Thấy chồng lẻn ra ngoài nên đi theo, tôi đã khóc khi nhìn thấy cảnh tượng ấy
Tôi đã rất sững sờ khi lén đi theo anh và chứng kiến toàn bộ sự việc ngày hôm đó.
Tôi và anh sinh ra ở một vùng quê nghèo. Cả hai bên gia đình đều không có công việc ổn định mà chỉ sinh sống bằng nghề trồng mía để bán cho các công ty kinh doanh mía đường. Chính vì điều đó, mọi người trong gia đình đều làm việc rất chăm chỉ bất kể già trẻ vì nếu không có nhưng ruộng mía kia thì chúng tôi sẽ không biết phải sống ra sao.
Tôi và chồng cũng là bạn học từ thuở nhỏ. Nhưng thay vì được đi học hành tử tế như những người bạn đồng trang lứa khác thì anh phải bỏ học giữa chừng để làm thêm k.iếm t.iền chăm sóc bố – ông đã bị đổ bệnh nặng bất ngờ và cần một khoản chi phí lớn để trang trải.
Chồng tôi sau này đã kể lại với tôi rằng, khoảng thời gian đó, để có t.iền giúp gia đình anh đã lên thành phố làm tất cả những gì có thể làm từ bốc vác, chở đồ cho đến việc lau dọn vệ sinh… Nhiều lần ốm đau vẫn phải gắng gượng bê những bao gạo nặng tới 50 kg miễn là có t.iền.
Làm xong mệt quá lăn ra đất ngủ luôn chẳng cần phải trèo lên giường. Anh cũng chẳng dám chi tiêu gì, ăn uống qua loa, kiếm được đồng nào đều tích cóp từng chút một gửi về nhà cho bố chữa bệnh, phụ giúp gia đình.
Chồng tôi bỏ học giữa chừng để đi làm k.iếm t.iền lo cho gia đình (Ảnh minh họa)
Tôi gặp lại anh sau khi tốt nghiệp cao đẳng trên thành phố và ở lại đó làm việc luôn. Công việc của tôi là làm kế toán cho một công ty tư nhân nhỏ, lương chỉ đủ sống chứ chẳng dành dụm được là bao. Khi gặp lại, tôi và anh tâm sự với nhau rất nhiều, và tôi đã yêu anh lúc nào không hay.
Hàng ngày anh vẫn chăm chỉ đi làm. Vì không có bằng cấp nên anh chỉ có thể đi làm công nhân nhà máy. Nhưng hễ có thời gian rảnh là anh liền đến và chăm sóc cho cuộc sống của tôi rất chu đáo. Do hai gia đình đã biết nhau từ trước nên khi chúng tôi công khai yêu nhau không ai phản đối gì…
Rồi một ngày, tôi phát hiện ra mình mang thai. Lúc đó, tôi vô cùng lo lắng khi giờ đây hai đứa đều chưa có gì trong tay, lấy gì để chăm lo cho cuộc sống gia đình sau này, nhất là lại có thêm một đứa con nữa.
(Ảnh minh họa)
Nhưng khi biết tin, anh liền chạy đến bên tôi và nói rằng:
- Anh sẽ lo lắng cho em suốt cuộc đời này dù có khó khăn như thế nào đi nữa. Hãy tin anh, chúng mình kết hôn nhé!
Và đó cũng là lúc tôi quyết định lấy anh và ở bên anh suốt cuộc đời này. Một đám cưới nhỏ diễn ra trong sự chung vui của bạn bè và gia đình hai bên. Tất nhiên, tôi vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện khi lấy được anh.
Video đang HOT
Nhưng sau khi kết hôn cuộc sống lại càng khó khăn hơn. Vì nghén quá nặng, sức khỏe yếu buộc tôi phải nghỉ làm để ở nhà. Tôi rất lo lắng, nhưng chồng trấn an: “Anh là trụ cột gia đình, anh sẽ không để mẹ con em phải đói khổ, em cứ ở nhà nghỉ ngơi và chăm sóc tốt cho hai mẹ con”. Nghe lời anh, tôi ở nhà toàn tâm toàn ý chăm lo cho cuộc sống gia đình. Dù kinh tế không dư dả cho lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc khi có anh luôn bên cạnh.
Mang thai đến tháng thứ 5, cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi đi vệ sinh rất nhiều lần trong ngày, kể cả ban đêm. Cũng vì điều này mà tôi phát hiện chồng mình rất hay ra ngoài vào ban đêm, và câu trả lời tôi nhận được khi hỏi anh là:
- Anh xuống dưới chuẩn bị đồ để cho hôm sau đi làm cho kịp giờ. (nhà chúng tôi thuê trọ trên tầng 4, còn anh để xe và đồ dùng làm việc dưới tầng 1).
(Ảnh minh họa)
Và tôi đã tin anh vì hiểu đặc tính công việc của anh. Nhưng dần dần sự việc ngày càng lặp đi lặp lại nhiều lần và nó khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi quyết định theo dõi chồng. Và hôm đó, anh tưởng tôi đã ngủ nên liền lén lút ra ngoài. Tôi rón rén đi theo và thấy anh đi đến một nhà hàng ăn đêm. Tưởng rằng anh đói và đến đấy mua đồ ăn nhưng khi đến gần tôi thực sự sững sờ…
(Ảnh minh họa)
Anh bước vào trong cửa hàng và sau đó một lúc thì bước ra ngoài, trên tay cầm một xô cá. Anh gần như lao vào công việc ngay tức khắc, tôi lấy anh bắt từng con cá, đ.ánh vẩy và lọc thịt chúng… Hóa ra để kiếm thêm t.iền lo cho gia đình, anh đã đi làm thêm tại cửa hàng vào ban đêm. Tôi chỉ biết đứng lặng người và khóc, tôi khóc vì thương anh, thương cho người đàn ông vì cuộc sống gia đình mà không quản ngày đêm vất vả, cực nhọc.
Tôi lẳng lặng ra về và thầm cám ơn trời đã đem đến cho tôi một người chồng, một người đàn ông tốt như vậy.
Theo Phununews
Gạt nước mắt đi, chúng ta phải hạnh phúc
Quyên òa khóc. Tôi không ôm Quyên vào lòng mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay. Con người ta luôn có những điểm tựa cho những lần bắt đầu lại.
Quyên thich nhưng ngươi đan ông đa co gia đinh. Quên bao vơi tôi răng, ơ nhưng ngươi đan ông như thê bao giờ cũng toat lên ve tưng trai. Ho luôn tran đây kinh nghiêm trong nhiêu măt, va di nhiên trong đo co s.ex.
Ro rang la Quyên đa qua khac so vơi cô gai ma năm năm trươc tôi tưng biêt. Tôi nhận ra ánh mắt đen láy trong veo của Quyên đã thoảng chút gì quyết rũ mà có cảm giác như, nếu một gã đàn ông nào đó vô tình uống phải ánh mắt ấy, hắn sẽ răm rắp nghe theo những mật ngữ của xúc cảm mà Quyên ra hiệu.
Và quả thực, Quyên đã khiến rất nhiều người phải c.hết mê. Nhiều trong số đó là những người đàn ông đã có gia đình. "Đó không phải tội lỗi, Vỹ ạ. Thứ gì để thỏa mãn bản năng mà ta ý thức được rằng mình đang thỏa mãn bản năng thì không phải tội lỗi nữa. Tất cả đều sòng phẳng."
Quyên đã nói vậy, như một cách để ngụy biện cho những đổ vỡ có thể được tạo ra từ sau những cuộc vui của cô ấy. Cũng có thể đơn giản vì t.uổi trẻ không nhiều đạo đức tới độ lúc nào cũng muốn sống vì hạnh phúc của người khác.
Tôi còn nhớ những cảm giác cũ kĩ của năm năm về trước. Tôi hay sang rủ Quyên đi học. Quyên ngồi sau xe tôi đến trường. Bị bắt nạt, Quyên gọi cho tôi. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng bênh vực được Quyên, có đôi khi, nhiệm vụ của tôi chỉ là ngồi đó và nghe Quyên kể lể.
Quyên kể với tôi nhiều thứ. Kể về người cha mà cô ấy chưa bao giờ được gặp mặt. Kể về cậu con trai mà cô ấy thầm thích nhưng chưa bao giờ dám nói. Và đôi khi là kể về những nỗi sợ: Quyên sợ những hôm lớp học không có tôi, sợ những ngày mẹ ốm. Sợ những người đàn ông đến tán tỉnh. Có một câu tôi hay nói để trấn an Quyên: "Khi nào còn có tớ thì cậu không phải sợ gì cả, nhé!".
Rồi chúng tôi ra trường. Tôi biết, những nỗi sợ trong Quyên cũng dần tan. Và rằng việc không có sự xuất hiện của tôi trong lớp học cũng chẳng còn là điều gì đó to tát nữa. Con người ta ai cũng phải lớn, ai rồi cũng phải học cách đi một mình, không cần tới những gì đã từng là điểm tựa.
Một đêm, Quyên rủ tôi ra ngoài chơi. Tôi dắt xe ra cổng lạch cạch mở khóa. Đường vắng tanh. "Sao gọi tớ vào giờ này?". "Tớ buồn, Vỹ ạ! Tớ muốn đi trốn". "Đi đâu?". "Đâu cũng được".
Và chúng tôi đi. T.uổi trẻ hay có những quyết định điên rồ, chẳng cần lý do như thế. Thiết nghĩ, cái bất cần đó cũng chính là cách mà Quyên bước vào cuộc đời của những người đàn ông. Với tôi, Quên đơn giản là một người bạn. Sâu trong tình bạn đó, là kí ức và những ngày tựa vào nhau - cho nhau điểm tựa. Đời phải có những người bạn thật sự, để khi cả thế giới quay lưng với mình, khi cả thế giới nói rằng mình đã sai thì vẫn có người chờ mình trở về, bằng tất cả bao dung chở che. Tôi với Quyên là biện chứng của tình bạn.
Chúng tôi đi hết một ngày và trở về nghỉ trong một khách sạn nhỏ với tất cả những rã rời.Tôi với Quyên thuê hai phòng. Mười giờ tối, khi tôi đã nằm say giấc vì mệt thì nhận được cuộc gọi của Quyên. "Cậu còn chưa biết tớ không vui vì điều gì mà. Cậu không còn muốn bảo vệ tớ như trước nữa". "Hâm. Thôi nhé, ngủ đi, mai về sớm còn đi làm".
Tôi tắt máy. Năm phút sau có tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa đóng lại, tôi vừa kịp ngồi xuống ghế thì cũng là lúc Quyên lao vào tôi, áp đôi môi mọng sức sống của cô ấy lên môi tôi. Có một xung lực kì lạ chạy qua sống lưng tôi, tôi cảm giác được cơ thể mình đang nóng lên nhưng rồi lúc Quên đặt tay lên khuy quần của tôi, bản thân tôi đã kịp định thần và xô mạnh tới mức Quyên ngã ngồi xuống sàn.
"Cậu điên rồi!". Tôi quát. "Tại sao? Tớ thích cậu mà... Hay cậu không phải đàn ông?". "Với ai cũng được, nhưng miễn là không phải với cậu". Tôi dịu giọng.
Quyên lững thững đi ra ngoài.
Tôi cứ ngỡ những cuộc tình đêm của Quyên chỉ dừng lại là những trò đùa. Hoặc như một cách để vá víu thanh xuân giữa ngày dài tháng rộng.
Chúng ta hoàn toàn không nên vì cô đơn mà yêu đại một người. Người trẻ hay như thế, họ nghĩ về tương lai, nghĩ về những khát khao, những bấp bênh của đoạn đầu sự nghiệp và xếp tình yêu vào cõi tạm của tâm hồn. Họ chẳng dám đắm đuối tin nhau, và tình yêu đôi khi giống như một cách thức vá víu.
Không có hạnh phúc nào nảy nở nơi lưng chừng niềm tin cả. Chắc chắn là như thế. Hơn nữa, đây lại là hạnh phúc được xây dựng trên những dối trá, lừa lọc và cả khổ đau của kẻ khác, làm sao mà bền?
Quyên kể tôi nghe những câu chuyện về Thắng, người đã làm cô phải "đi trốn". Thắng không hợp với vợ, Thắng muốn ly hôn vì anh ta có những nỗi khổ riêng. Quyên nói với tôi rằng cô ấy không sai, khao khát được yêu thì có gì là sai.
Tôi nghe tới đoạn ấy thì chỉ biết cười trừ. Quyên đâu còn là cô bạn yếu đuối của tôi ngày xưa nữa. Quyên lẫn lộn hết cả. Cuộc sống nhiều luồng sóng có thể xô con người ta vào một giai đoạn lạc lối nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tranh cướp hạnh phúc của người khác. Hay như đêm Quyên muốn ngủ cùng tôi. Quyên sẵn sàng đổi những tháng ngày coi nhau là điểm tựa, đổi tất cả những chân thành trở che lấy một lần chạy theo quán tính của đam mê.
Người bạn trong tôi không dung nạp Quyên nữa. Có lẽ chúng tôi phải từ bỏ nhau, phải gạt nhau ra khỏi cuộc sống. Tôi nghĩ đã tới lúc tôi cần cho cô ấy biết, không phải bao giờ con người ta cũng sẵn sàng thỏa hiệp với một tình bạn!
Chúng tôi xa nhau thật. Những qua lại nhợt nhạt dần rồi chẳng buồn hỏi han, chẳng buồn hẹn nhau thêm một lần nào nữa. Thế giới giữa tôi với Quyên bây giờ được ngăn cách bởi một bức tường quá lớn và hình như bức tường đó đang có xu hướng dày thêm, mỗi giây.
Một ngày vào đông. Chiều về...
Tôi xếp lại mặt bàn, tắt máy tính chuẩn bị rời cơ quan. Tôi bất giác nhớ Quyên. Phải rồi, cái thời tiết thế này dễ làm người ta thấy nhớ một người hoặc chí ít là sẽ băn khoăn kiếm tìm chốn đợi.
Người đàn bà đứng ngoài lễ tân công ty có lẽ cũng đang kiếm tìm chốn đợi. Không hiểu vì sao, tôi lại có cảm giác rằng mình có chuyện gì đó cần phải nói với người đàn bà ấy.
"Trông chị không được vui". Người đàn bà cười khô khốc: "Chồng bỏ, vui làm sao được hả em!". Tôi nhìn người đàn bà ấy kĩ hơn. Trông ngoại hình chị không tệ nếu không muốn nói là ưa nhìn. Cách nói chuyện cũng có phần nhẹ nhàng, đúng mực.
Đời người ta sẽ nhiều lần xô lệch, nếu cứ mỗi lần xô lệch là một lần từ bỏ nhau thì bao nhiêu lần xích gót chân cho vừa? Hạnh phúc là tin yêu, là vun vén dựng xây, là vá lại từ những lần rạn vỡ chứ đâu phải là thay cũ đổi mới!
Tôi bâng quơ hỏi người đàn bà câu cuối cùng: "Anh ấy tên gì hả chị?". "Thắng". Tim tôi chậm mất vài nhịp. Như là nghẹn lại. Có phải đây chỉ là một chuyện trùng hợp không?
Tôi lại gọi Quyên, không phải vì nhớ Quyên. Ban công về đêm rất lạnh. Tôi với Quyên đứng đây, bỏ mặc những ý niệm về thời gian và không gian. Bầu trời bên ngoài là bầu trời thuộc về xưa cũ. "Con anh ấy không thích tớ, Vỹ à?". "Thắng phải không?". Tôi nhẹ nhàng hỏi. Quyên khẽ gật đầu, Quyên nói tiếp: "Tớ sai rồi Vỹ ạ. Tớ đã gặp vợ Thắng. Tớ thua chị ta, mọi mặt. Chị ta hỏi rằng, nếu tớ là chị ta thì tớ sẽ làm gì trong những rạn vỡ ấy?".
"Cậu sẽ làm gì?". Tôi hỏi một câu ngờ nghệch. Quyên òa khóc. Tôi không ôm Quyên vào lòng mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay. Con người ta luôn có những điểm tựa cho những lần bắt đầu lại.
Gạt nước mắt đi, chúng ta phải hạnh phúc!
Theo Phununews
Bà chủ mát xa đến tận nhà đòi t.iền vì chồng ghi sổ nợ Ba chủ quán bảo vì nể chồng là khách ruột, nên vẫn cho em út phục vụ tận tâm và ghi sổ nợ. Ngày đưa Huỳnh về nhà ra mắt ba má, chị hai tôi, chắc giữ lịch sự nên ba má, chị hai tiếp đón Huỳnh đúng mực. Tuy vậy khi tôi tiễn Huỳnh về nhà trọ quay lại, cả ba má,...