Thật khó quên quá khứ khi lấy “gái” về làm vợ
Có ông bạn còn vỗ thẳng vào mặt anh “Mày ngu lắm, người như mày lấy hoa hậu còn được, lại đi lấy gái về làm vợ, tao chẳng hiểu đầu óc mày ra sao nữa?”
cũng bảo “chớ nghe cave kể chuyện, chớ nghe nghiện trình bày”, ở đời hai cái loại người đó chớ nên dây phải, kể cả là mình có bao dung, kể cả là mình có vị tha, nhưng rồi cuối cùng, cái bản chất con người sẽ là thứ quyết định tất cả. Không ai cấm một cô “cave” sống thật tử tế, cũng chẳng ai cười khi một gã nghiện đã cai thành công và làm lại cuộc đời. Nhưng nói thật, cái số hoàn lương từ bùn lầy ấy hiếm lắm, cái bả phù hoa tiền bạc và cái cảm giác “phê pha” khi chơi ma túy thật khó có thể biến những con người đó trở về nguồn gốc thiện lương, ai tin vào cái “thiện” của mỗi người thì kệ, còn anh, anh chẳng tin vào cái tâm sựcủa mấy cô ả mắt xanh mỏ đỏ bán trôn nuôi miệng làm gì. Vui vài trống canh là được rồi…
Nghĩ thế rồi mà cuối cùng đời quả éo le, các cụ bảo “ghét của nào trời trao của ấy” cũng chẳng sai, run rủi thế nào anh lại phải lòng một cô tiếp viên nhà hàng karaoke mới đau! Gặp cô trong một lần đi vui vẻ kí hợp đồng với đối tác, anh dường như phải lòng ngay cái nhan sắc của cô, cái nghề này nói không ngoa, không xinh đẹp thì chả có ma nào sờ. Các cô em phong trần này, cô nào cô nấy cứ nõn nà, lại thêm cái son phấn rồi ánh đèn màu, váy áo phô phang da thịt, trông đã không thể kiềm chế được rồi. Giữa hơn chục cô đứng chờ khách chọn, anh chấm cô vợ anh đầu tiên, mấy ông bạn đi cùng còn rú rít, hú hét vì anh chọn được cô “vợ” ngồi bàn đẹp quá, tình quá! Lúc mua vui ấy, anh tít hết cả mắt vì vớ bẫm, giờ ngẫm lại anh thấy đắng lòng, nuốt một cục sầu não mà không trôi, nó cứ mắc nghẹn ở cổ họng vậy…
Nói chuyện với cô, anh cũng cảnh giác lắm, vì anh không tin những lời được phát ra từ cái miệng xinh đẹp kia, cái miệng mà anh thường tếu táo vẻ khinh bỉ “giếng làng ấy mà, ai múc chả được!”. Thực ra thì cô vốn là người khéo léo, nghề của các cô thì cô nào cũng có ngón riêng cả, nói như rót mật vào tai các anh, nâng khăn rút ví cho các anh, yêu anh vì tiền của anh mà…thế nên, xét về góc độ nghề nghiệp thì cô này là một người có đạo đức với nghề, chăm sóc khách hàng rất tốt, anh rất hài lòng…rồi cuối cùng anh phải lòng cô mới khổ!
Khi biết bản thân mình đã mê cô “vợ thiên hạ” ấy, anh bỗng hoảng sợ “chuyện vớ vẩn gì thế này? Không thể nào…” anh phủ quyết mạnh mẽ mỗi khi anh muốn gặp cô ấy, để trò chuyện và làm tình. Kì lạ là ở chỗ, sau khi làm tình xong, anh vẫn muốn nói chuyện với cô ấy…anh bắt đầu có suy nghĩ khác, chấp nhận dễ dàng bản thân mình đang yêu cô ấy thay vì khinh bỉ cô ấy như lúc đầu!
Video đang HOT
Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, thực sự! Anh nhận ra điều này sau một buổi sáng thức dậy, thấy cô ấy đang mặc chiếc áo sơ mi của anh và lụi hụi nấu bữa sáng trong bếp, anh nhìn cô ấy tận tụy, cái cô đơn trỗi dậy “ừ, như vậy chẳng phải là hạnh phúc sao? Nghĩ nhiều làm gì, ít nhất là cô ta cũng thật với mình…” và anh ngỏ lời muốn lấy cô làm vợ!
Cô tròn hết mắt lên, không thể ngờ được câu chuyện nó lại đi xa đến thế! Một người tử tế tài hoa như anh, sao có thể? Cô nói với anh ” cảm ơn anh đã ban cho em cuộc đời mới, em sẽ vì anh vì em vì tương lai của chúng ta mà cố sống cho thật tốt!”. Nghe cô nói, cô hứa, anh thấy an lòng, dù trước kia câu châm ngôn ăn sâu vào đầu anh luôn là “đừng nghe cave kể chuyện…”. Anh nghĩ đến những khó khăn mà anh sẽ gặp phải khi lấy cô, bạn bè anh biết về quá khứ của cô, còn gia đình, và chính bản thân anh nữa, liệu đây có phải là một lựa chọn đúng của con tim và lý trí hay chỉ là phút giây rung động nhất thời từ một người đàn bà quá lọc lõi trong chuyện chinh phục một người đàn ông? Thôi, kệ ! Đến đâu thì đến, anh cưới đã…
Thế là anh và cô nên duyên chồng vợ, cô đổi số điện thoại, cắt đứt mọi mối quan hệ trước kia, trở thành một người vợ bếp núc, cô đi học thêm ngoại ngữ, lái xe… những thứ cô muốn và anh động viên để vợ mình có một nền tảng tri thức căn bản, để hai người không bị chênh lệch khi bên nhau, sau này còn dạy dỗ con cái nữa, anh nghĩ xa lắm…
Cuộc đời luôn chẳng bao giờ như toan tính, cái mà anh nghĩ với cái mà anh ám ảnh nó cứ xung đột trong anh, khi mà hàng ngày anh đối diện với cô, đối diện với cả quá khứ của cô mỗi khi bạn anh đến nhà chơi, bạn anh nhìn cô với ánh mắt không giấu diếm, ánh mắt như nhìn một thứ đồ chơi mua vui như anh đã từng nhìn…Anh không thể cấm được người ta sỗ sàng với vợ anh, vì đó là thực tế, cái mà anh phải chấp nhận khi lấy “gái” về làm vợ. Có ông bạn còn vỗ thẳng vào mặt anh “Mày ngu lắm, người như mày lấy hoa hậu, lấy tiến sỹ còn được, lại đi lấy gái về làm vợ, tao chẳng hiểu đầu óc mày ra sao nữa?”, anh nổi xung đấm cho thằng bạn chí cốt hộc cả máu mồm máu mũi, anh mất bạn, vì vợ. Người ta bảo “giàu vì bạn – sang vì vợ” đằng này anh nhục vì vợ và mất bạn vì vợ, anh đau lắm!
Mỗi ngày trôi qua, anh chìm trong mâu thuẫn của chính mình, mỗi khi cô ấy nói ra những lời nông cạn, mỗi khi cô ấy muốn bạn bè “đồng nghiệp” cũ đến chơi nhà, mỗi khi anh nghe được câu chuyện nhạy cảm giữa “vợ” và “đĩ”, anh đều thấy lòng đau như dao cắt, hơn một lần anh nói “giá như…” nhưng sự lần lữa lại níu anh lại. Anh yêu cô, vì lẽ gì không rõ? Vì cô khéo chiều anh, vì cô trông có vẻ an phận (mà ở địa vị cô không an phận thì còn có thể làm được gì?), vì cô đẹp…Nhưng nhiều khi, cái ám ảnh không thôi quấy rầy anh, cái quá khứ nhơ nhuốc của cô khiến anh đau lòng, đành rằng là anh phải bao dung, đành rằng là anh nên vị tha, đành rằng…
Hôm rồi có đối tác đến nhà ăn cơm, ông ta có vẻ sốc khi nhìn thấy vợ anh, nhìn thái độ hốt hoảng, thất sắc của vợ, anh hiểu ngay vấn đề “đây là khách hoặc bồ của vợ mình ngày xưa…”. Những lúc như thế, lòng anh chẳng còn đâu vị tha nữa, chỉ thấy một con tim vỡ vụn, đau đớn và một lý trí mẫn tiệp “giá như đừng lấy gái về làm vợ…”.
Theo Emdep
Cầu vồng sau mưa
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại em, vẫn là trong thời tiết oi nồng và cái nắng đanh của mùa hạ. Đã hơn 3 năm kể từ ngày tôi bế em trên tay dỗ em nín khóc, khi bác em đến xin chị gái tôi cho em bú ké vì mẹ em đương lên cơn dại.
Em tên gì chẳng ai nhớ rõ. Thấy mọi người gọi em là "cu" tôi cũng gọi em như thế. Hình ảnh in sâu trong tâm trí tôi về em là vòng khăn trắng trên đầu em đội và đôi mắt tròn xoe ngơ ngác còn vương giọt nước mắt chưa khô. Mẹ em mất vì chó dại cắn. Bố em mất từ khi em còn chưa lọt lòng. Gia đình của em chỉ còn có anh trai.
Ấy thế mà người thân yêu nhất còn lại của em cũng chẳng thể ở cùng em. Anh trai em cùng mẹ khác cha. Sau khi mẹ mất, anh trai em được nhà nội đón về nuôi nấng, mỗi đứa mỗi ngả nam bắc.
Ngày anh đi em túm chặt lấy vạt áo anh gào thét đến khản giọng. Nằm trong lòng bác ruột, đôi tay em vẫn nhoài về phía bước chân anh mà khóc. Mấy ngày sau em ốm lả đi vì kiệt sức. Em đã thôi không còn khóc nữa nhưng mỗi khi nghe tiếng bước chân xa xôi ngoài cửa ánh mắt ngây dại của em lại dáo dác nhìn theo.
Tôi đi học xa nhà ít khi gặp lại em. Nhưng mỗi lần về nhà nghỉ lễ tết tôi vẫn hay được nghe mẹ kể chuyện em. Mẹ bảo thằng bé lớn lên buồn bã, ít nói. Thỉnh thoảng ai đi ăn đám cỗ về lại mang cho em gói phần. Em rụt rè cảm ơn rồi ôm gói thức ăn thơm phức vào lòng mà hít hà. Có lần mẹ tôi hỏi thằng bé: "Cu không thích ăn phần à? Sao không ăn mà mang đi đâu?" Nó lí nhí trả lời: "Cái này đem về để bác kho tương cho cả nhà ăn cơm".
Tôi cũng nghe mẹ nói anh trai em vẫn thường xuyên về thăm em. "Nó chưa được 14 tuổi mà đã bỏ học theo chú làm công nhân bốc vác ở bến xe. Nó bảo đi làm kiếm được nhiều tiền sẽ đưa em trai vào ở với nó".
Tôi đưa tay ra niềm nở chào em như một người bạn lâu năm gặp lại. Em mở to đôi mắt trong veo nhìn tôi. Tôi mời em một ly kem, em không biết từ chối. Vừa ăn em vừa kể chuyện: "Lần nào anh trai về cũng mua kem cho em, em thích lắm. Nhưng có lần biết anh lại chuẩn bị đi, em bảo "cho cu đi với". Thế mà anh lại nói "anh chạy ù ra quán mua kem cho cu rồi anh lại về với cu nhé". Em tưởng thật nên đồng ý ngay. Ai ngờ anh đi mãi chẳng về làm em cứ chờ. Giờ anh về anh không mua kem nữa. Anh bảo anh để dành tiền rồi sẽ đưa em vào ở với anh".
Ngừng một lúc em lại tủm tỉm cười như có điều gì bí mật, ghé vào tai tôi em nói nhỏ: "Em đi nhặt đồng nát bán lấy tiền để vào trong con lợn nhựa. Bao giờ đầy lợn là em sẽ được vào với anh".
Nhìn nụ cười non nớt của em tôi bỗng thấy lòng ấm áp. Em vẫn còn hy vọng, còn khao khát. Tôi biết em sẽ nuôi hy vọng ấy mà sống, mà bước tiếp. Chỉ cần em không từ bỏ tôi tin rằng cầu vồng sẽ lên sau cơn mưa.
Theo VNE
Chăm quá cũng thành... vạ Từ khi chưa lấy chồng, chị Trần Phương Hoa (Thủ Dầu Một, Bình Dương) đã "nằm lòng" bí quyết "con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Do đó, chị rất thích nấu nướng, học cách làm các món ăn ngon, độc đáo của các vùng, miền. Những món "tủ" chị Hoa làm, từ cách chế biến...