Thật ra, chồng có yêu tôi không?
Chẳng hiểu tại sao, khi có cuộc sống gia đình rồi, tôi lại cảm thấy quyết định của mình là vội vàng, là nông nổi.
Tôi cảm thấy bản thân mình thật nhạt nhẽo khi sống trong gia đình này. Người chồng mà tôi lựa chọn chẳng lẽ lại là sai lầm. Lấy nhau rồi tôi mới nhận ra, anh và tôi hoàn toàn không hợp nhau tí nào.
Chúng tôi trở thành vợ chồng cũng thật tình cờ. Ngày đó, tôi đã ngót 30 tuổi, vừa chia tay mối tình 3 năm của mình. Cuộc chia tay không có nhiều nước mắt, chỉ có những nỗi buồn thoang thoảng vì tình yêu của chúng tôi cũng đã nhạt dần. Chẳng qua cũng chỉ là tình nghĩa còn lại dành cho nhau mà thôi. Có lẽ, yêu nhau 3 năm thời đại này là quá lâu, hoặc cũng có thể, ở tuổi 30, tôi đã không còn trẻ trung và lãng mạn nữa.
Cuộc tình đầu chia tay nhẹ nhàng như vậy. Không còn thời gian để tôi mơ mộng, chời bời, vui vẻ nữa. Tôi cảm thấy cần phải có một gia đình, cần phải lấy chồng vì bây giờ, nhiệm vụ của tôi là có một mái ấm gia đình chứ không phải chuyện mơ mộng yêu đương nữa.
Rồi tôi đã yêu người đàn ông hơn tôi 3 tuổi qua mai mối. Cuộc tình đó thật chớp nhoáng, chúng tôi trở thành tri kỉ với nhau, quan tâm và yêu thương nhau. Có lẽ, đúng hơn là hai người cần nhau chứ không phải là tình yêu. Chúng tôi cần một mái ấm, anh và tôi đều quá tuổi xây dựng gia đình.
Tối đi làm về anh hỏi cơm đâu, không có thức ăn thì anh càu nhàu này nọ. Anh bảo đưa tiền cho rồi không mua thức ăn thì làm gì mà ăn uống tiết kiệm. (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng, cuộc sống ban đầu cũng không có gì quá mới mẻ. Về sống với anh, tôi làm một người vợ, một người con dâu tốt, hiếu thảo với gia đình. Nhưng tình yêu không có nên cuộc sống của tôi thật sự nhạt nhẽo. Tôi về nhà, nấu cơm, dọn dẹp và chăm lo cuộc sống của hai vợ chồng. Không có những cử chỉ lãng mạn, không có những câu chuyện hài hước, chỉ có những câu nói rất khuôn mẫu, nhẹ nhàng, tử tế với nhau. Tôi cảm thấy hai người giống như một đôi tri kỉ chứ không phải là một cặp vợ chồng.
Video đang HOT
Anh cứ đi làm rồi về nhà lại âm thầm. Có khi anh chỉ hỏi han công việc ở công ty rồi, tôi lại lên giường, hay lại lên làm mấy công việc của anh. Là một kĩ sư nên suốt ngày anh thiết thiết kế kế, nhìn vào những hình ảnh của anh mà chán ốm. Chồng khô khan, vợ lại muốn ngọt ngào, tôi cảm thấy thật sự bế tắc. Tôi muốn chồng cho tôi đi du lịch, cho tôi đi đây đi đó, hay thi thoảng tặng hoa, vào bếp nấu cho tôi những bữa ăn bất ngờ. Nhưng chẳng thể ngờ, anh lại biến tôi thành một người đàn bà nội trợ đúng nghĩa, không hơn không kém.
Tối đi làm về anh hỏi cơm đâu, không có thức ăn thì anh càu nhàu này nọ. Anh bảo đưa tiền cho rồi không mua thức ăn thì làm gì mà ăn uống tiết kiệm. Mà nào có tiết kiệm lắm, chỉ là tại anh thích anh này, ăn kia nhưng tôi cũng bận tối ngày không đáp ứng được. Tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền chứ có phải ở nhà chơi đâu.
Tôi thật tình muốn quay lại với tình cũ, muốn có được tình yêu và sự quan tâm từ anh. Tôi đã vô tâm khi nghĩ, 3 năm qua tình yêu của chúng tôi nhạt nhòa nên không còn gì nữa để lấy nhau.(ảnh minh họa)
Bây giờ, tôi đang mang bầu, đứa con mới hình thành nhưng đúng là tôi không muốn báo với anh một chút nào. Tôi sợ là anh chẳng vui mừng gì khi mà từ ngày lấy nhau, anh chưa bao giờ sốt sắng hỏi tôi chuyện bầu bí. Tôi có nói cho anh cũng không hay. Tôi buồn nôn anh cũng hỏi tôi làm sao, ăn uống vớ vẩn gì bên ngoài với bạn bè mà buồn nôn. Liệu anh có quan tâm tôi khi biết tôi có con hay không?
Cuộc sống tẻ nhạt với một người mình không yêu thật khiến tôi đau khổ, hối hận. Tôi nghĩ, mình đã quá vội khi nghĩ, có gia đình là ổn hết, có chồng rồi sẽ yêu chồng. Nhưng không thể nghĩ rằng, cuộc sống lại buồn đến thế. Bây giờ, nghĩ về người cũ, tôi thật sự ân hận quá. Tôi muốn quay lại bên anh, muốn có được một người yêu thương và chiều chuộng tôi. Trước đây tôi đã nghĩ, tình cảm hết thì cũng hết, nên khi người yêu nói chia tay, tôi không do dự và đồng ý. Đến giờ thì tôi đã ân hận rồi.
Tôi thật tình muốn quay lại với tình cũ, muốn có được tình yêu và sự quan tâm từ anh. Tôi đã vô tâm khi nghĩ, 3 năm qua tình yêu của chúng tôi nhạt nhòa nên không còn gì nữa để lấy nhau. Thế mà tôi lại lấy một người đàn ông như vậy, rồi không có chút tình cảm nào.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vì chuyện này, còn đứa con trong bụng nữa. Nếu tôi cứ sống và suy nghĩ như vậy, sợ con tôi không thể lớn lên được. Tôi lo cho gia đình này nhưng lại không muốn sống cảnh nhạt nhòa như thế suốt thời gian dài. Và tôi luôn tự đặt câu hỏi, thật ra chồng tôi có yêu tôi không, hay là anh cũng chỉ lấy tôi cho có?
Theo VNE
Nằm bên vợ là chồng gọi tên người cũ
Lấy nhau tới 4 năm nay rồi mà gần như hình bóng của người cũ trong anh vẫn còn, anh không quên được người ta, người con gái đã cứa nhát dao vào trái tim anh.
Người ta bảo, niềm vui thì dễ quên, nỗi buồn thì không thể. Thế nên, vì quá đau khổ mà anh coi người đó như kẻ thù, vừa yêu vừa hận. Anh lấy tôi có lẽ cũng là sự lựa chọn tốt nhất khi bị người yêu phản bội trắng trợn.
Tôi, cô gái chưa từng yêu ai đã si mê anh ngay cả khi biết anh có bạn gái. Tôi cứ âm thầm dõi theo anh, yêu anh mà không hay biết thật tình anh có yêu mình hay không. Anh dành tình cảm cho người ta quá lớn nhưng chẳng lẽ anh lại không rung động trước tôi tí nào sao? Tôi cũng xinh đẹp, cũng duyên dáng lại hiền lành, ai cũng bảo vậy nhưng thật buồn cười, anh không mảy may để ý tôi. Vì anh quá yêu người con gái đó, anh là một gã đàn ông si tình, chung thủy. Vì thế, tôi lại càng yêu anh hơn.
Chúng tôi cứ làm bạn của nhau suốt mấy năm trời. Ngay cả khi anh đã nói tới chuyện kết hôn với người ta, tôi vẫn hi vọng vào anh. Nhưng anh đã gặp phải một chuyện mà ngay cả một người đàn ông bản lĩnh cũng không thể nào chấp nhận được. Anh đã yêu như vậy, đã xác định tương lai như vậy mà cô ấy đã phản bội anh. Cô ta đã đưa người đàn ông khác về phòng ngủ ngay trong đêm, sau khi hẹn hò với anh. Bởi anh đã muốn gây bất ngờ cho cô ta và đến nhà cô ta trong khi đã muộn và hai người đã có một buổi tối hẹn hò lãng mạn. Nghĩ người yêu không quay lại nữa nên cô ta đã gọi anh chàng khác.
Từ ngày đó, anh sống như kẻ mất hồn, không còn tin vào ai nữa. Chỉ có tôi làm bạn của anh, vì tôi vốn là người bên anh mọi lúc anh vui, anh buồn. (ảnh minh họa)
Sự thật trớ trêu, anh chính mắt trông thấy cảnh họ ngủ chung giường nhưng anh lại không làm gì được. Người con gái đó không hề sợ sệt, không hề cảm thấy lo lắng mà còn cãi trắng. Anh thất vọng về một con người, một người đàn bà đã phản bội anh, lừa dối anh, lợi dụng tình cảm của anh.
Từ ngày đó, anh sống như kẻ mất hồn, không còn tin vào ai nữa. Chỉ có tôi làm bạn của anh, vì tôi vốn là người bên anh mọi lúc anh vui, anh buồn. Anh hiểu những gì tôi dành cho anh nhưng khi đó, anh không thể mở lòng với tôi. Anh đã nói, anh hận người kia vì anh quá yêu cô ta nên anh không thể làm tôi tổn thương, không thể yêu tôi khiến tôi chịu thiệt thòi được. Tôi mặc anh nói gì, tôi vẫn bên anh, vẫn yêu anh và tin tưởng rằng, một ngày nào đó anh sẽ dành tình cảm trọn vẹn cho tôi.
Tình yêu của chúng tôi cứ tiến triển dần, chỉ từ cái nắm tay cho đến những tin nhắn điện thoại và cái ôm hạnh phúc khi có chuyện gì vui. Ngay trong những ngày tôi hạnh phúc nhất, tôi cũng chỉ biết gọi cho anh, nói với anh. Khi tôi buồn, tôi tìm đến anh, dựa vào anh mà khóc. Chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng như vậy, tôi vẫn tin, khi cưới nhau rồi, anh sẽ là người chồng mẫu mực. Quá khứ rồi cũng sẽ quên đi, mọi thứ rồi cũng sẽ chìm vào dĩ vãng.
Chúng tôi trở về với nhau, là một gia đình như vậy mà bây giờ, một ngày để cảm nhận được tình yêu của chồng, tôi cũng không rõ nữa. (ảnh minh họa)
Anh cưới tôi, cuối cùng thì tôi cũng được làm cô dâu của anh sau khi chờ đợi anh quên tình cũ, chờ đợi những 3 năm trời. Nhưng dường như anh vẫn cho rằng, lấy tôi chỉ là một sự thương hại hay vì anh coi tôi như một thói quen. Sự tồn tại của tôi ở bên cạnh anh là một động lực khiến anh vượt qua được nỗi đau mất mát người yêu ấy. Tôi biết, tôi yêu anh thì phải chấp nhận những giây phút anh tương tư về người cũ, nhưng chẳng thể ngờ ngay trong ngày cưới, anh cũng đã khóc. Phải chăng anh vẫn nghĩ mình sai khi đi lấy vợ, phải chăng anh vẫn nghĩ, người con gái đó chưa có chồng, bỏ anh vì anh phát hiện cô ta phản bội nhưng anh lại làm cái chuyện lập gia đình trước là anh phụ cô ta? Anh luôn nghĩ như vậy đấy, tôi hiểu trong lòng anh nghĩ gì, tôi không biết anh thế nào, ra sao nhưng thật sự, lòng tôi đau đớn lắm. Tôi không muốn anh phải mệt mỏi thế này.
Cưới nhau đã lâu rồi nhưng tình cảm anh dành cho tôi giống như trách nhiệm và sự trả ơn. Tình yêu ấy thật nhạt nhòa, tôi yêu cầu gì thì anh làm theo, tôi không nói gì thì anh cũng lẳng lặng như vậy. Vợ chồng với nhau mà sống như hai người bạn, khách sáo và cầu kì, câu nệ. Nhiều khi tôi có hỏi thì anh bảo, tôi nghĩ linh tinh. Nhưng làm sao tôi không nghĩ được khi hằng đêm anh hay mơ nói linh tinh, hay gọi tên người con gái kia. Tôi biết, chỉ là tôi cho qua mà thôi!
Chúng tôi trở về với nhau, là một gia đình như vậy mà bây giờ, một ngày để cảm nhận được tình yêu của chồng, tôi cũng không rõ nữa. Tôi không biết anh có yêu tôi thật lòng hay không, hay chỉ là trách nhiệm của một người làm chồng, làm cha. 3 năm qua, anh vẫn gọi tên người ta từng giấc ngủ, nhưng anh tỉnh dậy thì là một người khác bên cạnh, có lẽ anh thất vọng lắm. Không hiểu, anh có biết chuyện mình mê sảng hay không. Lòng tôi đau khổ lắm, tôi phải làm sao để giải tỏa chuyện này đây?Phụ nữ yêu hết lòng như tôi lại bất hạnh vậy sao, chẳng lẽ, đến cuối đời tôi cũng không được hạnh phúc?
Theo VNE
Cưới vợ cả tháng chưa 'động phòng' Lúc đó, tôi chưa biết Hà có người yêu nên cứ tấn công cô ấy. Càng tìm hiểu thì tôi càng nhận ra, Hà là một cô gái sống khép mình, ít nói và rất nội tâm. Tôi yêu Hà, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Người ta thường ít tin vào tình yêu sét đánh, bởi đó chỉ là ấn tượng ban...