Thấy con dâu mãi chưa có con, mẹ chồng cay nghiệt chửi tôi là đứa “MANG NGHIỆP” về cho nhà chồng
Bà lu loa lên chửi: “Mày bênh con vợ mày không coi mẹ ra gì, chẳng là loại đầu đường xó chợ mà giờ lại mang nghiệp về cho cái nhà này. Mày ngu mày bị nó xỏ mũi mà không biết”.
Em năm nay 27 tuổi, lấy chồng 2 năm nay nhưng chưa có em bé mặc dù cả 2 vợ chồng không kế hoạch và cũng chẳng có bệnh tật gì. Vợ chồng em và gia đình mong lắm nhưng mãi chưa có tin vui nên cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Ngày trước em và chồng học cùng cấp 3, lại là người cùng làng nên 2 gia đình biết chuyện yêu đương của chúng em mừng lắm. Người mừng ra mặt là mẹ chồng em lúc đó, vì bà biết em là đứa con gái tử tế, gia đình cơ bản… Ấy vậy mà khi về làm dâu bà rồi, bà lại nghi ngờ em đủ thứ chuyện khiến em mệt mỏi vô cùng.
Thời gian đầu, bà chiều em lắm, chẳng khiến em động tay việc gì và rất quan tâm đến những món tẩm bổ để giúp em nhanh chóng thụ thai. Thế nhưng sau nửa năm chẳng thấy em có động tĩnh gì, bà gọi em lại hỏi nhỏ: “ Vợ chồng con có kế hoạch không mà mãi không thấy gì nhỉ? Nhà mình hiếm người nên đừng kế hoạch gì con ạ!”.
Lúc đó, em cũng thành thật khai báo: “Không, vợ chồng con cũng đang mong cháu mà chưa được”. Thấy vậy, bà bắt đầu nghiêm trọng hóa vấn đề: “Chết, thế phải đi khám thôi, cùng cưới với đợt bọn con, mấy đứa nó chửa to tướng rồi, mà con nhà bà Liên (hàng xóm) nó may mắn chửa trước được, giờ sắp đẻ rồi. Cứ thế lại chắc ăn”. Nghe thấy vậy, em cũng có chút buồn lòng nhưng tự gạt đi để cân bằng lại cảm xúc.
Ngay sáng sớm hôm sau, bà gọi 2 vợ chồng em lại và hạ lệnh: “Hôm nay, 2 đứa nghỉ làm đi rồi đưa nhau đi khám xem tình hình thế nào mà chạy chữa, chứ giờ vô sinh nhiều lắm”. Vợ chồng em cũng lo nên hôm đó đi khám luôn. Nhưng kết quả khám hôm đó bình thường, bác sĩ chỉ cho thêm thuốc bổ rồi dặn về cứ thoải mái là có tin vui. Ấy vậy mà từ đó đến nay hơn năm nữa mà em vẫn đang mòn mỏi mong con.
Video đang HOT
Về phía mẹ chồng em, bà thay đổi thái đổi với em ra mặt khiến cho cuộc sống của em lúc nào cũng mệt mỏi. Mọi khi bà chăm lo, quan tâm tới em bao nhiêu thì giờ hờ hững, lạnh nhạt bấy nhiêu, chưa kể bà còn đay nghiến, trách móc chuyện chậm con của em nữa. Lúc nào, em cũng áp lực chuyện con cái mà chẳng biết phải làm thế nào. Bà mong cháu tới nỗi, cứ đi hỏi dò khắp nơi, ai mách viện nào, chỗ nào khám chữa vô sinh tốt là bà về bắt vợ chồng em đi khám. Có những chỗ không uy tín, vợ chồng em không theo thì bà mặt nặng mày nhẹ, khó chịu vì làm phật ý bà. Đến khi chồng em nói: “ Vợ chồng con sẽ theo phụ sản Trung ương, mẹ đừng đi hỏi chỗ khám nữa cho mất công!”. Từ đó mẹ mới không tham gia vào vụ khám xét của tụi em nữa.
Bà không giục đi khám nhưng tháng nào cũng nhòm ngó chuyện đến ngày của em, không thấy có tin vui bà lại thở dài đến thượt rồi cạnh khóe. Chỉ thái độ của bà cũng đủ làm em muốn buông bỏ tất cả rồi, đằng này, hôm trước, bà còn trắng trợn hỏi: “Chỗ mẹ con gái với nhau, mẹ hỏi thật, ngày trước con đã phá thai lần nào chưa, hay có uống nhiều thuốc tránh thai không?”.
Thực lòng, em lúc đầu chưa hiểu ý bà còn nhanh nhảu trả lời: “Vợ chồng con mong cháu nên cưới về là con cũng không sử dụng biện pháp nào, mà trước cưới thì chúng con cũng không có chuyện vượt rào trước”. Nghe đến đấy, bà bĩu môi: “Không gì mà mãi chưa chửa được, chỉ có phá thai nhiều, uống thuốc nhiều giờ mới khó chửa thế”.
Với thái độ của mẹ chồng, em chột dạ hiểu chuyện, bà đang nghi ngờ em là loại con gái hư hỏng trước khi cưới con bà để rồi bây giờ bị ảnh hưởng chuyện con cái. Lúc đó em ức đến phát khóc nhưng chẳng thèm nói lại câu nào nữa. Xong em có nói cho chồng nghe, anh ấy cũng tức lắm và đùng đùng gặp mẹ nói chuyện: “Vợ chồng con muộn con, hơn ai hết là chúng con mong con, bà không phải suy nghĩ lung tung. Vợ con thế nào thì con biết, bà đừng phán xét nghi ngờ gì, khó sống lắm!”.
Bà lu loa lên chửi: “Mày bênh con vợ mày không coi mẹ ra gì, chẳng là loại đầu đường xó chợ mà giờ lại mang nghiệp về cho cái nhà này. Mày ngu mày bị nó xỏ mũi mà không biết”.
Thấy tình hình căng thẳng, em mới nháy chồng đi lên và từ hôm đó tới giờ không khí gia đình em vẫn nặng như đeo đá, chẳng ai nói với ai câu nào. Giờ em đang chán nản quá, con thì mãi chẳng thấy mà tình cảm gia đình thì chẳng ra sao.
Theo emdep.vn
3 năm chạy chữa không có con, ngày em mang bầu tôi câm nín khi biết sự thật
Tôi đưa cô ấy đi khám khắp nơi, cả 2 đứa đều khỏe mạnh. Vậy là tôi lại chăm sóc, tẩm bổ cho cô ấy bao nhiêu. Làm được tiền là tôi dành dụm để cố gắng chạy chữa chuyện con cái.
Trong cuộc tình này, tôi si mê cô ấy nhiều hơn. Những ngày đầu, tôi là người đem lòng yêu cô ấy trước. Bản thân tôi là người tử tế, có công ăn việc làm ổn định, gia đình cũng nền nếp, gia giáo. Tôi tự thấy mình chẳng kém cỏi điều gì để nói không xứng với em. Cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì là xuất chúng hay quá nổi trội. Tình cảm là lẽ tự nhiên, tôi không đặt nặng những điều đó. Tôi thấy chúng tôi hoàn toàn xứng đôi.
Thực ra trước khi nhận lời yêu tôi, cô ấy có yêu một người khác. Tôi nghe đâu anh ta là con nhà giàu, nhưng thuộc dạng công tử chẳng chịu làm ăn gì. Bạn bè của cô ấy cũng nói họ yêu nhau lắm nhưng khó đến với nhau được vì gia đình người kia ngăn cản. Sau khoảng gần 1 năm tôi theo đuổi nhiệt tình, cuối cùng cô ấy cũng nhận lời đồng ý yêu tôi.
Sau khoảng gần 1 năm tôi theo đuổi nhiệt tình, cuối cùng cô ấy cũng nhận lời đồng ý yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã nghĩ chuyện tình cảm của chúng tôi rất thuận lợi vì hai bên tương đồng, nhà lại gần nhau, thế nhưng tôi thực sự không ngờ. Yêu nhau được khoảng nửa năm thì cô ấy dọn về sống cùng tôi cho tiết kiệm chi phí vì chúng tôi đều làm việc trên thành phố. Đã nhiều lần tôi đề nghị cô ấy cưới nhưng cô ấy cứ lần lữa mãi. Rồi cô ấy ra điều kiện đợi bao giờ có bầu thì cưới. Và tôi đồng ý, phần lớn là chiều theo cô ấy chứ bản thân tôi không quan trọng chuyện có trước hay sau.
Vậy là 3 năm qua, tôi ròng rã cố gắng. Mong muốn có con nhưng không hiểu sao mãi chúng tôi chưa thể có. Tôi đưa cô ấy đi khám khắp nơi, cả hai đứa đều khỏe mạnh. Vậy là tôi lại chăm sóc, tẩm bổ cho cô ấy bao nhiêu. Làm được tiền là tôi dành dụm để cố gắng chạy chữa chuyện con cái. Tôi còn phải luôn ở bên động viên cô ấy về tinh thần, tôi chỉ sợ cô ấy suy sụp, chán nản.
Càng mong thì càng không thấy đâu, phải nói thật, cũng có lúc tôi mất tinh thần nhưng vì tình yêu dành cho cô ấy tôi lại luôn cố gắng. Và rồi cuối cùng, niềm hạnh phúc cũng đến với tôi khi mà cô ấy có bầu.
Tôi hân hoan về thông báo với gia đình để chuẩn bị đám cưới. Cả nhà tôi ai nấy đều vui mừng đón đứa cháu đầu. Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, giữa cái lúc mọi người tất bật để lo hôn sự thì tôi phát hiện ra một sự thật quá đớn đau.
Trong một lần tình cờ, tôi nghe thấy cô ấy điện thoại nói chuyện với mẹ ruột. Nội dung câu chuyện khiến tôi chết lặng. Cô ấy nói đã cố gắng rất nhiều để có thể cưới người kia nhưng không thành. 3 năm qua, mặc dù ở bên tôi, sống cùng tôi nhưng cô ấy ngày nào cũng đi gặp tình cũ, ăn ngủ với anh ta như tình nhân. Cô ấy nuôi mộng có thể làm dâu nhà giàu. Sở dĩ cô ấy không có bầu với tôi cũng là bởi đã dùng thuốc tránh thai. Nếu như gã đàn ông kia quyết tâm cưới là cô ấy sẽ đá tôi để chạy theo anh ta.
Tôi thấy nhục nhã và căm hận. Suốt 3 năm qua tôi một lòng một dạ lo lắng cho cô ta, tưởng hai đứa khó có con, tôi chạy chữa khắp nơi. Nào ngờ cô ta tàn nhẫn và âm mưu như vậy.
Giờ thì mọi chuyện bung bét ra. Tôi xác định luôn là cô ta cứ đẻ đứa bé ra, tôi sẽ nuôi chứ nhất quyết không cưới xin gì nữa. Tôi không muốn cả đời phải sống bên người đàn bà nhiều thủ đoạn như thế. Xã hội nhìn vào không hiểu chuyện, nói tôi là loại Sở Khanh, lừa tình... tôi im lặng chấp nhận hết vì tôi không muốn con mình sau này phải thêm xấu hổ về mẹ nó. Nhưng có ai hiểu được nỗi đớn đau mà tôi phải trải qua lúc này.
Theo eva.vn
Biết rõ đứa con trong bụng là của chồng, tôi quyết không cho nhận nội vì một lý do Cưới nhau 3 năm, cuộc sống của tôi và chồng có phần khó khăn vì chuyện con cái không được như ý. Cả hai mong ngóng từng ngày có được đứa con chung nhưng vì tôi có vấn đề về nội tiết nên phải chạy chữa thuốc thang nhiều năm mà chưa có. Mẹ chồng gây áp lực, nhiều người nói ra nói...