Thật ra, chồng có thực sự yêu tôi không?
Tôi lo cho gia đình này nhưng lại không muốn sống cảnh nhạt nhòa như thế suốt thời gian dài. Và tôi luôn tự đặt câu hỏi, thật ra chồng tôi có yêu tôi không, hay là anh cũng chỉ lấy tôi cho có?
ảnh minh họa
Tôi cảm thấy bản thân mình thật nhạt nhẽo khi sống trong gia đình này. Người chồng mà tôi lựa chọn chẳng lẽ lại là sai lầm. Lấy nhau rồi tôi mới nhận ra, anh và tôi hoàn toàn không hợp nhau tí nào.
Chúng tôi trở thành vợ chồng cũng thật tình cờ. Ngày đó, tôi đã ngót 30 tuổi, vừa chia tay mối tình 3 năm của mình. Cuộc chia tay không có nhiều nước mắt, chỉ có những nỗi buồn thoang thoảng vì tình yêu của chúng tôi cũng đã nhạt dần. Chẳng qua cũng chỉ là tình nghĩa còn lại dành cho nhau mà thôi. Có lẽ, yêu nhau 3 năm thời đại này là quá lâu, hoặc cũng có thể, ở tuổi 30, tôi đã không còn trẻ trung và lãng mạn nữa.
Cuộc tình đầu chia tay nhẹ nhàng như vậy. Không còn thời gian để tôi mơ mộng, chời bời, vui vẻ nữa. Tôi cảm thấy cần phải có một gia đình, cần phải lấy chồng vì bây giờ, nhiệm vụ của tôi là có một mái ấm gia đình chứ không phải chuyện mơ mộng yêu đương nữa.
Rồi tôi đã yêu người đàn ông hơn tôi 3 tuổi qua mai mối. Cuộc tình đó thật chớp nhoáng, chúng tôi trở thành tri kỉ với nhau, quan tâm và yêu thương nhau. Có lẽ, đúng hơn là hai người cần nhau chứ không phải là tình yêu. Chúng tôi cần một mái ấm, anh và tôi đều quá tuổi xây dựng gia đình.
Video đang HOT
Tôi lấy chồng, cuộc sống ban đầu cũng không có gì quá mới mẻ. Về sống với anh, tôi làm một người vợ, một người con dâu tốt, hiếu thảo với gia đình. Nhưng tình yêu không có nên cuộc sống của tôi thật sự nhạt nhẽo. Tôi về nhà, nấu cơm, dọn dẹp và chăm lo cuộc sống của hai vợ chồng. Không có những cử chỉ lãng mạn, không có những câu chuyện hài hước, chỉ có những câu nói rất khuôn mẫu, nhẹ nhàng, tử tế với nhau. Tôi cảm thấy hai người giống như một đôi tri kỉ chứ không phải là một cặp vợ chồng.
Anh cứ đi làm rồi về nhà lại âm thầm. Có khi anh chỉ hỏi han công việc ở công ty rồi, tôi lại lên giường, hay lại lên làm mấy công việc của anh. Là một kĩ sư nên suốt ngày anh thiết thiết kế kế, nhìn vào những hình ảnh của anh mà chán ốm. Chồng khô khan, vợ lại muốn ngọt ngào, tôi cảm thấy thật sự bế tắc. Tôi muốn chồng cho tôi đi du lịch, cho tôi đi đây đi đó, hay thi thoảng tặng hoa, vào bếp nấu cho tôi những bữa ăn bất ngờ. Nhưng chẳng thể ngờ, anh lại biến tôi thành một người đàn bà nội trợ đúng nghĩa, không hơn không kém.
Tối đi làm về anh hỏi cơm đâu, không có thức ăn thì anh càu nhàu này nọ. Anh bảo đưa tiền cho rồi không mua thức ăn thì làm gì mà ăn uống tiết kiệm. Mà nào có tiết kiệm lắm, chỉ là tại anh thích anh này, ăn kia nhưng tôi cũng bận tối ngày không đáp ứng được. Tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền chứ có phải ở nhà chơi đâu.
Bây giờ, tôi đang mang bầu, đứa con mới hình thành nhưng đúng là tôi không muốn báo với anh một chút nào. Tôi sợ là anh chẳng vui mừng gì khi mà từ ngày lấy nhau, anh chưa bao giờ sốt sắng hỏi tôi chuyện bầu bí. Tôi có nói cho anh cũng không hay. Tôi buồn nôn anh cũng hỏi tôi làm sao, ăn uống vớ vẩn gì bên ngoài với bạn bè mà buồn nôn. Liệu anh có quan tâm tôi khi biết tôi có con hay không?
Cuộc sống tẻ nhạt với một người mình không yêu thật khiến tôi đau khổ, hối hận. Tôi nghĩ, mình đã quá vội khi nghĩ, có gia đình là ổn hết, có chồng rồi sẽ yêu chồng. Nhưng không thể nghĩ rằng, cuộc sống lại buồn đến thế. Bây giờ, nghĩ về người cũ, tôi thật sự ân hận quá. Tôi muốn quay lại bên anh, muốn có được một người yêu thương và chiều chuộng tôi. Trước đây tôi đã nghĩ, tình cảm hết thì cũng hết, nên khi người yêu nói chia tay, tôi không do dự và đồng ý. Đến giờ thì tôi đã ân hận rồi.
Tôi thật tình muốn quay lại với tình cũ, muốn có được tình yêu và sự quan tâm từ anh. Tôi đã vô tâm khi nghĩ, 3 năm qua tình yêu của chúng tôi nhạt nhòa nên không còn gì nữa để lấy nhau. Thế mà tôi lại lấy một người đàn ông như vậy, rồi không có chút tình cảm nào.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vì chuyện này, còn đứa con trong bụng nữa. Nếu tôi cứ sống và suy nghĩ như vậy, sợ con tôi không thể lớn lên được. Tôi lo cho gia đình này nhưng lại không muốn sống cảnh nhạt nhòa như thế suốt thời gian dài. Và tôi luôn tự đặt câu hỏi, thật ra chồng tôi có yêu tôi không, hay là anh cũng chỉ lấy tôi cho có?
Theo VNE
"Anh yêu tôi là vậy sao?"
Tôi sợ anh đến nỗi không dám đi đâu, có đi cũng ngó trước ngó sau...
Lúc anh yêu tôi, anh trong mắt tôi không có ấn tượng gì đặc biệt và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quen một người như anh. Nhưng rồi đau khổ tột cùng khi chia tay mối tình đầu, tôi nhận lời yêu anh để tìm một người chia sẻ, lấp chỗ trống.
Được tôi yêu, anh vui vẻ hẳn lên, chiều chuộng tôi hết mực dù tôi có nhõng nhẽo hay làm việc gì sai trái, anh cũng nhận lỗi hết về mình. Thời gian bên anh, tôi dần quên đi người cũ và tôi thầm cảm ơn anh về điều đó.
Chúng tôi trở nên thân thiện hơn, cùng chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Một hôm, anh bảo nhà có chuyện đột xuất cần giải quyết, anh rất cần tiền, tôi đã cho anh mượn không chút hoài nghi nhưng nào ngờ anh đốt vào những trận cá độ bóng đá, bài bạc...
Tôi nghe bạn bè nói lại mà sốc, tôi không tin, muốn tự mình tìm hiểu bởi nhìn anh rất hiền. Dù choáng váng khi biết sự thật, tôi vẫn cố kiềm chế, giả vờ xem như chưa hề biết chuyện gì và kể ra vài người bạn nghiện cờ bạc, để xem biểu hiện của anh như thế nào. Anh cười và bảo rằng anh không bao giờ dính đến những chuyện đó.
Càng dò la hỏi thăm tin tức về anh, tôi thật sự thất vọng khi không chỉ phát hiện anh "nghiện" cờ bạc mà còn nói dối tôi đủ điều, mọi thứ không giống với những gì anh nói với tôi trước đây, thậm chí anh còn có thể đem cả chuyện gia đình ra để đùa giỡn.
Tôi rất buồn, tủi thân cho mình, nước mắt tôi chảy dài và xót xa... (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu hoài nghi vây kín, tôi dường như mất lòng tin hoàn toàn ở anh. Khi mọi chuyện đã rõ, anh quỳ xuống khóc lóc, van xin, biện hộ "chỉ vì quá yêu tôi, sợ mất tôi nên anh mới nói dối" và mong tôi tha thứ. Anh hứa và thề thốt sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa nhưng tôi lặng lẽ bước đi không chút xúc động và bỏ mặt anh với nỗi đau vây kín.
Thế rồi, tôi đề nghị chia tay, anh rất đau khổ và tuyệt vọng còn lòng tôi trào dâng một nỗi thất vọng ghê gớm về anh, về người mà tôi đã đặt niềm tin và hy vọng rất nhiều cho tương lai sau này của hai đứa.
Tôi không biết mình làm vậy đúng hay sai nhưng thật sự tình yêu trong tôi đã cạn dần và niềm tin không còn nữa bởi anh đã lừa dối tôi quá nhiều. Tôi tìm cách trốn tránh không muốn gặp mặt anh. Cũng ánh mắt, nụ cười rất đỗi thân thương ngày nào sao giờ đây nhìn vào tôi thấy sợ quá.
Nhận ra biểu hiện thay đổi của tôi, anh nổi máu ghen tuông cho rằng tôi đã có người khác nên kiếm cớ muốn bỏ rơi anh. Anh dùng lời lẽ cay độc rất khó nghe để sỉ nhục tôi. Nhiều hôm biết được tôi đi chơi đâu hay dự sinh nhật bạn... anh rình đón đường hăm dọa, có khi đánh tôi sưng húp cả mặt mũi.
Mỗi lần như vậy, tôi thấy xấu hổ không dám về nhà, không dám nói với ai sợ gia đình biết. Tôi sợ anh đến nỗi không dám đi đâu hay có đi cũng ngó trước ngó sau. Hơn nữa, anh còn hăm dọa nếu tôi có người khác, anh sẽ tung tin những "kỷ niệm" của hai đứa để làm tôi và gia đình mất mặt. Giờ đây, tôi thật sự mệt mỏi, lo sợ không biết nên làm thế nào, chia tay hay chấp nhận yêu anh để mọi chuyện được suôn sẻ.
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi rất buồn, tủi thân cho mình, nước mắt tôi chảy dài và xót xa: "Anh yêu tôi vậy sao?". Tôi sợ khi gia đình biết sự thật, họ sẽ rất đau lòng và thất vọng về tôi, về đứa con gái mà họ yêu thương nhất.
Theo VNE
Tôi quá xấu, yêu tôi bạn gái chỉ mê tiền Tôi bàng hoàng phát hiện ra bạn gái ở bên tôi, nhận lời yêu tôi chỉ vì tôi là một thiếu gia lắm tiền. Nếu tôi không tình cờ nghe được cuộc điện thoại của cô ấy với mẹ thì tôi sẽ không bao giờ hình dung được bạn gái mình lại là con người như vậy. Tôi thực sự bị sốc và...