Thật may tôi đã kịp dừng lại những giây phút lạc lòng
Bỏ vợ bỏ con, tôi là thằng đàn ông đốn mạt, nhưng bỏ người đã chăm sóc mẹ mình bao năm đau bệnh, tôi hẳn không phải con người. Giữa đêm, tôi nhắn cho em một tin dài xin lỗi, và lần đầu tiên tôi bật khóc…
Từ khi có em, tôi như lột xác thành con người mới, trẻ trung, vui vẻ. Em như mặt trời nhỏ, như ngọn gió mát, như vầng trăng non khiến đêm đen đời tôi trở nên sáng sủa. Và như mọi người đàn ông khác khi gặp được người đàn bà của đời mình, tôi rất muốn có được em, kết thành một tổ ấm, một gia đình.
Em như mặt trời nhỏ, như ngọn gió mát, như vầng trăng non… Ảnh minh họa
Và như mọi người đàn ông khác, tôi khó có thể thực hiện ước mơ dù là ước mơ bỏng cháy, vì tôi đã có vợ. Vợ tôi nhỏ hơn tôi hai tuổi, ở tuổi bốn lăm tôi còn trẻ trung phong độ như ngôi biệt thự thì vợ xập xệ như mái nhà tranh. Trong khi tôi thích đi đây đi đó, gặp gỡ người này, vui vẻ với người kia thì vợ chỉ loanh quanh với công việc vây quanh đám trẻ, hết giờ về nhà lại cơm cơm cháo cháo với lý do đồ ăn ngoài đường không yên tâm. Nghe vợ nói mà tôi bực mình. Ai cũng như vợ thì những hàng quán đóng cửa hết hay sao, dù vợ nấu ăn ngon, nóng hổi và sạch sẽ nhưng tôi cần một khung cảnh lãng mạn khác với nhà mình để thăng hoa cảm xúc.
Mặt trời nhỏ của tôi thì khác, em di chuyển liên tục, áo quần luôn đổi màu và em rất biết ăn uống, quán này có gì, quán kia có gì em đều biết, em nói sống để hưởng thụ chứ không phải chịu đựng, và chọn cách nào đều do mình. Tôi mơ ngày em ở trong nhà tôi, sau giờ tan ca tôi sẽ đưa em đi ăn đâu đó, sẽ vào rạp xem phim rồi tối về nhà trước khi đi ngủ chúng tôi sẽ uống một ly vang cho giấc ngủ thêm nồng. Sáng mai tỉnh dậy sẽ thơm tho bởi những nụ hôn chào buổi sáng.
Tôi về nhà, quyết tâm thực hiện ước mơ, nửa đời người tôi đã sống trong chịu đựng, nay tôi phải tận hưởng. Vừa dừng xe tắt máy tôi đã va ngay phải bầu không khí ức chế và ngột ngạt, trong bếp ùa ra mùi tỏi phi, hai đứa con tôi đang cãi nhau ỏm tỏi trong phòng khách vì cái máy bay sứt sẹo. Và mẹ tôi, một người phụ nữ cả đời khổ sở đang ngồi ngoài hiên với cái khăn len trong trời tháng sáu. Hẳn bà đang đợi tôi, đợi thằng con trai duy nhất của bà trở về nhà. Tôi chán ngán cảnh này, sao không phải là phòng khách sạch sẽ với lọ hoa hồng, sao không phải là nụ cười tươi tắn đón tôi?
Nhà cửa lộn xộn nhếch nhác làm tôi mệt mỏi. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi lướt qua tất cả, xách cặp lên lầu, đi thẳng vào nhà tắm. Dòng nước mát làm tôi nguôi ngoai, có lẽ tôi không nên chần chừ, hai đứa con sẽ do vợ chăm sóc, tôi sẽ để lại cho cô ấy ngôi nhà và chu cấp hàng tháng. Còn mẹ tôi, ý nghĩ như dòng chảy đột nhiên bị ngăn lại, mẹ tôi thì sao?
Với tay lên giá lấy bộ đồ, tôi thoáng khựng lại. Bao lâu rồi tôi luôn có thói quen đi thẳng vào nhà tắm và khi xong cứ việc với tay lên giá sẽ có ngay bộ đồ để sẵn. Tôi không nhớ thói quen này hình thành một năm hai năm hay mười năm, chỉ biết nó đã thành phản xạ. Hai đứa con tôi chắc chưa làm được điều này, mẹ tôi đi lại khó khăn, mỗi lần lên lầu thắp hương tôi phải cõng thì không thể có chuyện bà chuẩn bị quần áo cho tôi. Hẳn là vợ làm.
Bữa tối có rau bí xào tỏi, mẹ tôi cứ nhìn chằm chằm đĩa rau với vẻ thèm thuồng, bà thường ăn riêng từ trước, nhưng đến bữa vợ vẫn để bà ngồi vào bàn với chén bát và một chút thức ăn, vợ nói, để bà không thấy cô độc. Vợ gắp cho mẹ tôi trái bí nhỏ xíu trong đũa rau: “Mẹ nếm thử tí thôi nha!”, tôi thoáng nhớ đến em, tình yêu và linh hồn của tôi, liệu em có vui vẻ chăm sóc mẹ tôi?
Vợ không nề hà chăm sóc mẹ tôi bấy nay. Ảnh minh họa
Tôi nhớ những ngón tay búp măng trắng muốt với những móng tay dài sơn màu cánh sen, lại nhìn những ngón tay thô kệch của vợ với những móng tay cắt ngắn, tự dưng lại muốn nhìn thêm chút nữa những ngón tay vợ. Tôi nhớ thời gian trước mẹ tôi đi viện, suốt nửa tháng sau đó bà nằm một chỗ, vợ ra ra vào vào với bà, bàn tay ấy đã làm những công việc gì? Nghĩ đến những ngón tay cánh sen vò áo quần dơ cho mẹ, tôi bỗng thấy khó chịu, chắc gì em đã chịu làm?
Nhìn mẹ ngồi dưới đất, trong kia là vợ đang rửa chén, lát nữa vợ lại lau người cho mẹ và gọi tôi ẵm mẹ về phòng. Tôi bỗng dưng nghe mắt cay cay, một nách hai con thêm bà mẹ chồng khi nhớ khi quên, tôi chưa nghe một lời ca thán, vợ còn động viên tôi cố gắng, vợ chồng tích cóp thêm sẽ xây thêm phòng cho mẹ ở thoải mái hơn, nhiều khi đợi chồng con ngủ vợ mới rón rén dậy bật máy làm việc, sáng ra lại dậy sớm lo bữa sáng. Ngày mới yêu, vợ thích đi nhà sách và xem phim, bao nhiêu năm nay tôi không thấy vợ đọc sách, có đi xem phim thì cũng chọn những bộ phim hoạt hình xem cùng với con. Nếu vợ biết tôi bấy nay không còn là của mình vợ, những gì làm ra tôi đã chia đôi xẻ nửa, vợ sẽ thế nào?
Lấy cớ muốn nằm cạnh mẹ, tôi đã suy nghĩ trắng đêm. Bỏ vợ bỏ con, tôi là thằng đàn ông đốn mạt, nhưng bỏ người đã chăm sóc mẹ mình bao năm đau bệnh, tôi hẳn không phải con người. Giữa đêm, tôi nhắn cho em một tin dài xin lỗi, và lần đầu tiên tôi bật khóc, không biết vì đau đớn mất em hay vì nhận ra mình tệ bạc.
Vợ bé nhỏ lọt thỏm trong vòng tay tôi. Ảnh minh họa
Năm giờ ba mươi sáng đã nghe tiếng chân vợ đi ngang cửa, tôi cũng dậy theo, thấy vợ vừa đi vừa cột tóc. Thấy tôi, vợ hỏi “sao anh không ngủ thêm chút nữa? dạo này công việc bận lắm hả anh?”, tôi lắc đầu, bước nhanh tới ôm vợ từ phía sau, thấy vợ bé nhỏ lọt thỏm trong vòng tay mình. Thật may tôi đã kịp dừng lại những giây phút lạc lòng.
Theo phunuonline.com.vn
Ba có số đào hoa
Ba cháu đi làm kiếm tiền. Má cháu chỉ nội trợ. Ông có rất nhiều bồ và gần như công khai mọi chuyện trên Facebook, đặc biệt là công khai với cháu...
Cô Hạnh Dung kính mến,
Năm nay cháu mới học lớp 11. Ba má cháu đều đã trên 50 tuổi. Từ khi cháu học lớp Bảy, cháu đã thấy ba má sống rất lạ - mỗi người riêng một phòng. Thời gian sau này, má cháu bị bệnh tim nên ba nói cháu sang ở chung phòng với má, để tiện chăm nom.
Ảnh minh họa
Ba cháu đi làm kiếm tiền. Má cháu chỉ nội trợ. Ba má ít nói chuyện với nhau, có nói cũng chỉ là chuyện nhà cửa, con cái. Hồi nhỏ thì cháu không biết, nhưng lớn lên, cháu nhận ra ba là người đào hoa, bay bướm. Ông có rất nhiều bồ và gần như công khai mọi chuyện trên Facebook, đặc biệt là công khai với cháu. Mỗi lần ông dẫn cháu đi cà phê là đều có hẹn hò với bồ. Có nhiều cô bồ của ông chỉ hơn cháu vài ba tuổi. Cháu rất khó chịu, nhưng vì là con, cháu không dám phản kháng. Có lần, cháu nghe ba nói chuyện với cô kia, rằng con cái trong nhà đều biết bố mẹ ly thân, rằng con cái hiểu và chấp nhận cách sống của ông.
Cháu thương má cháu. Sống chung một phòng, cháu biết má chấp nhận hoàn cảnh này vì má bệnh nặng, không tự lo cho bản thân và chúng cháu được. Má lại không muốn xa chúng cháu - để chúng cháu cho ba nuôi mà về ở với ông bà ngoại, nên đành cắn răng chịu đựng. Cháu đau lòng quá.
Thanh Phượng (TP.HCM)
Cháu Thanh Phượng thân mến,
Là con, cháu vẫn có quyền nói lên ý nghĩ của cháu về cách sống của ba, có quyền từ chối không đi cùng ông đến những cuộc hẹn hò với bồ của ông. Tất nhiên, vấn đề là ở thái độ, cách thể hiện thái độ của cháu. Cháu không còn là một đứa trẻ để không phân biệt được đúng sai. Về mặt pháp luật, ba cháu đang vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Về mặt đạo đức, ba cháu đang làm những điều xã hội không thể nào chấp nhận khi sống, cư xử coi thường đạo lý và tình nghĩa.
Ảnh minh họa
Nếu ba cháu cảm thấy không còn tình cảm với má cháu, ông có thể yêu cầu ly hôn và vẫn chu toàn trách nhiệm với con cái cũng như giúp mẹ cháu trong việc trị bệnh. Khi đó, ông có thể lấy vợ hay có bồ thế nào cũng được. Nhưng dường như ông ta đang lợi dụng vào gia đình, vào tình trạng bất khả kháng của mẹ cháu, tình trạng ly thân của vợ chồng để làm bình phong cho lối sống vô trách nhiệm và phóng túng. Điều đó thật không thể chấp nhận.
Hình ảnh minh họa
Việc cháu thẳng thắn bày tỏ ý kiến, thái độ và từ chối trở thành người tiếp tay cho việc công khai cách sống của ba cháu có thể sẽ khiến ông nghĩ lại về những gì mình làm, nhìn thấy điều gì là tốt, là đúng, nhìn thấy việc mình cần phải giữ tư cách làm cha. Biết đâu từ đó, ông sẽ thay đổi chăng. Riêng với mẹ, cháu chỉ có một cách là thương yêu, chăm sóc mẹ và cố gắng học hành, phấn đấu trưởng thành để có thể là chỗ dựa không chỉ tinh thần mà cả vật chất của mẹ. Mạnh mẽ lên, cháu nhé!
Theo phunuonline.com.vn
Mẹ chồng gọi tôi là 'con buôn' Tôi và mẹ chồng vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Tính bà vẫn thế, ngại phê bình, ít nói thẳng. Mà có khi như thế cũng hay. Đâu phải lúc nào cũng hoạch toẹt. Có khi giữ kẽ với nhau, lại hay. Tôi về làm dâu được 5 năm. Mẹ chồng là công chức về hưu, tính tình khá cởi mở. Bà...