Thấy cái đó lệch một cách bất thường, vợ kiên quyết không cho chồng động phòng vì… sợ
Căn phòng sáng trưng còn em thì hốt hoảng tới mức hét toáng cả lên khi thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt mình.
Từ khi chuẩn bị lấy chồng em cũng bắt đầu vào mấy mục tâm sự của chị em để đọc ,chủ yếu là để bồi dưỡng tâm chút kiến thức và kinh nghiệm cho bản thân. Vì theo như người yêu em nói em tuy 24 tuổi rồi nhưng vẫn còn “gà mờ” lắm. Nhiều khi đi chơi với nhau, anh ấy và bạn nói mấy chuyện tếu táo liên quan tới chuyện tế nhị vợ chồng là em cứ đần thối mặt ra ấy ạ.
Dạo mới vào mạng đọc mục này, thấy các chị hay tâm sự chuyện đêm tân hôn của vợ chồng, bản thân em đọc thấy cũng xấu hổ lắm. Kiểu như là chuyện tế nhị thế mang cho mọi người bàn luận thì ngại chết. Thế nhưng đọc rồi thấy cũng vỡ ra được nhiều điều, mà có những chuyện hài không tưởng đọc cười chảy cả nước mắt ra ấy. Dần dần em thành con nghiện lúc nào không hay, rảnh là lại vào đọc tâm sự của các chị.
Rồi thì cũng tới ngày em lấy chồng. Thậm chí hôm trước ngày cưới chồng em còn đòi “ứng trước” nhưng em nhất định không cho. Anh ấy còn trêu em cơ: “Chắc lại sợ chứ gì, anh đã bảo là em gà lắm mà”. “Anh đừng có mà coi thường em nhé. Anh cứ đợi đến mai đi rồi khắc biết”. Em nở nụ cười ranh mãnh rồi ngúng nguẩy đi vào khiến chàng ta cũng hốt hoảng cứ ngỡ em đang có âm mưu gì. Nhưng mà thực ra lúc đấy em sợ thật, chả hiểu sao em vẫn cứ ngại ngùng và sợ sợ mỗi khi nghĩ đến lúc phải thực thi cái chuyện “lần đầu tiên” ấy.
“Anh đừng có mà coi thường em nhé. Anh cứ đợi đến mai đi rồi khắc biết”. (Ảnh minh họa)
Vậy là em thoát thân và chồng em buộc lòng phải đợi đến đêm tân hôn mới được toàn quyền sở hữu vợ. Nói thật với các chị là lúc chỉ còn em và chồng trong phòng em cũng hồi hộp và run lắm ấy. Nhưng mà để không bị chồng chê là “gà mờ” nữa thì em cũng cố gắng thể hiện bằng hết khả năng của mình:
- Tối nay thì có chạy lên trời cũng không trốn được anh nữa đâu nhé.
Video đang HOT
- Giờ anh có đuổi em cũng chẳng trốn đâu. Tối nay anh có chiêu nào độc cứ thể hiện, em tiếp chiêu hết. Giờ thì em đi tắm cái đã.
Khỏi phải nói, khi ấy chồng em nhìn em bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Thấy em cứng quá chắc chàng cũng hơn chợn chợn.
Em bước ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn chiếc khăn. Thấy điện tối om, em đoán là chồng đang định giở trò hù vợ đây. Vội vàng sờ được cái công tắc điện em bật ngay lập tức. Căn phòng sáng trưng còn em thì hốt hoảng tới mức hét toáng cả lên khi thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Chồng em nằm trên giường đợi sẵn vợ nhưng trời ơi, “cái ấy” của chồng không thẳng mà nó lại lệch hẳn 30 độ sang trái. Thật sự là em không thể nào tin nổi.
Chồng hồ hởi định bước tới bế vợ, em né ngay lập tức khiến anh ấy bị hụt đập cả đầu vào tường. Vậy là kể từ sau giây phút kinh hoàng ấy, đêm tân hôn của vợ chồng em là một cuộc rượt đuổi hết trên giường lại xuống dưới đất. Em kiên quyết không cho chồng động phòng vì em sợ đau mọi người ạ. Vì mọi lần em đọc mấy cái tâm sự của các chị, chẳng thấy ai kêu của chồng lệch mà các chị ấy còn kêu “lần đầu” đau đến phát khóc, giờ chồng em nó lệch như thế thì em sống thế nào được.
Vì mọi lần em đọc mấy cái tâm sự của các chị, chẳng thấy ai kêu của chồng lệch mà các chị ấy còn kêu “lần đầu” đau đến phát khóc, giờ chồng em nó lệch như thế thì em sống thế nào được. (Ảnh minh họa)
Chồng em hết lời thanh minh rằng không sao đâu, từ từ rồi quen hết, anh ấy còn bảo là hôm trước bạn anh ấy nói chắc là do thói quen mặc quần nhỏ để nó nghiêng về một bên nên mới thế. Từ giờ khi mặc quần anh ấy sẽ chú ý đặt nó ngay ngắn lại thì chắc chỉ một thời gian lại bình thường thôi. Anh bảo em đừng có lo, đừng có sợ.
Nhưng chồng có nói sao thì em cũng kiên quyết không cho anh ấy gỡ cái khăn tắm trên người em ra. Em nhỏ con nhưng trước học võ nên khỏe lắm, chồng rượt đuổi mãi cũng chẳng bắt được. Cuối cùng anh ấy mệt quá nằm vật ra giường thở rồi thiếp đi. Sáng nay tỉnh dậy anh ấy bảo, đêm qua cho em thoát nhưng đêm nay thì đừng hòng. Em hốt quá.
Tối nay chắc khó thoát thật rồi các chị ạ. Nhưng mà em sợ lắm cơ, có chị nào vào trường hợp này rồi cho em lời khuyên với. Nhờ các chị tiếp cho em ít dũng khí, em cảm ơn lắm ạ.
Theo Một Thế Giới
Dù tôi đã giả điên nhưng chồng vẫn kiên quyết đóng cửa lại để làm việc đó mỗi đêm
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó
Thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy (Ảnh minh họa)
Về cơ bản, cuộc hôn nhân của tôi và Chương không có tình yêu. Tôi lấy Chương trong tình cảnh lâm vào bước đường cùng. Khi đó gia đình tôi lâm vào cảnh nợ nần, tôi thì bụng mang dạ chửa nhưng bị người yêu bỏ rơi. Mẹ tôi lúc ấy hoảng loạn, lo lắng đến mức ngày nào bà cũng nghĩ đến cái chết để giải thoát. Tôi đã khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt. Giữa lúc hỗn loạn ấy thì Chương giang tay ra đón lấy tôi. Anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ của tôi, anh yêu tôi vì những gì tôi đang có, anh sẽ nhận đứa bé trong bụng tôi làm con của mình và sẽ nuôi nấng nó thành người.
Bố mẹ tôi mừng như "bắt được vàng" khi Chương ngỏ lời xin cưới tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc ông bà trút được một gánh nặng. Hơn nữa, Chương có kinh tế khá, anh còn hứa sẽ giúp bố mẹ tôi trả dần những món nợ kia, thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy.
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi cũng thấy không còn con đường nào khác, bèn nhắm mắt đưa chân. Lễ cưới diễn ra rình rang với hơn một nghìn khách mời. Chương vốn làm giám đốc một công ty chuyên kinh doanh về điện máy, giao thiệp cũng rộng nên khách mời của anh toàn là "khách sộp". Hôm cưới, tôi cứ đứng khép nép cạnh Chương, lấy tay che bụng bầu đang ngày một lộ rõ.
Cưới xong được 6 tháng thì tôi sinh con. Lúc đó, Chương không cho tôi thuê ô sin, cũng không muốn cho mẹ tôi lên để giúp. Thế nên tôi phải tự túc hết mọi thứ. Kể từ khi con gái tôi ra đời, Chương đổi tính đổi nết hẳn, nhất là khi mọi người cứ bảo: "Con bé giống ai chứ chả giống bố tí nào". Những lúc ấy, tôi thấy ánh mắt Chương hằn lên những tia máu đỏ lừ, anh hậm hực bỏ đi rồi về nhà trong tình trạng say khướt.
Những lần trở về trong cơn say, Chương thường lôi tôi vào phòng ngủ rồi đẩy tôi xuống giường. Lúc ấy, anh giống một con thú hoang đang bị thương. Chương cào cấu khắp người tôi, miệng lúc nào cũng lặp đi lặp lại câu nói: "Cô ngủ với hắn ta bao nhiêu lần rồi? Vì sao sống với tôi chừng ấy năm mà cô không dành cho tôi một chút tình yêu như đã từng dành cho hắn ta?". Nói rồi, Chương liên tục đánh tôi, hành hạ tôi cho đến khi người tôi bầm tím.
Chuyện này xảy ra liên tục trong vòng 2 năm trời sau khi tôi sinh con. Con gái tôi dù đang còn nhỏ nhưng cứ nhìn thấy bố là cháu lại khóc thét. Chương cấm tiệt tôi chuyện giao du với bên ngoài. Anh không cho tôi đi làm, không cho tôi nói chuyện với bất kỳ ai. Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng".
Tôi sợ những lần Chương về nhà trong tình trạng say xỉn rồi lôi tôi vào phòng ngủ, đánh đập liên tục. Nói anh say nhưng cũng tỉnh lắm, vì anh chỉ đánh những chỗ mà không ai nhìn thấy, thế nên dù tôi nói với bố mẹ rằng, tôi bị Chương đánh, tôi muốn bỏ anh ta thì bố mẹ tôi vẫn không tin và cản tôi đến cùng.
Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng". (Ảnh minh họa)
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó. Cứ uống rượu về là Chương lại lôi tôi vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đánh tôi túi bụi, mặc tôi khóc lóc, kêu gào. Chương nói rằng, cả đời này anh ta sẽ giam lỏng tôi để "hành hạ" cho bõ ghét. Chương lúc nào cũng nghi ngờ tôi còn liên lạc với người yêu cũ và đó là lý do tôi không yêu anh ấy.
Tôi quả thực không biết phải làm gì trong tình cảnh này. Giả điên, khóc lóc, van xin tôi đã làm đủ cả. Thế nhưng Chương vẫn không buông tha cho tôi. Anh bảo rằng, tôi và gia đình tôi nợ anh một món nợ rất lớn mà cho đến chết tôi cũng chưa trả hết được. Tôi phải làm gì để thoát khỏi ông chồng có máu ghen tuông bệnh hoạn này đây? Tôi cũng muốn ly hôn nhưng bố mẹ tôi và Chương luôn tìm cách để ngăn cản. Tôi thực sự bất lực với cuộc hôn nhân của chính mình.
Theo blogtamsu
Lý do mẹ chồng kiên quyết không cho vợ chồng tôi động phòng Những tưởng 1 hôm đầu, nhưng mấy ngày liên tục sau đó, mẹ chồng tôi vẫn không cho chúng tôi động phòng. Thậm chí, bà còn quát nạt tôi, đuổi tôi về nhà bố mẹ đẻ vì những lý do không đâu. ảnh minh họa Tôi yêu Hải đã được 2 năm và cuối tuần này, chúng tôi dự định sẽ về quê...