Thấy chồng một lòng chăm con riêng của nhân tình, vợ ngược xuôi đòi tiền trợ cấp nuôi con ít ỏi nhưng sự thật khiến ai cũng phải đau lòng
Cuối cùng vẫn là chị, là chị của ngày anh lập nghiệp khó khăn luôn sát cánh động viên chăm sóc chồng. Là chị của ngày anh rơi xuống vực thẳm đã bao dung mà kéo tay anh lên.
Đúng là 10 năm mặn nồng cũng không bằng 1 lần giường chiếu. Vào lần kỉ niệm 10 năm ngày cưới, cái ngày mà chị cứ ngỡ mình sẽ là người đàn bà hạnh phúc vì được làm vợ anh suốt những năm tháng qua nhưng ai ngờ.
Chị chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại, anh hứa anh sẽ về sớm với món quà đặc biệt. Chỉ vì sốt ruột, chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho chồng, chị chủ động đi đón anh. Và kết quả là chị đã nhìn thấy những thứ lẽ ra chị không nên biết thì cuộc hôn nhân đó sẽ vẫn cuộn tròn trong vỏ bọc hoàn hảo.
Ả làm cùng cơ quan anh, là cấp dưới của chồng chị. Ả xinh xắn, chị biết tiếng ả đã lâu. Nghe nói vì không hòa hợp trong vấn đề giường chiếu mà ả quyết chia tay chồng. Hiện nay ả đang một mình nuôi 2 đứa con.
Ảnh minh họa
Vậy đấy, đàn ông ngoại tình có dăm bảy loại ngoại tình. Cặp bồ gái trẻ, nuôi nuôi gái ngoan, ve vãn gái nóng bỏng, sành điệu thì chị đều đã thấy cả. Duy chỉ có kiểu bỏ vợ, bỏ cả gia đình đang êm ấm để đi theo người đàn bà lớn tuổi hơn và đã có đời chồng phải nuôi con riêng như anh thì chị chưa thấy bao giờ. Không biết anh lỡ dại, anh bị bỏ bùa hay anh say mê mù quáng.
Ngày chị thẳng thắn với anh, anh chẳng chối cãi, lại không hề có ý định níu giữ cuộc hôn nhân này. Anh bảo anh yêu và thương ả thật sự. Chị đau đến nghẹt thở, giá mà anh cứ nói dối, anh cứ sống hai mặt như trước thì chị cũng mỉm cười mà cho qua, đằng này…
Anh bỏ mẹ con chị về hẳn nhà nhân tình sống. Cơ quan gọi lên hòa giải mấy lần anh vẫn khăng khăng. Trước mắt, chị phải đối diện với hiện thực: nếu cương quyết không ký vào đơn ly hôn anh sẽ có nguy cơ mất việc. Vậy là chị gạt cay đắng sang một bên, nhắm mắt ký vào tờ giấy kia để anh có tất cả. Chị xách vali ra khỏi nhà với tài sản quý giá nhất. Đó là đứa con.
Cuộc sống “con anh, con tôi” quá phức tạp. Được một thời gian, ả ép anh phải gửi con trai về quê với ông bà nội. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, chị không biết phải làm gì để mẹ con được đoàn tụ. Chị lại lao đầu vào kiếm tiền, quên ngày đêm, quên mệt mỏi. Cuối cùng chị cũng mua được một căn nhà ở xã hội dành cho người có thu nhập thấp. Chị muốn đón con trai lên nhưng thằng bé bảo “Mẹ cứ lo cho em và dành dụm trả nợ hết đi. Con có ông bà rồi”.
Video đang HOT
Ngày con trai chị đỗ cấp 3, ngày mẹ con chị được đoàn tụ và cũng là ngày chị biết được những u uất mà con trai chị phải chịu đựng khi ở với bố và dì. Thằng bé nói trong tiếng nấc “Con mong mẹ lắm. Bố chỉ quan tâm dì và 2 em thôi. Nhìn 3 người họ hạnh phúc con tủi thân lắm”. Chị ôm chặt con vào lòng, những giọt nước mắt cũng không làm mờ được vết hằn vất vả in lên gò má. Từ một người chồng, người cha tuyệt vời tại sao anh lại thế này?
Ngày con gái chị nằm viện, chị liên tục gọi điện yêu cầu anh thăm hỏi, phải có trách nhiệm kinh tế. Chỉ được vài lần rồi anh lại khước từ. Bệnh của con bé phải điều trị trong thời gian dài. Thấy mình mẹ phải cáng đáng, thằng bé xin đi bưng bê ở các quán café ngoài giờ học. Biết bao lần chị phải trả lời những câu hỏi ngây ngô của con trẻ “Bao giờ bố đến hả mẹ, sao mẹ nói bố hứa….hay bố không yêu chúng con nữa, bố chỉ yêu hai em nhà dì”.
Chị lại tiếp tục nhờ tòa can thiệp để đòi trách nhiệm của anh với con cái. Bao lần vất vả yêu cầu anh những điều liên quan đến hai đứa con, thế mà lạ thay chị chỉ đòi hỏi mỗi tháng anh đưa 1 triệu. Khoản tiền nhỏ nhoi ấy có khi chỉ đủ nộp tiền điện nước hàng tháng. Vậy mà anh cũng không thể đáp ứng.
Vào một ngày, trên con phố tấp nập dòng người ngược xuôi, chị vô tình gặp anh trong tình cảnh trớ trêu. Thân hình gầy gò, tiều tụy, anh bị ngã xe, khắp người xây xước vậy mà nhất quyết không chịu vào viện. Không thể thấy chết mà không cứu, chị lại đỡ anh vào bên đường, băng bó vết thương cho anh. Hóa ra người anh không còn lấy một đồng. Sao mới 2 năm bỏ vợ mà anh lại thảm hại đến thế này.
Ảnh minh họa
Chị rút ví đưa anh 2 triệu, anh ngạc nhiên cất giọng buồn bã “Anh không có tiền trả em đâu. Tiền trợ cấp cho các con mấy tháng nay anh còn nợ em mà”. Chị quay mặt, cười mỉa mai “Anh nghĩ tôi cho anh vay à? Anh nghĩ tôi cần cái 1 triệu trợ cấp của anh làm gì? Anh nghĩ suốt ngày tôi gọi điện lải nhải bắt anh đến viện với con làm gì? Cái anh nợ tôi là cả cuộc đời chứ không phải cái số tiền kia đâu. Món nợ ấy vô giá lắm, anh có trả nổi không?”
Anh cúi mặt mặc chị bỏ đi lạnh lùng. Anh thấy xấu hổ quá. Nhớ lại những lần vội vã đến viện thăm con, chị lại dúi vào tay anh khi thì đồ chơi khi lại hộp sữa. Để làm gì ư? Để con gái anh nghĩ nó vẫn còn trong trái tim bố nó.
Chị yêu cầu anh phải đích thân đưa tiền trợ cấp hàng tháng cho các con, để làm gì ư? Để con trai anh nghĩ bố nó vẫn là người có trách nhiệm. Với cái tuổi học làm người lớn như nó, chỉ cần nhìn thấy cái phong bì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em gái khi được gặp bố nó sẽ nghĩ mẹ nó đỡ vất vả trong cái gánh nặng cuộc sống này.
Cuối cùng vẫn là chị, là chị của ngày anh lập nghiệp khó khăn luôn sát cánh động viên chăm sóc chồng. Là chị của ngày anh rơi xuống vực thẳm đã bao dung mà kéo tay anh lên. Món nợ này đúng là dùng phần đời ít ỏi còn lại anh cũng trả chẳng hết.
Theo Afamily
Chết điếng vì phát hiện bí mật nằm trong tấm ảnh người yêu cũ của chồng
Đến với nhau bằng tình yêu, cũng vượt qua rất nhiều khó khăn chúng tôi mới cùng nhau đi đến ngày hôm nay. Vậy mà đến giờ phút này, tôi cay đắng nhận ra mình mãi mãi chỉ là người thay thế.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau khi cả hai đứa đã đều ngấp nghé độ tuổi 30, cũng bởi chẳng còn trẻ trung gì nên khi nhận lời yêu, hai chúng tôi đều xác định lâu dài với nhau.
Tôi là giáo viên dạy văn cấp 3, anh là dân thiết kế. Cả hai đứa tôi đều khá hướng nội, ít nói, chính vì thế tình yêu cũng nhẹ nhàng. Dĩ nhiên trước anh, tôi cũng từng yêu, cũng từng có những mối tình thời son trẻ sôi nổi và nồng nhiệt thời sinh viên, thế nhưng những cuộc tình đó chẳng đi đến đâu khi chúng tôi ra trường, mỗi đứa một nơi lập nghiệp.
Lúc yêu nhau rồi, tôi hỏi anh ngày trước có yêu ai không, anh bảo có nhưng chia tay rồi. Khi tôi hỏi nguyên nhân thì anh tỏ vẻ né tránh không muốn nhắc đến. Thấy thái độ anh không vui, tôi cũng không hỏi nữa. Bản thân tôi nghĩ, ai cũng từng có quá khứ, miễn sao không làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai là được.
Yêu nhau 5 tháng, tôi và anh kết hôn. Vì tuổi tác không còn trẻ nên tôi cũng mong có con ngay, thế nhưng "thả cửa" 1 năm mà vẫn chưa có gì. Hai vợ chồng dắt díu nhau đi khám hết viện nọ viện kia thì phát hiện ra tôi có vấn đề về sức khỏe. Bác sĩ nói, không sợ không có, chỉ có điều sẽ mất thời gian mà thôi, chỉ cần tôi kiên trì là được.
Thời gian đó tôi xuống tinh thần khủng khiếp, nhưng may sao chính anh là người đã ở bên an ủi động viên tôi. Anh nói, nếu không có tự nhiên thì can thiệp, bao nhiêu người cả chục năm kia kìa, mới một năm có gì mà phải lo.
Nói thêm trong cuộc sống thường ngày anh cũng rất chiều và thương vợ. Việc nhà anh luôn san sẻ, giúp đỡ tôi. Bố mẹ chồng tôi cũng hiền lành, thương con nên tôi sống khá thoải mái. Duy chỉ có điều, thỉnh thoảng chồng tôi hay nổi cáu vô cớ mà tôi không hiểu nổi nguyên nhân là gì, tôi cũng chẳng hiểu anh nghĩ gì những khi như thế.
Rồi thỉnh thoảng có những lúc tôi thấy anh cứ thẫn thờ trong phòng làm việc, như người mất hồn, có khi phải gọi mấy lần mới giật mình. Hay có những đêm, khi tôi vò võ trong phòng, anh lẻn ra ban công đốt thuốc liên tục, tôi hỏi anh không nói. Thú thực, nhiều khi tôi thấy anh và tôi xa lạ ghê gớm, cảm giác anh ở ngay gần nhưng tâm hồn anh đang ở nơi nào xa lắm.
Khám chữa gần năm thì tôi có bầu, chúng tôi hạnh phúc vô hạn. Anh càng vui sướng hơn khi biết tôi bầu con gái. Anh thậm chí còn nghĩ ra tên cho con là Thanh Mai khi tôi chỉ mới bầu đến tháng thứ 4. Tôi thấy tên hay nên cũng chẳng thắc mắc gì.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi, tôi sinh con, anh rất yêu chiều, chăm con từng chút một. Tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời, nếu không có ngày tình cờ phát hiện ra một chuyện.
Lúc đó, con gái tôi mới hơn 5 tháng tuổi, tôi ở nhà bế con, tranh thủ dọn dẹp. Lúc dọn đến bàn làm việc của anh thì vô tình nhìn thấy một tấm ảnh của một cô gái trẻ, thoáng nhìn tôi giật mình sửng sốt, bởi cô gái đó giống tôi vô cùng. Từ gương mặt bầu bĩnh, mái tóc đen buông dài cho đến nụ cười chúm chím. Lật ngược tấm ảnh đằng sau, tôi điếng người khi thấy dòng chữ: "Thanh Mai yêu dấu'.
Nói thật, dù trước đó không hề biết gì, nhưng nhìn bức ảnh, cái tên rồi một loạt thái độ trước giờ của anh, tôi hiểu rõ đây chính là người yêu cũ của anh. Tim tôi lúc đó như có ai bóp nghẹt, cổ họng nghẹn đắng và nước mắt cứ thế tuôn ra. Cảm giác phản bội khiến tôi run rẩy chân tay.
Tối đó, tôi hỏi anh, cuối cùng anh cũng thú nhận với tôi đó là mối tình đầu của anh, nhưng cô gái đó đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Anh đã không yêu ai, cho đến khi gặp và cưới tôi. Anh xin lỗi, anh thanh minh rằng anh yêu mẹ con tôi, còn người đó chỉ là trong quá khứ, cô ấy mất rồi, có gì để tôi phải ghen, thế nhưng lời giải thích của anh lại càng khiến tôi đau xót hơn mà thôi.
Tôi đau lòng lắm, nhớ lại từ trước đến giờ hóa ra anh vẫn không hề quên người cũ. Anh yêu và lấy tôi cũng chỉ vì trông tôi giống cô gái đó. Ở bên tôi mà anh vương vấn, đêm chung chăn chung gối nhưng hóa ra "đồng sàng dị mộng". Ngay cả đến tên con gái, anh cũng đặt theo tên người đó. Hóa ra 3 năm kết hôn, luôn có một "bóng ma" người cũ lởn vởn trong cuộc hôn nhân này mà tôi không hề hay biết.
Nỗi hờn giận, oán trách, ghen tuông khiến tôi muốn viết đơn ly hôn ngay lập tức, nhưng nghĩ đến con gái bé nhỏ tôi lại chẳng đành. Tôi nên làm gì đây?
Theo Danviet
Bỏ mặc vợ một lòng tin yêu và chiều chuộng, chồng thản nhiên du hí với bồ, còn nói dối là đi "từ thiện" Nghĩ lại chuyện của mình, Linh chợt nhận ra rằng, mọi sự cung phụng của cô từ trước đến giờ đều là để anh bảnh bao hơn trong mắt cô bồ kia. Từ khi còn là người yêu đến khi trở thành chồng, Linh luôn khá thoải mái với Nguyên. Đơn giản vì cô cho rằng, đã yêu thì nên trao cho nhau...