Thất vọng vì vợ ‘giữ’ đến cùng nhưng không còn trinh
Sau màn động phòng, chiếc ga trải giường màu hồng phấn vẫn cứ nguyên màu phấn hồng, chẳng được tô điểm thêm “hoa văn” nào như Tuấn mong đợi.
Mới kết hôn 1 tuần nay, nhưng cuộc sống vợ chồng Tuấn (24 tuổi, Hà Nội) đã cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Thậm chí, đôi bên đều cảm thấy đau khổ, dằn vặt và khó lòng đối diện với nhau. Nguyên nhân chỉ vì đêm tân hôn, Tuấn thất vọng ê chề khi thấy người vợ mà anh chắc mẩm ngây thơ, trong trắng không tì vết lại chẳng hề có dấu hiệu trinh tiết.
Tuấn thừa nhận có thấy vẻ mặt vợ tỏ rõ lo lắng, sợ sệt rất đúng “form” gái còn trinh. “Công cuộc khám phá” cũng mắc phải đôi chút khó khăn như anh dự đoán. Chỉ có điều, sau màn động phòng, chiếc ga trải giường màu hồng phấn vẫn cứ nguyên màu phấn hồng, chẳng được tô điểm thêm “hoa văn” nào như anh mong đợi.
“Vấn đề là bằng chứng đã rõ rành rành nhưng cô ấy cứ quả quyết ‘đời em chưa biết đến người đàn ông nào ngoài anh’. Tôi không phải người đàn ông cổ hủ, hẹp hòi. Tôi không đòi hỏi cô ấy phải còn nguyên vẹn nhưng quan trọng là cô ấy phải thành thật. Đằng này…”, Tuấn giãi bày.
Tuấn cho biết, họ yêu nhau từ thời học đại học. Hạnh là mối tình đầu của Tuấn và cô cũng khẳng định anh là người bạn trai duy nhất cô nhận lời yêu từ trước tới giờ. Vì thế Tuấn tin tưởng tuyệt đối Hạnh nằm trong số ít các cô gái ngày nay còn nhớ đến những cái gọi là “phẩm hạnh, trinh tiết”. Nhất là khi suốt thời gian 4 năm, không biết bao lần Tuấn bị Hạnh thẳng thừng khước từ những đòi hỏi bản năng.
Ảnh minh họa
Tuấn kể, nhiều lúc gần nhau, Tuấn như muốn “phát rồ”, anh dùng đủ lời ngọt ngào “xin xỏ” vậy mà Hạnh “rắn” lắm, nhất quyết không “cho”. Nhiều bận Hạnh còn làm Tuấn mừng hụt. Đó là những lần âu yếm nhau đến mức cao trào, khóa với cúc “bay” hết rồi, tưởng chừng các “tuyệt kĩ” của Tuấn sắp đánh gục Hạnh, vậy mà lí trí của cô mạnh đến nỗi chỉ ít phút sau cô đã bật dậy, quần áo chỉnh tề, đứng trước mặt anh đĩnh đạc tuyên bố: “Em muốn giữ đến ngày mình cưới nhau”.
Chính chuyện đó khiến họ nhiều lần mâu thuẫn. Tuy nhiên, vì yêu chân thành và tôn trọng bạn gái nên Tuấn đã cố dằn lòng, dẹp “ham muốn” sang một bên để chờ đợi đến tận hôm nay. Những tưởng, ngày cưới mình sẽ có hạnh phúc trọn vẹn, nhưng không, đêm tân hôn với “sự thật phơi bày” đã làm tượng đài về người vợ phẩm hạnh cao quý hoàn toàn sụp đổ.
Tuấn cũng cho hay, vợ anh chỉ biết khóc và đưa ra lời giải thích rất mông lung “không biết tại sao lại như thế”. Điều đó chẳng thể thuyết phục anh tin cô. Any thấy vô cùng thất vọng, cảm giác như suốt 4 năm qua mình bị “ăn” cú lừa ngoạn mục. Giờ, cuộc sống vợ chồng son nhưng như địa ngục, ngủ chung một giường mà lạnh lùng như hai kẻ xa lạ. Tuấn không biết làm thế nào để thoát khỏi những đau khổ, dằn vặt này.
Video đang HOT
Ý kiến chuyên gia
Tư vấn cho tình huống trên, Bác sĩ – Chuyên gia Hồng Phúc (Trung tâm Sức Khỏe Việt 19006690) cho biết:
Điều quan trọng nhất khi hai người đến với nhau là sự tin tưởng, phải xuất phát từ cảm nhận của con tim. Việc một người đàn ông đánh mất niềm tin với vợ chỉ vì chuyện trinh tiết là điều rất sai lầm. Hơn nữa, theo những giải thích về mặt y học, “cái ngàn vàng” là thứ khó xác định rõ ràng 100%.
Màng trinh là niêm mạc mỏng chắn ngang âm đạo, lui vào trong độ một đốt ngón tay (2-3 cm). Hầu hết màng trinh khi rách đều có vài giọt máu rịn ra ngoài, đó chính là “chứng nhân” của trinh tiết.
Đa số màng trinh có một lỗ nhỏ để thoát dịch kinh nguyệt lúc còn con gái. Hình dáng, độ rộng của nó thay đổi, tùy theo cơ thể mỗi người. Một số màng trinh có độ đàn hồi rất cao hoặc lỗ thoát dịch kinh nguyệt khá rộng, dẫn đến tình huống “tình ngay lý gian” (tức là dù cô gái đó quan hệ lần đầu nhưng không hề rách màng trinh và ra máu). Trong một hay vài lần giao hợp đầu tiên, màng trinh này vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí, có trường hợp sau khi sinh nở, nó… vẫn được bảo toàn.
Ngoài ra, còn có trường hợp do máu chảy ít nên đọng lại trong âm đạo hoặc đông quá nhanh, không kịp “trình diện” làm bằng chứng. Với những màng trinh mỏng, sự mất mát còn do các lý do vô tình như: xoạc chân quá trớn hoặc do đạp xe qua những đoạn đường lồi lõm với tư thế hai đùi dang rộng.
Thậm chí với những màng trinh quá mỏng, việc sử dụng hoặc lỡ tay, sử dụng vòi nước có tia quá mạnh cũng có thể vô tình gây nên “cái chết của con thiên nga”. Và ngoài ra, có rất nhiều loại màng trinh với hình thái khác nhau mà kiểu rách cũng như kiểu ra máu hay mức độ ra máu khi giao hợp khác nhau, thậm chí có thể không bao giờ ra máu. Hơn nữa, theo thống kê có 1% phụ nữ sinh ra là không có màng trinh.
Có thể nói, sự hiểu biết của con người dần được cải thiện nên đã xuất hiện những quan điểm mới về “màng trinh”, về “trinh tiết” và “màng trinh” không còn là thước đo phẩm giá, cũng như sự “trong trắng” của người phụ nữ.
Bởi vậy, các bạn trẻ nên có một cái nhìn toàn diện để hành động đúng đắn hơn, giữ gìn hạnh phúc thay vì săm soi chuyện “còn” hay “mất”.
Theo VNE
Ngọt ngào và man trá!
Những tổn thương mà tôi đã và đang gánh chịu tôi sẽ không bao giờ quên.
"Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu, bây giờ chê chán nẻo đi đường về. Tôi lầm tin lời người ta, tôi lầm tôi khổ vì yêu để rồi đây nức nở thế này..."
Hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy mình hối hận vì đã tin đã yêu người đàn ông đó quá nhiều khi mà họ không xứng đáng được nhận. Tôi tự trách mình ngu ngốc, tự khinh mình sao có thể nhận những đồng tiền từ người đó. Tôi hận vô cùng khi nghĩ mình chẳng là gì trong suy nghĩ của họ. Tôi thấy rất đau, đau tận sâu trong đáy lòng khi biết rằng tình cảm sự chân thành bao lâu nay của tôi đều chỉ là vô nghĩa với con người đó. Vì anh ta vô tình thì sao cảm nhận được sự tổn thương mà anh ta gây ra cho tôi. Tôi giờ là một kẻ trắng tay rồi. Tôi chẳng có gì ngoài sự chân thành mà khi đã trao hết đi rồi nghĩa là tôi mất hết. Tôi trắng tay. Tôi sai.
Những tổn thương mà tôi đã và đang gánh chịu tôi sẽ không bao giờ quên và không bao giờ tha thứ. Tôi sẽ hận căm hận mãi dù điều đó càng làm tôi đau đớn và mệt mỏi và tôi sẽ không bao giờ quên mình đã trải qua những gì. Làm sao tôi có thể tha thứ cho con người đó và cả chính tôi nữa, thấy mình thời gian qua sao lãng phí quá hèn nhát quá luôn phải tự mình chống chọi bao nhiêu chuyện đơn độc một mình, thế mà khi nào cần thì lại nhớ đến tôi và con bé ngu ngốc như tôi lại vội vàng lo lắng và chạy đến. Chẳng lẽ anh thực sự bạc bẽo và tồi tệ đến mức thế sao. Tôi đã luôn tin rằng mình không bao giờ hối hận nhưng giờ tôi không thể không chấp nhận sự thật rằng mình đã quá mù quáng tin nhầm người tồi. Chỉ có tôi mang lại niềm vui khi anh ta cần còn khi tôi cần đến anh ta, cần biết bao nhiêu thì anh chỉ bịt mắt bịt tai coi như không biết, chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi.
Giờ đây khi tôi thấy hối hận thì cũng là lúc cuộc sống của mình đã quá tồi tệ rồi. Tự hỏi đã nhận được bao nhiêu tiền từ anh mà cuộc sống của tôi giờ mệt mỏi thế này. Có lẽ là vì tiền mà đến với anh nhưng sao giờ cuộc sống lại vất vả hơn. Tôi đang khóc thầm sao? Tại sao tôi không khóc gào thét lên rằng anh là kẻ tồi tệ bạc bẽo mà lại phải khóc thầm thế này? Vì tôi quá mệt mỏi, vì nước mắt đã rơi quá nhiều cho một người không xứng đáng là anh. Có lẽ tôi đã khóc nhiều hơn cười khi ở bên anh trong thời gian qua vì thế mà tôi không thể ngừng hận anh! Không thể! Thời gian qua chắc đã nhận từ anh nhiều tiền lắm nên giờ phải trả bằng nhiều nước mắt thế này?
Anh đang sống vui vẻ thoải mái thế thì cứ tiếp tục như thế. Đừng cắn dứt hay thấy tội lỗi vì dù cảm thấy một chút cắn dứt thì có lẽ anh sẽ không vui vẻ thoải mái như giờ đâu. Nhờ có anh mà cuộc sống của tôi nhiều nước mắt hơn, nhiều vết thương hơn vì thế sẽ không thể quên được. Lúc tôi đau khổ thì anh vui vẻ đưa mấy thứ đồ rẻ tiền của anh đi chơi để hưởng thụ không căm hận mới lạ đấy. Giá như có thể xoá bỏ phần ký ức đau khổ này như một khối u đang dày vò cuộc sống của tôi để có thể quên đi những sự tổn thương đã từng gánh chịu. Những tháng ngày chỉ gọi là tồn tại chứ không phải là sống theo đúng nghĩa này- tôi muốn chấm dứt, muốn mình mạnh mẽ và vui tươi như trước đây...
Nhờ có anh mà tôi đã trải qua tất cả những cảm giác đó, tin yêu và căm hận (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn nói những cảm giác đau đớn nhất của con người đó là:
Thấy buồn mà không được khóc...
Thấy nhớ nhưng không thể nói ra...
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười...
Thấy mâu thuẫn giữa tin yêu và căm hận...
Nhờ có anh mà tôi đã trải qua tất cả những cảm giác đó, tin yêu và căm hận? Tất cả đều thật khó khăn và mệt mỏi. Nếu có thể dù chỉ một lần tôi ước có thể hoán đổi với anh để khi là tôi anh sẽ biết tôi đã trải qua những gì và để khi là anh tôi sẽ biết những hy sinh của mình vô nghĩa thế nào? Giá như có một lần như thế! Trong cái thế giới của anh một Tôi có lẽ chưa bao giờ tồn tại. Thực ra thì nói anh nhưng tôi thấy mình rất đau bởi càng nghĩ anh tồi tệ bao nhiêu thì nghĩa là tôi đang cười nhạo chính mình thôi vì tôi yêu anh mà, đúng là ngọt ngào-man trá, chẳng có gì anh dành cho tôi là thật lòng, có lần đọc bài viết "tôi chỉ qua đường với em thôi" tôi đã khóc vì tôi thấy mình trong câu chuyện đó và tác giả bài viết sao giống anh đến thế cứ như anh đang nói vậy. Nhưng tôi khác cô gái đó tôi không cao thượng và bao dung được như thế, tôi chọn cách hận anh để chốn tránh chính mình.
"Yêu một người không yêu mình giống như ôm một cây sương rồng, càng siết chặt sẽ càng đau" đây có lẽ là kết quả của việc ngốc nghếch tin vào một người vì thế mà chỉ có hận anh mời làm tôi thấy được an ủi và để tôi giấu tất cả đau khổ vào nỗi hận đó để có thể lãng quên. Có lẽ đó là lựa chọn sai lầm nhưng tôi muốn làm thế vì tôi sợ, sợ không như thế thì mình sẽ gục ngã, sẽ bi luỵ và trở nên đáng thương hại trong mắt anh, tôi không cho phép bản thân mình như thế vì tôi căm ghét cái gọi là thương hại đấy.
Điều muốn nhất giờ đây có lẽ là được đi đâu đó thật xa để tìm lại cảm giác của con tim, để thấy nhẹ lòng, để thấy một ý nghĩa nào đó về sự tồn tại của mình. Muốn được một mình, được ngăm nhìn những nơi đẹp đẽ những con người đẹp đẽ để khi quay trở về mình sẽ biết mình nên làm gì! Và không cảm thấy nặng nề với cuộc sống sẽ sống vì mình và gia đình nhiều hơn nữa thay vì cứ sống cuộc sống của người khác.
Tình yêu với người này là một cuộc chơi nhưng với người khác là một cuộc đời. Chỉ hy vọng mình đủ mạnh mẽ!
Theo VNE
"Ba mẹ ơi chúng con đã biết khóc!" Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự. Trong một chuyến đi biển định mệnh, gặp bão tố, ba tôi không may đã mãi nằm lại nơi biển lạnh mênh mông, bỏ lại mẹ và hai anh em tôi sống trong cô đơn buồn tủi, cùng trải...