Thất kinh với lý do mà bạn trai cũ bỗng nhiên đến nhà hỏi cưới tôi
Hóa ra, bạn trai cũ khi chia tay tôi liền cặp bồ lung tung, sau rồi ngủ với một cô sinh viên nào đó, cứ tưởng “sạch” nên chủ quan, kết quả là mắc bệnh tình dục.
Gia đình tôi có ba chị em gái. Hai chị tôi đã có gia đình và ổn định cuộc sống. Tôi ra trường xin vào làm kế toán cho một công ty sản xuất giấy. Tôi đã gặp và yêu anh trưởng phòng của tôi tại đây. Gia đình hai bên đều biết.
Trong ngày đi dã ngoại kết hợp học nâng cao nghiệp vụ ở Đà Lạt, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Khi biết mình có thai thì đã hơn hai tháng. Tôi báo tin cho anh và đề nghị anh làm đám cưới trước khi bụng tôi to. Anh trầm mặc một lúc rồi bảo để anh suy nghĩ một đêm.
Hôm sau gặp nhau, anh bảo anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, cũng như chưa chuẩn bị tinh thần để làm cha. Anh thuyết phục tôi đi bệnh viện bỏ đứa bé, sau này chúng tôi sẽ có nhiều đứa con khác. Giờ bào thai chưa hình thành, chỉ giống như là một cục máu mà thôi. Song tôi không đồng ý, tôi vừa khóc vừa nói anh tàn nhẫn. Vài tháng sau, đó sẽ là một đứa trẻ, nỡ nào là cha là mẹ mà từ bỏ con của mình.
Chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách giải quyết thì mẹ của anh đã hẹn gặp tôi. Bà không để tôi nói lời nào mà mắng tôi té tát: “Cô là thứ con gái hư thân mất nết, quyến rũ con trai tôi. Có chắc cái thai là của con trai tôi không mà cô đòi nó chịu trách nhiệm?”. Tôi không ngờ một người đã lớn tuổi, với vẻ ngoài lịch sự tao nhã như bà ta, lại buông ra những câu như vậy. Tôi tức giận và nói: “Để con gọi anh ấy đến đây xác nhận”.
Khi anh đến, mẹ anh hỏi: “Mày có chắc chắn nó có thai với mày không?”. Anh ta rụt rè trả lời: “Con cũng không chắc chắn lắm”. Lúc đó tôi tức muốn phát điên, tôi nhảy chồm lên kéo áo anh hỏi anh nói vậy là ý gì? Mẹ anh cũng không phải dạng vừa. Bà ta đẩy tôi ra, lớn tiếng mạt sát tôi.
Tôi vượt cạn trong sự động viên của gia đình. Thế nhưng, con trai tôi ra đời giống anh như tạc. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày hôm đó, tôi tái mặt vì nhục nhã và đau đớn. Tôi bỏ về trước trong cái nhìn khinh bỉ của những người ngồi trong quán cà phê. Tôi biết họ tưởng tôi trình diễn màn ăn vạ, vì tôi làm sao “đấu” lại được với hai kẻ đểu giả đó.
Tôi kể chuyện cho bố mẹ nghe, cả hai giận dữ trách mắng tôi dại dột. Nhưng rồi tình thương cũng chiến thắng, bố mẹ đều lo lắng cho tôi.
Mẹ cũng khuyên tôi nên bỏ đi đứa con để bớt mang tiếng. Nhưng khổ nỗi sức khỏe của tôi không đảm bảo, huống chi tôi thật lòng không nỡ bỏ con. Tôi cố gắng che cái bụng bằng trang phục và tiếp tục đi làm đến tháng thứ sáu thì xin nghỉ việc. Trong công ty, ai cũng nghĩ chúng tôi chia tay nhau, tôi buồn quá nên xin nghỉ việc.
Tôi vượt cạn trong sự động viên của gia đình. Thế nhưng, con trai tôi ra đời giống anh như tạc. Nhìn vào đôi mắt một mí, cái miệng cười có đồng tiền một bên má là người ta biết ngay bố nó là ai. Nhờ có con mà tôi mạnh mẽ hơn. Con được 4 tháng, tôi đi xin việc ở một công ty khác và bắt đầu cuộc sống mới.
Cuộc đời đúng là chẳng thể nào ngờ được. Khi con được 1 tuổi, bạn trai cũ và mẹ anh tìm đến nhà tôi. Anh quỳ trước mặt tôi và bố mẹ tôi nói lời xin lỗi và kể lể sự hối hận vì không tin tôi. Còn mẹ anh thì nói do lúc đó bà nóng giận nên lỡ lời, giờ bà xin được phép cưới tôi và mong được nhìn nhận cháu nội.
Nghe được tin đó, tôi chán nản không muốn bước chân vào nhà đó. (Ảnh minh họa)
Lúc mới biết tin này, tôi rất ngạc nhiên không hiểu sao họ lại thay đổi 180 độ như vậy. Tôi bảo muốn có thời gian suy nghĩ nên anh và mẹ anh đồng ý ra về. Bố mẹ cho tôi tự quyết định. Tôi cũng rối rắm, thực lòng thì tôi chẳng thấy xúc động trước những lời ăn năn hối hận của bạn trai cũ. Nhưng con tôi thì không thể không có cha được, dù sao bố và bà nội nó đã cầu xin như thế, tôi cũng có ý định xuôi theo vì muốn con có một gia đình tử tế.
Thế nhưng, tôi chưa kịp đồng ý thì nhận được một tin ghê tởm. Hóa ra, bạn trai cũ khi chia tay tôi liền cặp bồ lung tung, sau rồi ngủ với một cô sinh viên nào đó, cứ tưởng “sạch” nên chủ quan, kết quả là mắc bệnh tình dục.
Khám chữa xong, bác sĩ bảo có nguy cơ ảnh hưởng tới chất lượng tinh trùng sau này. Vì thế cả nhà họ cuống lên, đi dò hỏi tin tức của tôi. Khi biết tôi đã sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, khỏe mạnh. Anh liền muốn cưới tôi để danh chính ngôn thuận nhận con.
Nghe được tin đó, tôi chán nản không muốn bước chân vào nhà đó. Nhưng con trai tôi thì sao, nó có cần một người cha không? Liệu sau này nó có trách móc hay oán giận tôi? Tôi nên từ chối hay chấp nhận? Tôi rất hoang mang, mong mọi người giúp tôi với!
Theo Afamily
Mệt mỏi vì bị gia đình bạn trai cũ làm phiền
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên.
ảnh minh họa
Tôi sinh sống và làm việc tại nước ngoài và tôi tình cờ gặp bạn trai cũ khi về Việt Nam công tác cách đây khoảng hai năm, khi đang cafe một mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình ba anh em, tôi là út và cũng là con gái duy nhất. Tôi và bạn trai cũ gặp nhau khi tôi về Việt Nam công tác. Tôi và bạn trai cũ hẹn hò cũng được một thời gian không phải là ngắn thì tôi phải về nước. Tôi cũng hơi buồn khi phải xa anh, nên tôi ngỏ lời muốn anh cùng tôi sang đó sống. Anh cũng từng dẫn tôi về thăm gia đình anh ở Thanh Hóa, họ rất niềm nở vui vẻ khi gặp tôi. Khi biết tôi có ý muốn anh cùng tôi sang đó sống, anh kể là họ rất vui. Tôi theo anh về Thanh Hóa thăm họ lần nữa. Họ muốn tôi và anh tổ chức một lễ cưới sang trọng, ba mẹ tôi không cần tới dự cũng được, họ hàng gia đình anh là đủ. Tôi một mực không đồng ý với đề nghị đó, nên họ thay đổi 180 độ cách cư sử với tôi liền. Gia đình anh còn đề nghị tôi chi trả phần lớn chi phí, với tôi đó thật nực cười.
Tôi chỉ muốn anh cùng tôi sang đó sống theo danh nghĩa bạn trai, chứ tôi không muốn cưới anh. Tôi chưa biết rõ con người anh và yêu anh đến mức muốn tiến đến hôn nhân. Vì có thể anh tốt với tôi bây giờ, nhưng không chắc sẽ mãi mãi, thời gian hẹn hò của chúng tôi qua ngắn để nghĩ đến việc trao nhẫn thề ước bên nhau trọn đời, giàu nghèo có nhau. Thực sự về sống chung tôi thật sự thất vọng về anh. Trước khi theo tôi sang, thì anh nói sẽ giúp tôi việc nhà, nhưng anh có làm tực hiện được đâu. Đàn ông mà công việc cơ bản trong nhà cũng không thèm đếm xỉa. Lau dọn nhà, thì phải giục anh mới làm. Tôi không nấu thì anh đi ăn hàng, không chịu vào bếp dù siêu thị thì cách nhà chưa đầy 5 phút đi bộ.
Từ khi anh sang, hàng tháng tôi cũng chi một khoản tiền cho anh chi trả. Tôi cho anh đi học tiếng, anh học một thời gian lâu mà đến nhưng câu giao tiếp cơ bản anh cũng không nói lưu loát được, anh đổ cho ngôn ngữ khó hiểu, khó phát âm anh không học được. Mẹ tôi cũng ngỏ lời cho anh làm ở tiệm nail của bạn mẹ, nhưng anh chê, anh nói nghề đó chỉ giành cho hạ cấp lại nguy hiểm. Thực sự đôi lúc tôi rất giận về cách suy nghĩ "đẳng cấp" của anh. Với tôi nghề nào cũng nên được tôn trọng nếu nghề đó là những nghề làm ăn chân chính, đóng thuế hẳn hoi. Nhưng anh không chịu làm nhưng nghề mà anh cho là hạ cấp, anh muốn làm chức cao. Nhưng sao anh không nghĩ anh tiếng Anh không giỏi, tiếng bản địa thì càng không và anh cũng chẳng có cái bằng nào được Châu Âu chấp nhận. Khi còn ở Việt Nam anh cũng là công nhân viên chức bình thường, thì sao sang đây anh lại muốn làm to khi bản thân không bao giờ cố gắng.
Tôi hiện là project manager nên tôi có vô số việc phải làm. Nhiều khi tôi phải ở lại làm thêm tới 2am chỉ để mai có nhiều thời gian cùng anh đi picnic, lúc rủ anh đi thì anh lại bảo mệt. Lúc tôi bận thì anh lại bảo tôi suốt ngày làm. Anh đâu chịu hiểu sự cố gắng của tôi mà anh đòi hỏi thái quá. Anh muốn tôi ngày nào cũng phải có thời gian nấu cơm, muốn tôi thôi việc, tìm việc đơn giản hơn để có nhiều thời gian làm việc "gia đình" mà phụ nữ phải làm. Tôi ăn học, làm việc mệt nhọc mới có ngày hôm nay mà anh nghĩ tôi đễ dàng từ bỏ công việc này?
Khi chị dâu thứ sinh em bé thứ hai, tôi kêu anh ra thăm cháu cùng thì anh nói chỉ là rể, ra thăm chi cho trật chỗ. Lúc này anh hai tôi mới giận anh ra mặt. Anh cả cũng bất mãn với anh từ khi anh nói, "thăm chị dâu sinh thì mua cân đường hộp sữa là được." Tôi thì chỉ có năm đứa cháu ruột, sinh nhật tôi mua quà cho cháu thì anh nói "Mua đồ đắt tiền làm gì, trẻ con chơi nhanh chán. Để tiền mà mua vàng, mua đô. Anh muốn tôi bớt quan tâm gia đình tôi, mà lo cho gia đình anh, gửi tiền cho em anh xây nhà. Nực cười, sao tôi phải lo cho nhà anh, khi công việc tối thiểu anh cũng không làm được cho gia đình tôi?
Rồi tôi phát hiện anh ngoại tình qua tin nhắn người phụ nữ tên Huệ gửi cho anh "Anh chờ thêm chút nữa thôi. Em được giấy tờ sẽ bỏ anh ta, còn anh dỗ ngọt cô ta cho nhanh giấy tờ rồi chúng mình chuyển đến nơi khác sống anh nhé". Anh cả gan phản bội tôi với người đàn bà có chồng. Không ngoài ai khác là vợ John bạn học chung 9 năm của tôi. Nghe theo lời cô ta, về nịnh nọt, ngọt ngào với tôi bất thường. Anh còn thủ thỉ với tôi "Em à, mình ở với nhau coi nhau như vợ chồng, đồ của anh cũng là của em và em cũng vậy. Nên nhà mình em cho anh để tên cùng nhé? Tất nhiên tôi không chịu rồi, dại gì mà tôi đồng ý, nhà tôi bỏ ra mua sao mà để cho anh đứng tên chung được.
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên. Cô ta van xin, khóc than nói bị anh dụ dỗ, một lòng chỉ yêu John thôi. Rồi cô ta báo có thai. John muốn đưa đi xét nghiệm DNA thì nhất quyết không chịu, cuối cùng thì kết quả John không phải cha đứa bé.
Vậy là cô ta cũng bị đuổi về Việt Nam cũng được một tháng rồi, cô ta về thì tới tìm anh ngay. Có vẻ gia đình bạn trai cũ tôi cũng không vui vẻ lắm về cái thai, nên suốt ngày làm phiền tôi. Họ hết nhắn tin thì lại gọi, rồi qua facebook đến nỗi tôi phải block. Mẹ anh luôn gọi làm phiền tôi đủ thứ, nói những câu nịnh nọt đến nổi da gà, rồi rủa cô ta không ra gì. Trước sau cũng là van xin tôi cho con trai họ qua. Không đời nào tôi dại dột mà cho con người đáng khinh đó sang. Anh ta hiện đang thất nghiệp, còn cô Huệ kia thì vác cái bụng bầu ở lì đó nên có vẻ không còn cảm giác tình yêu vụng trộm đó nữa, nên anh ta cũng mấy lần nhắn tin cho tôi rồi viết nhưng dòng "xám hối" làm tôi chỉ biết cười, khẩy khinh bỉ.
Rồi gia đình anh hết lòng mời tôi về thăm nhà. Sắp tới tôi lại có chuyến đi công tác ngắn hạn tại Việt Nam, lần này tôi sẽ đi cùng một anh làm cùng công ty khá thân. Không biết tôi có nên về "thăm" họ không đây? Nếu đi thì tôi sẽ mời anh đồng nghiệp đi cùng, để cho họ biết là con trai họ hết cửa.
Theo blogtamsu
Chờ đợi anh 6 năm, cuối cùng anh bỏ rơi tôi đi lấy người khác Chờ đợi hết 6 năm, đến khi về, anh lại đem theo một cô gái người Hàn Quốc và bế đứa con hơn tuổi trên tay trở về. Lúc này tôi mới thấy mình ngốc. Tôi 29 tuổi, là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường. Năm tôi 23 tuổi cũng có yêu đương với một chàng hơn tôi 2 tuổi. Yêu...