Thấy chồng lén rút 300 triệu mà không báo, vợ liền nghi ngờ chồng nuôi bồ rồi khóc lóc làm ầm nhưng khi sự thật phanh phui cô lại đỏ mặt xấu hổ
Cả ngày hôm ấy, đầu óc Lan cứ vẩn vơ nghĩ mãi về số tiền 300 triệu ấy. Lẽ nào, Khánh nuôi bồ bên ngoài…
Vẫn biết vợ chồng là phải tin nhau, tuy nhiên trong cuộc sống lại có những tình huống éo le ngoài sức tưởng tượng, khiến các bà vợ nhiều khi không còn được tỉnh táo để phán đoán đúng sai mà nghi oan cho các ông chồng. Giống như câu chuyện Mai Lan kể dưới đây chẳng hạn.
Lan kể, ngay từ lúc mới cưới cô với Khánh – chồng cô đã thống nhất quan điểm, kinh tế gia đình vợ chồng đều phải thông qua nhau. Khoản chi tiêu vặt vãnh hàng ngày thì không nói, nhưng những khoản lớn ra tấm ra món thì cả vợ cả chồng phải hỏi ý kiến nhau trước khi rút tiền. 7 năm kết hôn, Khánh luôn tôn trọng nguyên tắc đó của 2 vợ chồng.
Thế nhưng hôm ấy, tiện công ngồi sắp xếp lại tủ đồ, nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm Lan lấy ra định xem đến hạn rút lãi chưa. Nhưng vừa mở ra, cô chết điếng với con số trong đó. Từ 500 triệu, giờ tài khoản chỉ còn có 200 triệu. Cô không hề động chạm gì tới, vậy Khánh đã rút từ khi nào mà không thấy anh nói với cô.
Ảnh minh họa
300 là số tiền không hề nhỏ, Lan bảo vợ chồng cô đã phải tích cóp bao nhiêu năm mới được ngần ấy tiền. Tính cố cày cuốc thêm vài năm nữa để mua lấy căn chung cư chất lượng, rộng rãi chút ở cho thoải mái.
Lan ngồi nhớ lại, trong khoảng thời gian gần ấy, Khánh không có khoản đầu tư nào lớn cần tiền. Mà mỗi khi rút anh đều nói rõ với cô sẽ rút từng nào, dùng vào việc gì. Vậy là cả ngày hôm ấy, đầu óc Lan cứ vẩn vơ nghĩ mãi về số tiền 300 triệu ấy. Lẽ nào, Khánh đang làm việc gì mờ ám sau lưng cô. Không có vụ làm ăn nào, Khánh cũng không cờ bạc lô đề bao giờ. Liệu có phải anh đang nuôi bồ nhí bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Lan bắt đầu hoang mang cực độ. Cố đợi tới lúc Khánh đi làm về, cô kéo anh một mạch về phòng hỏi. Song mặc cho vợ chất vấn các kiểu, anh chỉ chẹp miệng bảo: “Tiền anh tiêu có việc. Mấy nữa có, ắt anh trả lại đủ không thiếu một hào”.
Lan bảo từ ngày cưới tới giờ, chưa bao giờ cô thấy Khánh cư xử lạ lùng như thế. Hôm ấy cô ức phát khóc mà Khánh cũng không chịu nói rõ anh tiêu tiền vào việc gì. Sau vợ chồng cô chuyển sang “chiến tranh lạnh” gần 1 tháng.
Hôm ấy đi ngang qua phòng làm việc của Khánh, Lan vô tình nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng anh thậm thụt bảo: “Anh chỉ còn có đúng 20 triệu,… tiền tiết kiệm vợ anh cầm rồi. Thôi sáng mai gặp nhau ở quán cà phê trước cổng công ty anh rồi anh đưa cho về mà lo việc”.
Video đang HOT
Cuộc điện thoại của chồng làm Lan rụng rời chân tay. Cô đoán người nói chuyện với Khánh vừa rồi chính là nguyên nhân dẫn đến 300 triệu của cô biến mất. Cả đêm ấy Lan nằm trằn trọc, cô nghĩ nếu thật sự Khánh mang tiền tiết kiệm của hai vợ chồng để bao nuôi gái thì nhất quyết cả đời cô sẽ không tha thứ cho anh.
Sáng hôm sau Khánh xin nghỉ làm để theo dõi chồng. Ngồi ngoài quán nước ven đường, đợi mãi Khánh mới tới quán cà phê anh hẹn với người ấy. Để anh vào trước vài phút, Lan mở của vào sau. Cô thấy Khánh đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ. Cô ta ngồi quay lưng lại phía Lan, còn Khánh say sưa nói chuyện với cô nàng tới mức chẳng nhận ra sự có mặt của vợ.
Lan kể, cô đợi đúng lúc Khánh rút xấp tiền đưa cho cô gái kia thì cô sộc thẳng tới. Bất ngờ thấy vợ, mặt Khánh thoáng chút hoảng hốt. Lan thì gằn giọng quát: “Việc cần tiền của anh là đây hả?”.
Ảnh minh họa
Vừa nói, Lan vừa cúi xuống nhìn người phụ nữ ngồi đối diện chồng thì chết lặng nhận ra đó là Ngân – em gái của cô.
Lan tâm sự, Ngân là em gái út của Lan. Do ngày trước được bố mẹ chiều quá nên Ngân ăn chơi đua đòi, bỏ học giữa chừng theo bạn đi khắp nơi. Bố mẹ cô bực mới từ mặt Ngân, cấm anh em trong nhà không ai được phép dung túng cho cô nàng.
Sau bao ngày phiêu bạt, Ngân nhận ra sai lầm mới quay về tìm anh rể xin giúp đỡ. Khánh không đành lòng bèn giấu vợ rút tiền mở cho Ngân một quán cà phê để cô nàng làm lại cuộc đời. Anh định khi nào hai anh em thành công mới kể cho Lan nghe, không sợ cô phản đối.
Lan kể, khi biết sự thật rồi cô mới nghẹn ngào nhìn chồng. Hóa ra cô đã trách nhầm Khánh bao ngày qua. Vừa thương em, vừa cảm kích chồng, cứ thế Lan giàn giụa nước mắt. Cũng may nhờ có sự trợ giúp của Khánh, giờ quán cà phê Ngân quản lý đã phát triển rất tốt. Còn Lan, cô bảo, từ ấy tới giờ cô luôn tin tưởng chồng tuyệt đối, không còn đa nghi Tào Tháo như trước nữa.
Hải Hương
Theo toquoc.vn
Thẳng tay đuổi vợ đi vì dám đánh con riêng, tôi bật khóc khi đọc thư em để lại
Tôi tông cửa lao vào, thấy mu bàn tay con gái đỏ ửng và nước mắt ướt đẫm hai gò má. Rõ ràng vợ tôi vừa đánh con tôi! Một hành động không thể chấp nhận được!
Tôi là một người đàn ông, phải viết ra những dòng tâm sự thế này, thật sự tôi cũng khổ sở vô cùng.
Người vợ đầu của tôi mất cách đây 5 năm vì căn bệnh ung thư. Khi đó con gái tôi mới tròn 3 tuổi, còn bé bỏng lắm. Tôi đau khổ nhưng đành giấu nhẹm mọi thứ vào trong, cố gắng làm lụng kiếm tiền, mong nuôi dạy con cho tốt.
Song mọi người cũng biết cảnh gà trống nuôi con khó khăn cỡ nào. Bố mẹ tôi đã già cả lại ốm yếu, tôi không nỡ nhờ ông bà từ quê lên phụ giúp, đành 1 mình đảm nhiệm hết việc nhà lẫn chăm sóc con.
Song dù tôi có cố gắng thế nào thì con tôi là con gái, con bé vẫn cần bàn tay chăm bẵm từ 1 người phụ nữ. Mẹ ruột nó đã mất, tôi chỉ còn cách là kiếm cho con bé một người mẹ kế hiền dịu, lương thiện mà thôi.
Thế mà cuối cùng tôi lại "vớ bở" khi cưới được một cô gái chưa chồng... (Ảnh minh họa)
Nghĩ là làm, tôi liền nhờ người quen mai mối cho đối tượng phù hợp. Vì tôi biết, với cảnh ngộ của tôi, vừa không giàu còn đèo bòng con riêng, sẽ chẳng có mấy cô gái chấp nhận. Nên tôi chỉ có 1 yêu cầu duy nhất, đó là người đó tính tình tốt, sẵn lòng coi con gái tôi như con là được. Mọi điều kiện khác tôi không quan tâm.
Thế mà cuối cùng tôi lại "vớ bở" khi cưới được một cô gái chưa chồng, ngoại hình ưa nhìn, tính cách dịu dàng, hiểu biết nữa. Tôi mừng lắm, bố mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.
Cuộc sống chung sau đám cưới khá êm ả. Cô ấy ngày đi làm, tối về lại nấu nướng, dọn dẹp, mọi thứ rất chu toàn. Tôi chẳng dám phàn nàn điều gì.
Duy có một điều tôi vẫn canh cánh trong lòng, đó là cô ấy sẽ đối xử tốt với con gái tôi chứ. Nhìn qua ai cũng nhận xét cô ấy là người dễ mến, tính cách hòa nhã. Nhưng mẹ kế - con chồng có bao giờ là ưa nhau! Các cụ chẳng có câu "mấy đời bánh đúc có xương..." đấy sao.
Với suy nghĩ ấy, thành ra tôi thường lén chú ý đến thái độ của vợ với con gái mình. Bình thường không sao, nhưng nhiều khi tôi thấy cô ấy hơi nghiêm khắc với con bé. Những lúc ấy tôi muốn nói mà đành nhịn lại. Vì sợ cô ấy nghĩ tôi chỉ biết bênh con mình. Với vợ chồng mới cưới không lâu, tôi vẫn còn ngại ngùng không dám nói toẹt mọi suy nghĩ trong lòng.
Song hôm đó, tôi vừa dựng xe ở cửa thì nghe tiếng con gái khóc trong nhà, lẫn tiếng răn dạy nghiêm khắc từ vợ. Tôi tông cửa lao vào, thấy mu bàn tay con gái đỏ ửng và nước mắt ướt đẫm hai gò má. Rõ ràng vợ tôi vừa đánh con tôi! Một hành động không thể chấp nhận được!
Tôi đùng đùng nổi giận: "Cô làm gì vậy hả? Sao cô có thể độc ác, nhẫn tâm như thế? Con bé mới 8 tuổi đầu, nó làm gì nên tội mà cô đánh nó thâm tím cả tay? Tôi biết ngay cô chẳng tốt lành gì mà. Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho! Bây giờ cô đã thế này, khi nào cô có con ruột của cô thì con bé còn bị hắt hủi tới đâu".
Lúc ấy tôi phẫn nộ vô cùng. Tôi quyết định rồi, thà tôi ở vậy nuôi con cả đời, cũng không đời nào để con phải chịu cảnh mẹ kế bạo hành như hôm nay.
Vợ tôi nhìn tôi hồi lâu, rồi lặng lẽ đứng lên thu dọn đồ đạc rời khỏi căn phòng trọ của bố con tôi. Từ đầu tới cuối, cô ấy không thanh minh hay cầu xin nửa lời.
"Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho!" (Ảnh minh họa)
Đến tối, tôi chợt phát hiện cô ấy có để lại 1 bức thư dưới gối. Tôi mở ra đọc:
"Em chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ với con bé cả. Hôm nay vì con bé ăn trộm tiền của bác hàng xóm, nên em răn dạy con có phần nghiêm khắc. Với lại, em không thể có con anh ạ. Em đã xác định sẽ cùng anh nuôi dạy con bé nên người. Em giải thích vậy cho anh hiểu thôi, chứ giờ mọi chuyện cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Anh chưa khi nào tin em cả".
Tôi chết sững trước những lời vợ để lại. Hỏi bác hàng xóm, bác ấy xác nhận sự việc về con gái tôi đúng như vậy. Tôi nghe mà bật khóc như một đứa trẻ, thương em và hận mình vô cùng. Tôi đã gây ra tội lỗi tày trời rồi!
Tôi lập tức đi tìm em nhưng em biến mất hoàn toàn. Mẹ em, bạn bè em, mọi người quen biết em đều lắc đầu. Mãi mấy hôm sau, tôi mới nhận được tin nhắn em gửi: "Đừng tìm em. Duyên mình đã hết rồi".
Tôi hối hận tột cùng, nhưng lại chẳng biết phải làm gì để em có thể trở lại?
Theo Khám phá
Chưa về làm dâu đã bị bắt đi chăm bà nội chồng 3 tháng ở viện, đến ngày cưới em ngây như phỗng với chiếc chìa khóa căn nhà 2 tầng bà trao Trong tiệc cưới có tiết mục trao quà cho đôi trẻ, bà nội anh lên nắm tay em, đặt vào tay em một vật nhỏ nhỏ. Em chỉ nghĩ là đôi chỉ vàng, vì bà làm gì có tiền đâu. Không ngờ... Mọi người có bao giờ nghe chuyện, bạn gái của cháu trai phải chăm bà nội anh ròng rã 3 tháng...