Thất vọng vì vợ chê chồng người nhà quê lại ít học
Hai mươi bẩy tuổi Mạnh lấy Thảo. Cả hai khác quê, cũng không tương xứng về trình độ. Mạnh quê Nam Định, tốt nghiệp Cao đẳng Điện lực còn Thảo sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Kinh tế quốc dân.
Ngày còn học Cao đẳng Điện lực, Mạnh quen và yêu Thảo – cô sinh viên trường ĐH Kinh tế năng động, xinh xắn, giỏi giang.
Mạnh cao 1m85, khuôn mặt đẹp giai, nam tính, ga lăng nên làm nghiêng ngả nhiều cô gái không chỉ trong trường Điện lực mà sang cả những trường khác. Đó là lý do vì sao Thảo dễ bị Mạnh chinh phục nhanh đến thế, chỉ sau 5 lần hẹn hò cô đã nhận lời tỏ tình của anh. Cả hai quen nhau 1 năm thì quyết định làm đám cưới.
Khi Thảo đưa Mạnh về ra mắt bố mẹ, cả hai xin phép được tổ chức đám cưới, bố mẹ Thảo không đồng ý với lý do cả hai vừa ra trường, chưa có gì trong tay không đảm bảo được cuộc sống gia đình mới. Vậy nhưng sau lần bố Thảo bị ốm phải vào viện, Mạnh chạy đôn chạy đáo vào viện phụ Thảo và mẹ chăm sóc thì bố mẹ cô đã thay đổi suy nghĩ và đồng ý cho cả hai lấy nhau bởi bố mẹ Thảo thấy được sự nhanh nhẹn, chân thành, xông xáo ở Mạnh và họ muốn có một người con rể như thế.
Đám cưới xong, nhờ mối quan hệ của bố Thảo, Mạnh đã có việc làm ở Sở điện lực thành phố với mức lương 7 triệu/tháng rồi tăng lương dần.
Riêng Thảo, do được giữ lại trường đại học làm trợ giảng nên cô đăng ký học tiếp cao học. Biết vợ vừa làm vừa học vất vả, Mạnh sau giờ làm là về nhà, không nhậu nhẹt. Quãng thời gian rảnh anh phụ vợ làm việc nhà và chăm sóc con nhỏ.
Sau khi lấy bằng thạc sĩ kinh tế cộng với vốn tiếng Anh tốt, Thảo không khó khăn để có công việc tốt trong một công ty nước ngoài với mức lương 3 nghìn đô. Cuộc sống vợ chồng Mạnh do đó cũng ổn định hơn với mức chi tiêu thoải mái. Vợ chồng Mạnh quyết định sinh thêm con.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Khi con gái thứ hai tròn 4 tuổi, vợ chồng Mạnh quyết định không thuê giúp việc nữa. Vậy là mọi việc lớn bé đều do Mạnh đảm nhận vì Thảo luôn bận rộn với lịch họp, lịch tiếp khách hàng kín mít. Mạnh không nề hà mọi việc và đi làm về vẫn phụ giúp vợ.
Cuộc sống cứ như thế dần trôi đi mà Mạnh không nhận ra hạnh phúc của mình đang bị đe dọa. Thảo vẫn chỉ đi đi về về như người ở trọ. Những tối về nhà của cô là lúc các con cũng đã ngủ. Mạnh quan tâm hỏi han thì Thảo cáu gắt.
Rồi thời gian gần đây, không hiểu lý do gì, Thảo thường xuyên lên mặt với Mạnh, có lần cô còn cao giọng nói rằng: “Nếu không có em thì cái nhà này có được như thế này không?” khiến Mạnh chưng hửng.
Tết dương lịch vừa rồi, về nhà vợ chơi, vô tình Mạnh nghe thấy Thảo tâm sự với chị dâu là không hiểu sao ngày xưa lại lấy Mạnh bởi cô đường đường là gái thủ đô, học hành giỏi giang, xinh xắn không đến nỗi nào mà lại phải lấy một người chồng quê Nam Định, chỉ học đến cao đẳng, gia cảnh nhà chồng lại làm nông, không có anh em nào được học đại học. Lẽ ra cô ấy phải lấy được một người đàn ông gốc gác Hà Nội, “giỏi hơn một cái đầu” khiến anh nghe mà đỏ hết mặt nhưng vờ như không nghe thấy.
Ngẫm lại thời gian gần đây, Mạnh nhận ra Thảo đã thay đổi. Điều khiến anh đau lòng nhất chính là sự coi thường chồng của vợ. Gần đây, hễ Mạnh làm sai cái gì là Thảo lại quy ngay về “ít học” nên mới như thế. Những câu đại loại như: “Anh biết gì mà dạy con” hay “tiếng Anh ngày xưa ở quê bố mày có được học đâu mà biết” mà Thảo nói với con… khiến Mạnh khó chịu.
Mạnh chợt nhận ra rằng, từ trong thâm tâm, lâu rồi Thảo đã không còn sự tôn trọng dành cho chồng, nhiều câu cô quăng vào mặt chồng như xát muối vào lòng anh. Mạnh thấy buồn và thất vọng vô cùng…
Kim Vân
Theo giadinh.net.vn
Cuộc đời đó có mấy lần 10 năm?
Năm 2020 đã tới, vậy là vợ chồng ta đã cùng nhau đi qua được một lần 10 năm. Đêm giao thừa, hai đứa nằm thao thức, bồi hồi nhắc lại những kỷ niệm trong suốt thập kỷ.
10 năm trước em vẫn là cô nữ sinh cấp 3, anh là sinh viên năm nhất, gặp nhau trong một buổi giao lưu văn nghệ. Tình yêu lúc đó ngốc xít và tự nhiên đến như một may mắn của thanh xuân. Để ta được cùng nhau đi dưới con đường me bay, cùng chia cốc kem mùa hè mát lạnh, cùng chờ đợi đón đưa nhau sau giờ tan học.
Nhưng trong 10 năm qua cũng có lúc ta ghét cay ghét đắng nhau, đó là khi nông nổi tuổi trẻ khiến ta chia xa. Anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại con bé trẻ con, hay ghen. Em cũng thề có gặp cũng chả thèm nhìn mặt cái gã ham chơi, vô tâm ấy nữa.
Thanh xuân quá hào phóng khi lại cho ta thêm một cơ hội. Anh với em tình cờ gặp lại trong một tình huống oái ăm là anh đâm vào xe em khiến em ngã.
Anh bảo rằng lúc đó chả hiểu sao những cảm xúc ghét bỏ bay biến đâu mất chỉ thấy xót em khi tay chân em chảy máu.
Thế là chúng ta yêu lại từ đầu, một mối quan hệ đúng người đúng thời điểm. Đám cưới diễn ra không lâu sau đó và một thiên thần cũng nhanh chóng ra đời để chúng ta nhận ra làm cha mẹ là lựa chọn sáng suốt và là trải nghiệm quý giá nhất trong một thập kỷ qua.
Cuộc sống có những lúc vui buồn, thất vọng, mệt mỏi, áp lực nhưng mọi buồn phiền đều dừng lại sau cánh cửa nhà nơi có tiếng cười trong veo, ánh mắt long lanh của con trẻ.
Rồi những lúc mất mát, thất bại, ta vẫn ở bên động viên, hỗ trợ nhau vượt qua. Nhớ có đêm con ốm nặng phải nhập viện giữa đêm, con bị đưa vào phòng cấp cứu, hai vợ chồng ôm nhau khóc oà, lúc đó mới hiểu chỉ cần bình an là đã quá đủ hạnh phúc.
Chúng ta đã xúc động nhớ đến những "gương mặt thập kỷ". Đó là những người thân, những tri kỷ ở bên ta suốt thập kỷ qua. Có người mất, người còn, người gặp gỡ hằng ngày, người ngót chục năm không gặp nhưng khi ta có khó khăn vẫn sẵn sàng giúp đỡ.
Không có họ có lẽ đã không có ta của ngày hôm nay. Em thấy trân quý biết bao sự xuất hiện và đồng hành của họ, mỗi sự kết nối đều mang một ý nghĩa không thể thay thế trong cuộc đời ta.
Đời người ngắn ngủi, có mấy lần 10 năm? Tuổi 20, ta bỡ ngỡ vào đời, chập chững yêu đương. Tuổi 30, ta đã có một tổ ấm nhỏ xinh và cần rất nhiều nỗ lực để bảo vệ, dựng xây cả về tài chính lẫn tinh thần.
Nghĩ về 10 năm nữa, hai vợ chồng trêu nhau "Lúc đó có còn ở với nhau không nhỉ?". Không phải muốn gieo vào đầu nhau ý nghĩ tiêu cực mà cuộc sống vốn dĩ vô thường như một lời nói đùa.
Hai đứa khẽ nhìn con ngủ, vừa háo hức vừa hoang mang khi nhận ra 10 năm nữa con sẽ vào cấp 2. Bao nhiêu chuyến đi, kế hoạch, ước mơ lại mở ra. Một thập kỷ rực rỡ đang đợi ta phía trước.
Theo May/Dân Trí
Cưới một năm đã muốn bỏ chồng Tôi là nhân viên văn phòng tại Bình Dương, 26 tuổi. Chồng là nhân viên IT, hơn tôi một tuổi. Chúng tôi yêu nhau hơn 6 năm rồi đi đến hôn nhân. Tôi đã đọc rất nhiều những bài tâm sự của mọi người, đâu đó một vài câu chuyện khá giống với gia đình nhỏ của tôi. Tôi và anh trải nhau...