Thất vọng và không muốn chạm vào chồng mới cưới
Buổi tối qua, chồng mới cưới của em vẫn thản nhiên như mọi ngày. Anh vẫn tỏ vẻ quan tâm đến em nhưng bản thân em không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em vừa tổ chức đám cưới cách đây hai tuần. Cả hai đứa tụi em đều là con một, gia đình khá giả nên đám cưới cũng không đến nỗi nào. Chồng em rất đẹp trai, cao to nên trong đám cưới, bạn bè đều không ngớt lời khen ngợi. Em cũng rất tự hào và hãnh diện vì anh.
Bên cạnh đó, tính tình của chồng em rất trầm lặng, anh làm việc trong môi trường nghiên cứu nên ít nói nhưng đã nói là đầy triết lý và chuẩn xác. Em rất yêu anh và biết anh ấy cũng yêu em. Bằng chứng là anh ấy rất chiều em và đáp ứng mọi đòi hỏi của em mà không hề cằn nhằn hay than thở điều gì.
Em vẫn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc với một người chồng lý tưởng nếu không có ngày hôm qua và không nhìn thấy, không nghe thấy cuộc đối thoại của anh với một cô gái. Cô gái đó không đẹp lắm, có vẻ bằng tuổi anh dù trông chồng em trẻ hơn. Hai người họ ngồi nói chuyện với nhau ngay trong quán cà phê mà không hề hay biết em ngồi đằng sau anh.
Sự việc là như thế này. Hôm qua cô bạn thân của em đi đám cưới dưới quê lên, nói rằng mẹ em có gửi cho em ít quà quê. Vì thế em hẹn cô ấy đến quán cà phê ngồi buôn chuyện đồng thời nhận quà luôn. Do xong việc sớm nên em đến chỗ hẹn sớm. Quán cà phê đó 2 tầng rất rộng, xung quanh khá nhiều cây xanh. Em chọn ngồi ở bàn nhìn ra đường phố, dưới một cây cọ cảnh rất to.
Em không biết hai người họ có bí mật gì mà giấu giếm cả vợ cả chồng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Và có lẽ vì bị cái cây che khuất nên khi chồng em và một cô gái nữa bước vào đã vô tình ngồi ngay phía sau lưng em. Ban đầu em không để ý, đến khi nghe giọng anh vang lên, em mới phát hiện ra đó là chồng mình. Họ hỏi han nhau rất nhiều chuyện xung quanh cuộc sống, công việc, vợ mới cưới của anh, chồng của cô ấy…
Em chỉ nghĩ chắc hai người bạn lâu ngày gặp lại, cũng có thể là một cô bạn gái nào đó trước của anh. Nhưng câu hỏi tiếp theo của cô ấy khiến em sững sờ. Cô ấy hỏi: “Vợ anh có biết chuyện từng xảy ra giữa chúng ta không?”. Anh trả lời: “Anh không nói. Chuyện đã qua rồi. Anh tin em cũng không nói với chồng, cứ coi như bí mật của hai đứa mình đi”.
Lúc đó, lòng em như có lửa đốt. Em không biết hai người họ có bí mật gì mà giấu giếm cả vợ cả chồng mình. Vì thế em nhắn tin cho bạn thân biết mình không ra chỗ hẹn được, để mai em tới nhà cô ấy lấy quà sau. Và em ngồi im lặng, rình rập để nghe và theo dõi hai người.
Cô gái đó tiếp tục nói: “Anh có hạnh phúc không? Anh có yêu vợ không? Không hiểu sao từ ngày chia tay anh, em không yêu được ai nữa. Em đối với chồng ngoài tình nghĩa ra thì chẳng có chút yêu đương nào”. Chồng em không đáp, sự im lặng của anh khiến em rất đau đớn. Cô ấy bỗng thút thít khóc: “Em thật ngu ngốc vì ngày đó đã chia tay anh. Em xin lỗi. Em biết anh đã lấy vợ mà còn hẹn anh tới đây. Nhưng em không sao quên được quãng thời gian chúng mình sống chung như vợ chồng ấy. Đối với em, đó là thời gian hạnh phúc nhất”.
Cô ấy nói rất nhiều nữa nhưng em chỉ nhớ được đại loại như vậy. Đầu óc em như muốn nổ tung khi biết tình cảm của hai người họ đã từng sâu đậm đến thế. Em rất ghen. Nhưng em vẫn cố kìm chế để không đứng dậy đối mặt với hai người họ.
Em giận chồng vô cùng. Sao anh lại đi đến chỗ hẹn với người yêu cũ? Sao anh đã từng yêu một người con gái khác ngoài em sâu đậm thế, lại còn từng sống chung như vợ chồng nữa. Ngoài sự đau khổ và tức tối ra, em còn thấy ghê tởm bản thân anh. Em giữ cho anh trọn vẹn như vậy, nhưng anh thì đã từng trải qua với người khác.
Em không thể hiểu được vì sao một người đàn ông, buổi chiều vừa ngồi với người yêu cũ
nói chuyện tình cảm tha thiết như thế, vậy mà tối đến về nhà vẫn có thể ôm ấp vợ?
(Ảnh minh họa)
Em ngồi thẫn thờ ở đó cho đến khi hai người kết thúc câu chuyện và tạm biệt nhau. Phải tới một tiếng đồng hồ sau em mới nhấc chân về được. Buổi tối qua, chồng mới cưới của em vẫn thản nhiên như mọi ngày. Anh vẫn tỏ vẻ quan tâm đến em nhưng bản thân em đang không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em không cho anh đụng vào người, cũng từ chối gần gũi anh. Em không thể hiểu được vì sao một người đàn ông, buổi chiều vừa ngồi với người yêu cũ, nói chuyện tình cảm tha thiết như thế, vậy mà tối đến về nhà vẫn có thể ôm ấp vợ?
Chồng em có vẻ rất ngạc nhiên trước thái độ của em. Anh ấy liên tục hỏi em có chuyện gì buồn bực? Anh vẫn pha sữa cho em trước khi đi ngủ. Nhưng em cứ giả vờ ngủ để khỏi phải trả lời anh. Sáng hôm nay, anh đi làm từ sớm. Em xin nghỉ phép vì không có tâm trí nào để đến công ty. Em đang rất buồn và đau khổ. Sao chuyện này lại xảy ra chỉ sau hơn chục ngày bọn em mới cưới khiến em hụt hẫng quá!
Em nên làm sao để đối mặt với chồng bây giờ? Làm sao để quên chuyện anh từng ngủ với người phụ nữ khác, từng thân thiết với họ như với em hiện giờ?
Theo Ngoisao
Chán chồng khô cứng tôi 'lên giường' với... 'phi công trẻ'
Từ lúc yêu và lấy nhau đến nay đã 5 năm. Chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái dễ thương, thông minh. Đó là tài sản lớn nhất, thứ duy nhất níu kéo tình cảm của tôi với người chồng tệ hại kia.
ảnh minh họa
Tôi đã từng kéo anh ta từ mái nhà tranh vách đất lên phố ở. Nhà lầu, tiền bạc tất cả đều do một tay tôi làm nên. Biết anh quá nhu mì, yếu đuối không hợp với kinh doanh nên tôi nhờ các mối quan hệ và bỏ ra một số tiền không nhỏ xin cho anh làm chân văn thư ở một cơ quan Nhà nước. Tiền tôi không thiếu, chỉ cần anh có chỗ để khuây khỏa là được rồi. Tôi cũng muốn anh có nhiều thời gian rảnh rang thay tôi lo cho con gái, việc nhà. Đi làm một thời gian thì anh đòi nghỉ việc vì thương con gái còn nhỏ mà phải gửi trẻ. Tôi khuyên anh đi làm để đỡ phí cái bằng đại học còn chuyện con cái nếu cần tôi sẽ thuê người. Tôi cũng tỏ thái độ rõ ràng rằng đường đường là một giám đốc công ty nên không muốn có một ông chồng suốt ngày biết nấu cơm, quét nhà, rửa bát.
Thế nhưng anh gạt đi bảo tôi không phải áy náy, bận tâm. Anh muốn hy sinh tất cả vì con và để tôi đỡ phải bận tâm, lo lắng chuyện nhà. Tôi lại nghĩ khác, tôi thấy con người anh thật tầm thường, hèn nhát. Nhìn những đối tác nam hào, tài giỏi mà ngày nào cũng giáp mặt tôi càng thêm chán chồng. Chẳng qua anh ta dốt, hèn nên mới tự nguyện ở nhà. Bên chồng, có một điều thầm kín, khổ tâm mà tôi không biết san sẻ cùng ai. Đang tuổi xuân hừng hực khí thế vậy mà chồng lúc nào cũng xìu như bún, người đầy mùi dầu mỡ, hành tỏi và mùi nước đái của đứa con gái...Thật khổ cho một người đàn bà đẹp như tôi mà phải "kìm nén", phải "nín nhịn". Đã thế, xung quanh tôi luôn có những người đàn ông cường tráng, yêu chiều tôi như một nữ hoàng. Trong đám đối tác làm ăn có Cường - đại gia bất động sản. Anh ta cũng đã có vợ, con nhưng tận dưới quê. Chính bởi thế mà tôi và Cường khi có cơ hội đã lao vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào.
Cường khác hẳn người chồng quê mùa, già nua, ốm yếu suốt ngày ru rú ở nhà. Cường ga lăng, chịu chơi và sẵn sàng chiều tôi bất cứ lúc nào tôi muốn. Bên Cường tôi giường như quên hết mọi ưu phiền, tôi được sống là chính mình, được làm một người đàn bà đúng nghĩa. Từ khi gặp Cường, hễ đụng mặt chồng là tôi đâm ra lại khó chịu và ghét cay ghét đắng bản mặt của chồng. Nói câu gì cũng cười, cũng nhận lỗi về phần mình. Tôi ước gì chồng tỏ ra ghê gớm, gia trưởng, thậm chí là đánh tôi thì tôi còn dễ chịu thoải mái hơn.
Tôi về muộn anh ta không dò hỏi mà ngược lại tỏ vẻ lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi gắt gỏng thì anh không mắng mà lại nhẫn nhịn, cười cho xong chuyện. Có khi tôi còn giả vờ để lộ việc tôi có người đàn ông khác để xem anh ta có ghen tuông hay điên tiết lên không. Thế mà thật nực cười, anh ta vẫn bình chân như vại. Sự khúm núm của anh khiến tôi thấy ngạt thở và chán về nhà. Việc duy nhất trong ngày của tôi khi về nhà là hôn đứa con gái nhỏ và ném cho anh ít tiền để chi tiêu, hỏi dăm câu ba điều về sức khỏe của con là chấm hết. Có lẽ không vì đứa con gái ở nhà chắc tôi không về nhà và chỉ muốn bên người tình cả ngày đêm. Tôi chẳng thể lý giải được tại sao có một người đàn ông có sức chịu đựng, cam chịu đến như vậy? Sao ông trời lại bắt tôi phải gắn đời mình với một kẻ kém cỏi đến thế? Một thời gian cặp kè với Cường tôi lại chán và đi tìm cảm hứng mới với các chàng trai tân mà tôi thích. Dường như với tôi đó là niềm vui duy nhất , có ý nghĩa nhất lúc này. Tôi bỏ tiền ra để bao các chàng trai trẻ, để có những cuộc vui thâu đêm mong quên đi hết những sầu muộn chuyện gia đình. Tôi muốn ly hôn chồng nhưng chẳng thể tìm ra lý do gì hợp lý. Mà bỏ anh để cưới một anh chồng mới thì tôi cũng không đủ hứng thú vì tội sợ nhỡ lại phải cưới thêm một ông chồng như anh chắc tôi phát điên. Nhiều khi tôi thấy mình thật đê tiện nhưng vì ai mà tôi phải sống như thế chứ?
Theo VNE
Chán chồng, yêu đồng nghiệp Tôi năm nay 30 tuổi đã có gia đình và một cháu trai 5 tuổi nhưng gia đình tôi gần như bế tắc từ khi con tròn một tuổi. Chồng tôi rượu chè không lo làm ăn và từ đó tôi đổi công tác. ảnh minh họa Hiện nay tôi có tình cảm với một đồng nghiệp của mình và tôi rất yêu...