Thật may tại vì em đánh mất anh!
Không hiểu tại sao nhưng tôi thấy thật may vì tôi và anh đã không đến được với nhau và tôi bỗng thấy thương cho cô vợ trẻ của anh!
5 năm trước tôi là một cô sinh viên năm cuối ngành thông tin còn anh là một sỹ quan thông tin trẻ mới ra trường, chúng tôi tình cờ quen và yêu nhau do nhà anh ở gần nhà cô tôi!
Bố anh mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi hai anh em anh ăn học. Mẹ anh ngày trước cũng là một cán bộ nhà máy nhưng do bố anh ốm nặng nên phải xin nghỉ để ở nhà chăm sóc chồng và hai con nhỏ. Để có tiền cho hai con ăn học mẹ anh đã làm rất nhiều việc, kể cả là đi rửa bát thuê cho các hàng ăn sáng…nhưng bù lại cả hai anh em đều học giỏi. Anh trai anh học Đại học Ngoại ngữ Hà Nội, sau khi ra trường anh làm phiên dịch cho công ty của Nhật, lương rất cao. Từ ngày học xong ra trường một tay anh trai anh xây nhà, sắm đồ, trả nợ, trang trải cuộc sống cho cả ba người trong gia đình. Còn anh là con út trong nhà, ngày học cấp 3 để giúp mẹ một phần học phí ngoài giờ đi học anh còn mày mò vẽ tranh, làm những ngôi nhà nhỏ nhỏ bằng tre, nứa để bán… Cô tôi kể, sáng đến có hôm anh nhịn đói hoặc vét cơm nguội ăn đi học còn tiền ăn sáng mẹ cho anh cũng để dành để mua sách học. Đi học thêm thì anh luôn cố gắng đọc và làm bài trước ở nhà đến lớp học thêm để nghe thầy giảng hiểu thêm thôi, tiền mẹ cho để đóng học anh cũng dùng để mua sách nên cứ đến thời điểm thu tiền học là anh lại đi muộn về sớm để trốn tiền học (kể ra cũng hơi xấu hổ nhưng cũng thấy khâm phục lắm)… Rồi bao công học tập của anh cũng được đền bù xứng đáng, anh thi vào đỗ hai trường, đó là Đại học Hàng hải và Học viện Hải quân Nha Trang, anh đã chọn học tại Học viện Hải quân, vì một suy nghĩ đơn giản rằng học ở đây mẹ anh sẽ không phải lo cái ăn, lo tiền học cho anh, ra trường anh sẽ được phân công công việc mà không phải lo đi xin việc làm. Anh thương mẹ nhiều. Ngày ra trường thật may là anh được phân công về công tác gần nhà!
Biết và hiểu cuộc sống của anh như vậy tôi thương anh nhiều, anh và tôi đã có những ngày tháng bên nhau thật hạnh phúc. Ra trường tôi làm kế toán cho một doanh nghiệp tư nhân, anh đưa tôi về ra mắt gia đình và tính đến chuyện kết hôn. Nhưng mọi chuyện trở nên khó khăn vì mẹ anh không chấp nhận tôi vì tôi và anh không hợp tuổi và cũng chẳng hợp mệnh, mẹ anh nói nếu đến với nhau có thể anh sẽ bị tôi hại… Tôi thương, yêu và hiểu anh nên tôi không muốn làm anh khổ hơn nữa, chỉ duy nhất một lần tôi nói với anh rằng “Nếu anh vẫn yêu và muốn cưới em làm vợ em sẽ cố gắng hết sức để làm mẹ vừa lòng, đến một ngày mẹ sẽ hiểu!”. Anh đã không thể vượt qua, lần cuối gặp nhau anh đã nói với tôi rằng “Anh thương mẹ rất nhiều, bố ốm nặng một thời gian khá dài và mất khi cả hai anh em anh đang học đại học, một mình mẹ tần tảo nuôi anh em anh ăn học. Anh trai thì đã ra trường, xây nhà, lo cho mẹ một cuộc sống tốt. Còn anh thì chỉ là lính mới, chưa làm được gì, chưa lo được cho mẹ bất cứ thứ gì em ạ”. Chỉ cần anh nói vậy tôi hiểu anh đã quyết định. Tôi và anh chia tay, lúc đó là tháng 2/2008…
Không hiểu tại sao nhưng tôi thấy thật may vì tôi và anh đã không đến được với nhau. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Những ngày giáp tết 2009, anh gọi điện hỏi thăm tôi, anh nói anh đang công tác trong Đà Nẵng, anh nói sắp hết năm rồi, những gì của năm cũ tôi hãy quên hết đi, hãy làm lại tất cả… Tôi không biết nói gì hơn, chỉ cảm ơn anh và hứa sẽ sống tốt hơn. Những ngày tháng sau đó không hiểu sao anh liên tục gọi về cho tôi lúc anh uống rượu say. Anh nói anh có lỗi với tôi, anh muốn tôi bỏ qua tất cả, anh là thằng chẳng ra gì vì để mất tôi, anh muốn tôi bỏ tất cả vào Đà Nẵng với anh, anh sẽ ra quân và chúng tôi sẽ bắt đầu lại tại đó! Nhưng lúc tôi không thể, tôi và anh còn có gia đình, bạn bè, anh chị em, làm như vậy chúng tôi sẽ mất tất cả. Tôi không thể! Sau đó một người bạn tôi đã liên lạc với anh và nói “Nếu anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì hãy về cưới còn không đừng làm khổ cô ấy nữa”. Sau lần đó anh không liên lạc với tôi nữa và tôi cũng mất điện thoại nên tôi thay số từ thời điểm đó. Tôi sợ gặp lại anh tôi sẽ không thể làm chủ được mình, sẽ bỏ tất cả mà theo anh mất…
Cuối năm 2010 tôi và anh tình cờ gặp lại nhau, giờ anh đã là thượng úy, anh là một sỹ quan có triển vọng còn tôi là cán bộ nhà nước, chúng tôi đều chưa có gia đình. Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, ôn lại kỷ niệm ngày trước, tôi đã hỏi anh “Tại sao ngày ấy sau khi bạn tôi nói vậy mà anh không nói gì?”. Anh nói “Xin lỗi tôi vì nếu về lại anh không thể vượt qua gia đình được, anh không đủ tự tin, anh sợ lại làm khổ tôi lần nữa và anh tự ái vì tôi để người lạ gọi điện cho anh nói thế!”. Sau lần đó anh thường xuyên liên lạc với tôi, thỉnh thoảng anh mời tôi đi uống café nhưng tôi luôn từ chối, tôi sợ… Tháng 6 năm 2011 anh nói anh phải vào HCM công tác 3 tháng, anh nói nhất định phải gặp tôi, tôi đồng ý. Anh đón tôi và đưa tôi đến sân ga, nơi cách đây gần 3 năm tôi và anh gặp nhau lần cuối, anh bất ngờ ôm chặt tôi và nói xin lỗi tôi… Tôi không thể nói gì, làm gì vì tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Ngày anh vào HCM công tác tôi không gọi điện cũng chẳng hỏi thăm, còn anh thì ngày nào cũng gọi điện về cho tôi. Một lần anh gọi rất muộn và hỏi tôi còn yêu anh không, tôi nói “Anh đừng hỏi linh tinh nữa được không!”. Anh lại lặp lại câu hỏi, lúc đó tôi cảm thấy bực mình vô cùng, tôi đã nói rằng “Ngày trước thì có!”, anh hỏi: “Bây giờ thì không?”. Tôi trả lời: “Đúng”, anh cúp máy.
Tháng 11 anh hoàn thành đợt công tác quay trở ra, anh không báo tôi, ngay sau đó anh lấy vợ thì lại mời tôi. Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì nhiều vì tôi biết chắc tôi hết yêu anh rồi! Anh cưới vợ xong vẫn liên lạc với tôi, hỏi thăm, chia sẻ với tôi về cuộc sống, công việc, tôi vẫn coi anh như một người bạn. Một ngày cuối năm 2011 anh mời tôi đi ăn cơm, anh nói muốn tôi chúc mừng anh, tôi nói nếu chúc mừng chuyện anh cưới vợ thì tôi chúc mừng rồi, anh không nói gì! Anh đón tôi đi anh cơm, anh nói muốn ăn với tôi bữa cơm cuối năm và muốn tôi chúc mừng anh mới được lên quân hàm (đại úy) và lên chức đại phó. Thật sự tôi cũng mừng cho anh, nhưng anh lại nói rằng anh đang sống một cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, anh đã có gần như tất cả, một cuộc sống tương đối ổn định, một người vợ trẻ (trẻ hơn tôi và anh rất nhiều), xinh xắn, ngoan ngoãn vậy nhưng anh không thể quên được tôi, rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu tôi. Tôi thấy anh thật buồn cười và vô cùng khó hiểu hay anh đang cố phức tạp hóa cuộc sống của mình?
Trước đây tôi rất ngưỡng mộ anh còn bây giờ tôi bỗng thấy anh thật tầm thường! Không hiểu tại sao nhưng tôi thấy thật may vì tôi và anh đã không đến được với nhau và tôi bỗng thấy thương cho cô vợ trẻ của anh!
Theo VNE
Cô em chồng khờ dại
Nhà chồng tôi có bốn anh em trai, cố mãi mới được thêm cô út, khi ấy sức khỏe của mẹ chồng không được tốt, cộng thêm đàn con lít nhít nên chỉ biết cắm cúi làm lụng, đâu dư thời gian mà dạy dỗ con. Cô út sống có phần tự do như cây cỏ.
Học xong cô được chồng tôi xin cho vào công ty tư nhân, làm tương đối ổn, nhưng cô vẫn cứ rúc mình trong vỏ ốc, ít giao du. Cho đến ngày công ty tuyển một anh lái xe, nhìn bụi bặm và khá đẹp trai. Cô út "chết" anh ta từ cái nhìn đầu tiên và không thể kìm nén lòng mình, khiến anh chàng biết, nên chẳng ngại ngần đón nhận tình cảm ấy.
Tôi biết chuyện chỉ dặn cô nên tỉnh táo tìm hiểu cho kỹ, phải gặp gỡ bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ anh ta xem gia cảnh thế nào. Hình như cô chưa kịp làm những gì chị dâu dặn thì xảy ra việc cô có bầu, song anh ta nói thẳng sẽ không cưới, đồng thời xin nghỉ việc. Cùng lúc đó cái thai lại tự dưng bị sảy, anh ta liền cười khẩy cho rằng cô cố tình dựng chuyện để bắt vạ.
Quá xấu hổ không muốn ai biết chuyện, nên cô nào dám làm ầm ĩ mà âm thầm nhịn nhục. Nghe đâu chỉ ít lâu sau gã đó lấy vợ.
Chạc tuổi nhau nên chị em dâu cũng hay tâm sự, nhưng nghe cô kể nhiều lúc thấy vừa thương vừa giận. Không chỉ trong công việc cô chẳng biết cư xử thành ra hay mất lòng đồng nghiệp, cho đến cách ăn nói, ứng xử thường ngày không được mọi người đánh giá cao, rồi quan trọng nhất là nơi tình cảm đôi lứa, cô cũng không có được sự sáng suốt cần thiết.
Cô thổ lộ với tôi đang qua lại với người bạn ngày xưa học cùng trung cấp. Cô bảo người ta thật lắm và cô cũng dốc hết lòng mình với họ. Cô kể họ nghe về sai lầm ngày trước với gã lái xe. Dù không muốn dạy em mình phải giả nai, dối trá, nhưng cô "tâm sự" thế tôi cho là quá sớm. Quả nhiên sau đó tiếp tục thấy cô suy sụp, vì anh bạn quay ngoắt, lạnh nhạt hẳn.
Cô thì đang trong tình trạng báo động, ai ai cũng giục giã, trêu đùa "gái vừa già vừa ế" nên cứ cuống, đã rất muốn lấy chồng. Vậy là mọi người thi nhau giới thiệu, có chị mối lái cho một anh hơn cô chục tuổi, là bộ đội. Chồng tôi kín đáo dò la thì hay, anh chàng uống rượu như nước, và thi thoảng có thú vui làm vài con lô đề. Chẳng hiểu lý do nhưng anh ta đã ly hôn hai năm nay, hiện nuôi cậu con trai học lớp ba, còn đứa bé ở với mẹ.
Cô út có vẻ ưng khi thấy anh chàng có căn hộ tập thể nhỏ, cô hí hửng "lấy anh ấy sẵn nhà mà ở, chứ giờ hai vợ chồng phải đi thuê trọ thì cũng chết". Tôi nghe mà thâm tâm lo lắng, bất ổn, vì chưa biết cô yêu anh ta đến đâu và họ thì thiết tha với cô ở mức độ nào, hay chỉ được chăng hay chớ. Giả như đồng cảnh "rổ rá cạp lại" thì có khi còn dễ thông cảm với nhau, đằng này... Cô làm sao hiểu được những vấn đề phức tạp, con riêng con chung. Cô cười "Em chẳng thấy thế nào cả". Chồng tôi bực bội: "Thôi, kệ xác nó, ngốc nghếch thì ráng chịu".
Nhưng sau này cô sướng thì không sao, chứ cô mà vất thì vợ chồng tôi cũng bị dằn vặt, đâu thể thoải mái nổi.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy...