Thất tình ư… không đáng sợ lắm đâu cô gái à!
“Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được tình yêu Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu Người yêu tôi ngàn đời bên kẻ khác”
Làm sao quên được khoảnh khắc anh tay trong tay hạnh phúc bên cô gái khác. Rồi thì mỗi đêm về hình ảnh ấy cứ hiển hiện trong tâm trí, nước mắt dâng khóe sầu ướt gối trước hạnh phúc của ai kia và anh – đã từng là một nửa của đời tôi.
Em từ lúc nào trở thành cô gái nghiện rượu. Mỗi khi nhớ anh đến quay quắt, em lại tìm đến men rượu để uống rồi thả sức khóc, hét thật to để quên khoảnh khắc anh hạnh phúc bên ai kia nhưng sao càng uống em lại càng tỉnh. Càng nhận ra cuộc sống thực tại anh đã là của người khác, em đã lạc mất anh giữa cuộc đời sao lại chông chênh, hoang hoải đến thế…
Em từng nghĩ về cái chết với ý nghĩ ngu si rằng sẽ khiến anh dằn vặt cả một đời, chết rồi em sẽ ám lấy anh và không cho anh hạnh phúc với bất cứ ai. Nhưng lý trí trong em thức tỉnh, nói với em rằng, có lẽ khi em nằm nơi đất lạnh, ba mẹ em ngất lên xỉu xuống, bạn bè tiếc thương cho em còn cả một tương lai dài phía trước… Thì anh vẫn thản nhiên cùng cô gái ấy tận hưởng những phút giây hạnh phúc ngập tràn trên bãi biển đầy nắng và gió.
Em đau đớn, dằn vặt, khổ sở… em trở nên bất cần khi chỉ muốn hành hạ bản thân mình, em bỏ việc, dùng chút tiền tiết kiệm còn lại của mình để chạy trốn khỏi thành phố. Em đã từng để mình trôi đi trong vô định, đã từng buông xuôi chôn vùi cả tương lai phía trước vì một người không đáng. Em mong níu kéo một con người đã thay lòng, đổi dạ. Rồi khi bình tĩnh lại, em tự hỏi, liệu mình có đáng hy sinh ngu ngốc đến vậy không? Anh có đang thấu cho những nỗi đau của em đang phải trải qua hay là đang hả hê với suy nghĩ “may mắn mình thoát con nhỏ đó sớm”.
Em đã dần quen với cuộc sống thiếu anh, chấp nhận buông đôi tay để anh vui với hạnh phúc mới. Em đã suy nghĩ ích kỷ để tự an ủi bản thân rằng “để xem anh và cô ta hạnh phúc được bao lâu?”. Nhưng rồi cũng phải trở về với thực tại cùng một chữ “hết duyên” cho mối tình dang dở của mình. Em thực tâm mong anh hạnh phúc. Không phải vì em đã hết yêu anh, mà vì khi đã kịp tỉnh táo lại sau những nỗi buồn xa vắng, em chợt nhận ra xung quanh mình còn có rất nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc đón đợi khi em là một cô gái độc thân.
“Con gái đẹp nhất khi không thuộc về ai” quả không sai. Khi không có anh bên cạnh, em học được cách chăm sóc mình tốt hơn, làm những điều mình thích mà không phải nhìn ánh mắt của anh khi quyết định.
Em dành thời gian học một lớp cắm hoa, một khóa ngoại ngữ… bất cứ lúc nào rảnh, em liền tụ tập lũ bạn độc thân tán dóc mà không lo ai đó cằn nhằn: “Em quên anh rồi”.
Video đang HOT
Em đã từng tưởng mình sẽ không thể sống nổi khi không có anh bên cạnh. Khi công việc, cuộc sống, gia đình dường như tất cả muốn chống đối lại một cô gái bé nhỏ như em. Sau những ngày tháng ủy mị, em biết mình nên chấm dứt những tháng ngày tồi tệ ấy đi vì những giọt nước mắt cứ rơi và cạn khô vì kẻ phản bội mình quả thật là một điều ngốc nghếch và vô ích mà thôi.
Nước mắt rơi, biết là để tự an ủi mình bớt đau hơn, bớt buồn đi một chút nhưng tự nhìn vào gương thấy mình yếu đuối, đáng thương… khi cứ tự suy nghĩ về anh, tự giày vò mình trong những nỗi đau mà không ai thấu.
Kết thúc những tháng ngày đen tối ấy, em “tút tát” lại nhan sắc, tự sắm cho mình những bộ váy áo xinh xắn, tự đi chợ chuẩn bị những món ăn ngon nhất. Và bắt đầu lại công việc lại từ đầu, ở một môi trường mới năng động hơn.
Sau những ngày tháng em tự cố gắng thay đổi bản thân mình chỉ để quên anh, cũng chính tại nơi làm việc mới, em đã quen, yêu và cưới chồng em bây giờ. Em thấy biết ơn vì ông trời đã xếp đặt cho em món quà là anh ấy – người yêu em bằng tấm chân tình giản dị và luôn vun vén, chăm lo cho gia đình.
Đến giờ ngồi nghĩ lại, em thấy nếu mình thật sự yêu một ai đó, nhất định họ sẽ ở bên nhau đến cùng, còn chẳng may xa nhau mãi mãi, thì đó cũng là sự sắp đặt cho những hạnh phúc to hơn đang đợi ta ở phía trước. Em luôn tin điều đó. Cảm ơn anh – người tình cũ, vì đã bỏ rơi em ngày hôm ấy.
Chính vì vậy, các cô gái đang đau khổ vì tình yêu à, hãy nghĩ đơn giản hơn rằng khi kết thúc một mối tình cũ, thì hãy khép cánh cửa vốn dĩ quá nhiều đau thương ấy lại và chuẩn bị cho sự gặp gỡ một nửa thật sự của đời mình sắp đến, đừng vội từ bỏ tương lai chỉ vì chút khổ đau của hiện tại nhé! Bởi vì, thất tình ư? Không đáng sợ lắm đâu cô gái à!
Theo Phununews
Vợ năm lần bảy lượt ngăn cản tôi mang con đi xét nghiệm ADN và lý do thật sự...
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết.
Sau 3 năm cưới vợ mà tôi vẫn không thể nào có nổi mụn con, gia đình tôi đã gây sức ép bắt vợ tôi đi khám. Tôi cũng thấy ái ngại cho vợ, cô ấy cứ gầy gò thế kia, có khi khả năng làm mẹ lại không có. Tôi từ trước đến nay thì khả năng đàn ông không có gì phải nghi ngờ. Tôi tự tin vào bản thân mình lắm. Thế nên tôi cũng giục vợ đi khám cho yên tâm. Nhưng đến khi nhận kết quả, vợ tôi một mực bảo ổn cả. Tôi đòi xem tờ giấy kết quả thì vợ bảo cô ấy ghé qua siêu thị mua đồ rồi để quên ở đó rồi, khi quay lại thì nó đã không cánh mà bay.
Đến nửa năm thứ 4 thì tôi bị điều đi công tác ở nước ngoài 2 năm. Nhưng đúng là trời thương, sau khi chạy chữa không biết bao nhiêu tiền của thì trước ngày tôi đi, vợ tôi đã chìa ra chiếc que thử thai hai vạch. Tôi vui mừng khôn xiết, thế là cuối cùng mong muốn làm bố của tôi đã thành hiện thực. Vợ chồng tôi sống ở thành phố, bố mẹ tôi vẫn ở quê nên tôi lo lắm, tôi đi rồi chẳng có ai chăm cho vợ mình, tôi dặn mẹ tôi thỉnh thoảng ghé lên chăm vợ, đừng để cô ấy phải trải qua thai kỳ buồn tủi.
Hồi đó phương tiện liên lạc không hiện đại như bây giờ, cứ 1 tuần tôi gọi điện thoại về cho vợ một lần, cứ mỗi lần vợ tôi bảo dạo này cô ấy đỡ rồi, không nghén nữa là tôi mừng lắm, thi thoảng cô ấy còn chụp ảnh bụng bầu rồi gửi đường bưu điện cho tôi nữa.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi sinh, tôi ở nước ngoài mà lòng như lửa đốt. Mẹ tôi mừng lắm vì được thằng cháu trai. Tôi chỉ mong ngày mình về nước nhanh nhanh để được ôm con vào lòng. Tôi hứa sẽ chăm sóc và bù đắp cho vợ mình thật nhiều.
Con tôi ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ đối với gia đình tôi (Ảnh minh họa)
Rồi tôi cũng về nước. Cảm giác ấm áp khi được ôm đứa con của mình vào lòng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thương con lắm, tôi toàn giành phần chăm con, tắm cho con. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều đồng lòng nuôi dạy con nên người.
Nhưng càng lớn, thằng bé lại không có chút nào là giống tôi, tôi tóc xoăn thì nó tóc thẳng, cả hai vợ chồng da trắng thì nó lại đen nhẻm, tôi mũi cao thì nó mũi tẹt, lại còn đôi mắt một mí kia nữa, cả họ nhà tôi đúng là chả ai có. Cứ có ai đến chơi, họ đều quở rằng sao con gì mà chả giống bố khiến tôi bực vô cùng.
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết. Tôi nghĩ mình phải làm cái xét nghiệm ADN cho nó minh bạch chứ cứ sống trong sự hoài nghi thế này chắc tôi chết mất.
Nhưng khi vợ biết được ý định đó của tôi thì cô ấy năm lầy bảy lượt ngăn cản. Cô ấy bảo phí tiền, bảo làm vậy là tổn thương con và không tin tưởng cô ấy, bao lần tôi định làm thì bấy lần cô ấy khóc lóc, thậm chí còn đòi mang con đi khỏi nhà cho tôi hả lòng hả dạ.
Tôi bất đắc dĩ quá nên mới xuôi xuôi nhưng rồi cũng cảm thấy khó chịu. Hôm đó, tôi uống rượu với bạn đến khuya mới về, hơi ngà ngà say nên tôi bảo rằng tối nay tôi ngủ lại nhà bạn. Nhưng tự dưng vợ nó khó chịu, thế là tôi lại mò về nhà.
Tôi rón rén tra chìa khóa vào cổng rồi bước vào nhà. Tôi thấy nhà tối đen, chỉ có điện trong phòng ngủ là sáng. Vợ tôi và mẹ tôi đang ngồi trong đấy, tôi nghe tiếng họ thì thầm:
Tôi bật khóc khi biết lý do vợ ngăn tôi đi làm xét nghiệm ADN cho con (Ảnh minh họa)
- Mẹ ạ, anh Lâm cứ đòi đi làm xét nghiệm AND, nếu anh ấy mà biết kết quả chắc là sốc lắm, con thì không muốn anh ấy biết toàn bộ sự việc. Mẹ xem có cách gì ngăn anh ấy không? Thằng Bin cũng không có tội gì.
- Ừ, để mẹ tìm cách. Mẹ đúng là tu bảy kiếp mới được cô con dâu tuyệt vời như con. Thằng Lâm mà biết nó bị vô sinh và con phải giả vờ có bầu, nhận con nuôi để ở với nó thì...
- Mẹ đừng nói gì cả, con muốn ở bên anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc. Hơn nữa, bé Bin cũng tội, con muốn nuôi nó thành người.
- Ừ, mẹ sẽ không nói cho thằng Lâm biết đâu, như người khác thì họ đã bỏ chồng để đi kiếm con rồi. Con thật tốt...
Những lời mẹ tôi và vợ tôi nói với nhau khiến tôi sốc nặng. Thì ra vợ tôi đã sớm lập kế hoạch để làm chuyện này từ trước khi tôi bắt đầu có kế hoạch đi nước ngoài. Và lý do khiến cô ấy khi nào cũng ngăn cản tôi đi làm xét nghiệm là vì không muốn tôi biết được sự thật mình bị vô sinh.
Tôi nghe vợ và mẹ nói, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra. Thì ra vợ tôi cao thượng hơn tôi nghĩ. Thế mà có lúc tôi nghi ngờ cô ấy, nghĩ cô ấy đi ngoại tình với người khác nên kiếm cớ ngăn cản mình. Tôi lặng lẽ bước lên lầu, vào phòng làm việc đóng cửa lại rồi đốt thuốc.
Theo Phununews
Lúc anh hôn mê sâu tôi mới biết vì sao ngày ấy anh đuổi vợ và đứa con thơ ra khỏi nhà Nhìn đứa con thơ mới gần tròn 1 tháng tuổi, tôi không cầm lòng nhưng không đi không được, anh ta quyết đuổi mẹ con tôi rồi mà. Nước mắt lưng tròng tôi bế con ra khỏi nhà. Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Có thể nói 5 năm sống bên người chồng ấy là 5 năm hạnh phúc và sung sướng nhất...