Thấy chồng quên hồ sơ nên tôi vội vã mang lên công ty giúp anh, vừa đẩy cửa vào thì c.hết điếng khi chứng kiến cảnh tượng bên trong
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngã quỵ, tôi không còn tin vào mắt mình nữa. Anh và cô thư ký đang dành cho nhau những nụ hôn nồng cháy.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ vào 2 năm trước, tôi mạnh mẽ bỏ hết những định kiến xã hội để tiến thêm bước nữa với một người đàn ông cùng t.uổi. Vợ anh mất cũng được 3 năm, một mình anh gà trống nuôi con đến tận bây giờ. Sau khi cưới nhau, tôi chỉ ở nhà làm nội trợ, lo lắng chuyện học hành của con cái, là hậu phương vững chắc của anh thay vì bôn ba, vất vả như những ngày trước. Sau bao khó khăn và t.ủi n.hục, cuối cùng tôi đã có cuộc sống tạm gọi là bình yên.
Do chỉ ở nhà lo việc bếp núc, nội trợ nên tôi không quan tâm, chăm sóc đến vẻ bề ngoài của mình. Dần dần, tôi trở nên kém sắc, bàn tay thô ráp, mặt bắt đầu xuất hiện nhiều nếp nhăn. Cũng vì vậy mà anh rất e ngại khi đưa tôi đến những buổi tiệc của công ty. Vậy là anh n.goại t.ình với cô thư ký trẻ trung, gợi cảm hơn tôi. Tôi vẫn cứ ngu ngốc chăm chút cho anh từng chút một để anh có cơ hội n.goại t.ình.
Một ngày, anh nói có cuộc họp quan trọng nên phải đi từ sáng sớm. Anh đi khoảng 5 phút, tôi lên phòng làm việc dọn dẹp thì phát hiện xấp hồ sơ anh để quên. Vậy là tôi tất tả bắt xe mang lên công ty cho anh. Đến nơi, tôi nhanh chóng tìm phòng anh rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến chị ngã quỵ, tôi không còn tin vào mắt mình nữa. Anh và cô thư ký đang dành cho nhau những nụ hôn nồng cháy Tim tôi thắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi nhẹ nhàng đóng hờ cánh cửa rồi chạy nhanh ra ngoài bắt xe về nhà. Bây giờ tôi chẳng khác gì người say, bản thân không còn tỉnh táo để làm bất cứ điều gì nữa.
Phải chi lúc nãy, tôi lao vào t.úm t.óc, tát cho ả kia vài cái rồi bêu riếu đôi gian phu dâm phụ trước toàn công ty cho hả giận. Nhưng tôi lại không làm được. Người tôi run lên bần bật, không còn sức để đ.ánh g.hen nữa rồi.
Hôm đó, tôi không nấu cơm, không dọn dẹp nhà cửa mà tự nhốt mình trong phòng để nghĩ lại những chuyện vừa rồi. Thật sự nó là cú sốc quá lớn đối với tôi. 2 năm trước, tôi cũng đã từng trải qua những ngày khổ sở như thế này khi biết chồng cũ phản bội. Bây giờ nỗi đau lại nhân lên cả tỷ lần, làm sao tôi có thể nguôi ngoai đây.
Video đang HOT
Bỗng tôi chợt nhận ra suốt thời gian qua, mình không khác gì người giúp việc, chỉ hơn ở chỗ là được anh cưới về rồi cho một chút danh phận để sống mà thôi. Tôi thay anh chăm sóc những đứa con riêng của chồng để anh có cơ hội đi n.goại t.ình. Cuộc đời thật trớ trêu.
Tối hôm đó, anh và tôi không nói với nhau câu nào. Khoảng đến 9 giờ thì anh nhận được cuộc gọi của nhân tình rồi cuống quýt rời đi.
- Bạn anh gọi nghe nói có việc gấp lắm, anh phải đến giúp nó một tay. Em ở nhà ngủ trước đừng đợi anh.
Tôi cố nén đau nhẹ nhàng gật đầu để anh rời đi. Đêm đó, anh không về, tôi cũng không ngủ được vì nước mắt cứ giọt ngắn, giọt dài rơi mãi không ngừng được. Đến sáng, tôi cũng viết xong bức thư và đơn l.y h.ôn để lại cho anh rồi thu dọn đồ đưa đứa con gái rời đi.
Đến chiều thì anh trở về thấy trong nhà không có ai. Anh liền lên phòng thì thấy bức thư và đơn l.y h.ôn tôi để ở đầu giường.
- Đừng dối lừa nhau nữa. Chúng ta l.y h.ôn đi. Tôi có thể vì anh làm tất cả, chăm con, lo việc nhà thay anh nhưng tôi không thể nào chấp nhận phản bội.
Anh chợt lặng người nhận ra bấy lâu nay đã quá thờ ơ với những cảm xúc của tôi. Anh thích một người phụ nữ đẹp nhưng anh đã quên rằng tôi cũng từng rất đẹp. Anh thích một người giỏi giao tiếp nhưng anh cũng đã quên là tôi đã từng rất thành công bởi tài hoạt ngôn của mình. Giờ anh mất trắng rồi, mất người vợ giỏi giang, mất một gia đình vốn dĩ rất viên mãn và hạnh phúc chỉ vì thói lăng nhăng của bản thân mình.
Buổi sáng làm thủ tục nghỉ hưu, buổi chiều tôi mang luôn tủ lạnh ở công ty về nhà, sếp và đồng nghiệp can ngăn nhưng rồi phải câm nín
Tâm trạng tôi cực kì sảng khoái, sau hôm nay, kể cả có bị cả công ty nói xấu hay ghét bỏ, tôi cũng chẳng quan tâm.
Hôm nay tôi chính thức làm thủ tục về hưu nên đến công ty thu dọn đồ đạc cá nhân để mang về. Tôi gọi shipper đến giúp tôi mang chiếc tủ lạnh mini ở công ty về nhà, giữa đường bị sếp bắt gặp. Sếp mắng tôi là người keo kiệt bủn xỉn, tôi chẳng ngại ngần gì mà nói lại ông ta một trận, sếp tôi mới phát hiện ra hoá ra ông ta chính là tên hề!
Tôi làm vị trí kế toán ở công ty này hơn 20 năm có lẻ, bình thường tính tôi thẳng thắn cương trực, c.oi t.hường những hành vi xu nịnh, quà cáp, đi cửa sau nên không được lòng các lãnh đạo trong công ty. Trong công việc, tôi cũng luôn làm đúng quy định, không nể mặt ai, chứng từ hóa đơn của lãnh đạo không đúng quy định là tôi nhất quyết không đóng dấu, khiến cho khá nhiều đồng nghiệp thấy gai mắt. Nhưng nhờ luôn chặt chẽ trong công việc, có tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe nên công ty tôi chưa bao giờ có sơ hở trong vấn đề kiểm toán hay đóng thuế. Cống hiến hơn 20 năm, cuối cùng tôi cũng đến t.uổi được nghỉ ngơi, không còn phải đau đầu với những con số nữa.
Thực ra từ hai năm trước, tôi đã bị lãnh đạo ép buộc sang phòng ban khác để làm việc. Mãi sau tôi mới phát hiện ra, sếp đã âm thầm bố trí sắp xếp cho cháu gái mình thế vào chỗ của tôi, còn viện đủ lý do trên trời dưới bể để điều tôi sang vị trí khác. Sang phòng ban mới, một nhân viên lâu năm như tôi vẫn phải hứng chịu sự ghẻ lạnh và bắt nạt của đồng nghiệp xung quanh. "Gáo nước lạnh" đầu tiên họ hắt vào người tôi chính là sắp xếp cho tôi ngồi làm việc ở vị trí xấu nhất. Chỗ đó trước đây là vị trí để đồ lặt vặt, cứ đến chiều là nắng chiếu thẳng vào vừa nóng vừa chói mắt, khiến tôi không thể tập trung làm việc được. Đồng nghiệp mới trong văn phòng còn đồng loạt tẩy chay tôi, cái gì xấu nhất mệt nhất thì giao hết cho tôi làm. Nghĩ đến việc chỉ còn hai năm nữa là được nghỉ ngơi, tôi đành cố gắng chịu đựng, bỏ qua những bất công mà mình phải chịu.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn hơn tôi không thể bỏ qua được. Đó là tôi bị bệnh đau dạ dày, quanh năm phải sắc thuốc bắc để uống. Lúc trước làm việc ở vị trí cũ, trong phòng không có tủ lạnh nên tôi để thuốc ở bóng râm ngay gần chỗ ngồi. Còn bây giờ nắng chiếu thẳng vào bàn làm việc của tôi khiến thuốc rất nhanh bị hỏng. Tôi bèn tìm đến bên công đoàn, xin được đặt một chiếc tủ lạnh vào phòng làm việc. Thật ra yêu cầu của tôi không có gì là quá đáng, bởi trong văn phòng của tất cả các lãnh đạo công ty đều có một chiếc tủ lạnh nhỏ, tôi xin một cái cho nhân viên dùng chẳng có gì sai. Thế nhưng bà chị bên công đoàn nghe tôi trình bày xong thì trợn mắt lên nhìn rồi lên m.ỉa m.ai: "Chị ơi, chị có phải công chúa đâu, sao lại mắc bệnh công chúa thế, lại còn đòi đãi ngộ ngang với lãnh đạo, chị nằm mơ giữa ban ngày đấy à?".
Tôi chẳng buồn đôi co với bên công đoàn nên trực tiếp lên gặp sếp, xin phép công ty đầu tư cho nhân viên một chiếc tủ lạnh mini và lò vi sóng nhỏ. Sếp cũng không đồng ý, chúng tôi cứ nói qua nói lại rồi quay sang cãi nhau. Cãi nhau mãi rồi sếp cũng giở chiêu bài cuối cùng của mình ra, sếp mắng tôi: "Chị thật sự coi công ty thành nhà riêng của chị rồi đấy à?".
Nghe vậy, tôi chẳng biết nói gì nữa, buồn bã rời đi. Thấy không xin được công ty chiếc tủ lạnh, tôi quyết định lên mạng đặt mua một chiếc tủ lạnh nhỏ, đặt cạnh góc làm việc của mình. Ban đầu chỉ có tôi dùng tủ lạnh để cất thuốc bắc của mình, sau đó đồng nghiệp cũng để sữa chua, đồ uống rồi cả cơm hộp trong tủ. Thấy vậy tôi cũng mừng thầm trong lòng, trộm nghĩ cuối cùng có thể dùng tủ lạnh để hoà giải mối quan hệ căng thẳng giữa mình và đồng nghiệp trong phòng.
Ngày làm việc cuối cùng, không ai trong văn phòng tổ chức tiệc liên hoan chia tay cho tôi, quả đúng là người đi trà nguội, lòng người bạc bẽo, khiến tôi khó chịu vô cùng. Sáng nay tôi đến công ty làm thủ tục nghỉ hưu, chiều thuê nhân viên giao hàng mang chiếc tủ lạnh đi. Thực ra tôi cũng nghĩ đơn giản, vừa hay có người họ hàng thuê trọ, cần một chiếc tủ lạnh nhỏ nên tôi định mang tủ lạnh tặng cho người ta luôn. Lúc tôi đang dọn tủ, đồng nghiệp xung quanh ngăn tôi lại, còn hét to lên: "Chị mang tủ lạnh đi thì đồ ăn của chúng tôi ở trong đó biết để ở đâu?".
Tôi bật cười: "Tủ lạnh tôi mua, sao tôi không được mang đi? Lúc trước chưa có tủ lạnh, đồ của mấy người để ở đâu thì giờ lại để ở đấy đi, liên quan gì đến tôi?".
Ảnh minh họa
Mấy đồng nghiệp nữ trong văn phòng lớn tiếng mắng mỏ tôi keo kiệt bủn xỉn, có mỗi cái tủ lạnh phèn bé tí thôi, làm gì mà phải ghê gớm thế? Bọn họ ầm ỹ đến mức lãnh đạo cũng nghe thấy, phải chạy sang xem tình hình. Ông ta ngăn tôi lại rồi nói trước mặt mọi người: "Chị Lý ạ, chỉ có cái tủ lạnh bé tí thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, mọi người dùng quen rồi, việc gì phải nhất quyết mang đi? Làm người phải phóng khoáng rộng lượng chút, không nên chi li tính toán quá, để lại tủ lạnh cũng coi như để lại kỉ niệm, sau này mỗi lần mọi người dùng tủ lạnh sẽ nhớ đến chị. Với lại, chị ở công ty cũng đã hơn 20 năm, cũng có cảm giác công ty như ngôi nhà thứ hai chứ nhỉ?".
Nghe ông ta nói xong mà tôi tức đến mức bốc khói, tôi cười lạnh nói:
"Thứ nhất, lãnh đạo các ông mỗi người một văn phòng riêng, mỗi người một cái tủ lạnh, tôi đến xin một chiếc tủ lạnh cho nhân viên dùng, ông lại bảo tôi tưởng công ty là nhà! Bây giờ tôi hỏi ông, tôi coi công ty là nhà, thế công ty có coi tôi là người nhà không?".
"Thứ hai, lãnh đạo nào cũng có tủ lạnh không dùng đến, nhân viên xin một cái thì không cho. Tôi tự bỏ t.iền túi mua tủ lạnh cho tất cả cùng dùng, có ai khen tôi không? Bây giờ tôi nghỉ hưu, tôi mang tủ lạnh tôi tự mua về, mấy người lại ngăn cản tôi, mấy người có tư cách gì mà cản? Chính các người mới tính toán chi li chứ không phải tôi!".
"Thứ ba, tôi cống hiến sức lực mấy chục năm, lãnh đạo chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi, cũng chưa bao giờ nhớ đến tôi. Bây giờ bảo tôi để tủ lạnh lại thì các người lại nhớ đến tôi à? Tôi dọn sạch đồ đạc của mình, một mẩu giấy vụn cũng không để lại, tôi chẳng muốn giữ lại kỉ niệm gì hết. Giấy vụn tôi cũng phải tự tay mang đi vứt, chứ tôi nhất quyết không để lại bất cứ dấu vết gì ở đây cả!".
Nói xong một tràng ấm ức tích tụ bao lâu nay, tôi ngẩng cao đầu rời đi, để lại lãnh đạo và một đám người cứng họng không nói được câu gì. Tâm trạng tôi cực kì sảng khoái, sau hôm nay, kể cả có bị cả công ty nói xấu hay ghét bỏ, tôi cũng chẳng quan tâm. Muốn được người khác trân trọng, được người khác đối tốt với mình, bản thân mình cũng phải làm được điều đó nữa. Nếu lãnh đạo và những người đồng nghiệp trong văn phòng ngay từ đầu đã tử tế, tốt bụng thì tôi chẳng tiếc gì họ cái tủ lạnh, thậm chí tôi sẽ tự móc túi tổ chức một bữa thật ngon mời tất cả cùng tham gia. Đáng tiếc, họ lại đối xử với tôi quá tệ!
14 năm bố một mình nuôi 3 đứa con của vợ cũ ăn học, phải nghe không ít lời đàm tiếu và cái kết 'ngọt lịm tim' Tôi viết ra những điều này thay cho 2 chị em còn lại. Các chị em tôi lớn lên trong vòng tay của bố. Đối với chúng tôi, dù bố không có công sinh thành nhưng lại có công dưỡng dục. Mẹ tôi là người đàn bà đã qua nhiều đời chồng. 3 chị em tôi là kết quả của cuộc hôn nhân...