Thất bại đau đớn nhất của tình báo Liên Xô
“Bê bối Đan Mạch” là một trong những thất bại đáng xấu hổ nhất của tình báo Liên Xô.
Vụ ám sát điệp viên hai mang Sergei Skripal năm 2018 đã đặt ra một câu hỏi về chất lượng chuyên môn của các cơ quan tình báo Nga, vốn theo truyền thống, được coi là rất chuyên nghiệp. Các nhà phê bình của Tổng Cục Tình báo Bộ Tổng Tham mưu – GRU (PY) viết nhiều về sự sụt giảm chuyên môn của tình báo Nga so với thời Liên Xô. Tuy nhiên, trong thời kỳ Xô viết, các cơ quan tình báo cũng từng phạm sai lầm – nhiều thất bại thảm khốc và các vụ tai tiếng từng xảy ra.
Một trong những sự cố đó là vụ “bê bối Đan Mạch” đáng xấu hổ và Jan Karlovich Berzin – người đứng đầu GRU lúc đó, đã bị bay chức. Năm 1935, cảnh sát Đan Mạch phanh phui toàn bộ mạng lưới “cư dân Liên Xô” tại Đan Mạch, vì vậy, đất nước này trong một thời gian dài đã không còn được sử dụng làm kênh liên lạc và trở thành khu vực không có sự hiện diện của các điệp viên bí mật của Liên Xô. Tháng 2/1935, người Đan Mạch ở Copenhagen đã bắt giữ 4 sĩ quan tình báo – những người được cho là đang đi du lịch tới đó, và 10 điệp viên khác của Liên Xô.
Phù điêu của KGB; Nguồn: wikimedia.org
Các chuyên gia Đan Mạch đã phát hiện ra họ do thực tế là các nhà lãnh đạo “cư dân” liên lạc ở Đan Mạch là A.P. Ulanovsky và D. Mink – người Mỹ (cũng là một điệp viên Liên Xô) đã tuyển mộ những người Cộng sản địa phương Đan Mạch (các quan chức cảnh sát và những người dưới quyền) cho công việc của họ, mạo hiểm mở rộng mạng lưới. Phương pháp này đã bị cấm, nhưng ở Đan Mạch, nó tiếp tục được thực hiện trái với lệnh cấm và bị che giấu.
Những người Cộng sản nước ngoài thường nói nhiều, không có kỹ năng nghiệp vụ và bỏ bê những yêu cầu của cấp trên – điều cũng đã xảy ra ở Đan Mạch. Cảnh sát biết nơi để tìm, bởi vì họ có người cung cấp thông tin trong Đảng Cộng sản và dễ dàng tìm ra “cư dân” Liên Xô. Giới chức Đan Mạch đã giám sát ngôi nhà Ulanovsky và thực hiện một vụ bắt giữ khi đối tượng đến gặp gỡ nhau ở đó (Ulanovsky cũng bị bắt).
“Cư dân Liên Xô” thoải mái, coi Đan Mạch là một quốc gia trung lập và an toàn (không có cáo buộc nghiêm trọng nào đối với Liên Xô), không chuẩn bị các hành động cực đoan chống lại Đan Mạch. Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi quy định có thể bị bỏ qua. Berzin – người đã nhiều lần phải đích thân bào chữa cho những thất bại trước Stalin, đã từ chức sau vụ việc ở Đan Mạch và Uritsky – một phóng viên có kinh nghiệm về tình báo ở Tiệp Khắc, đã ngồi vào ghế của ông.
Video đang HOT
Huy hiệu danh dự của nhân viên KGB; Nguồn: meshok.net
Sai lầm của GRU đã có trước đó. Chẳng hạn, sau năm 1927, khi quan hệ giữa Liên Xô và Anh trên đà xấu đi, người Anh đã tấn công mạng lưới tình báo Liên Xô. Trong vài tháng, các nhóm tình báo Liên Xô đã bị phát hiện ở Ba Lan, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Sĩ, Áo và Pháp. Các nhà sử học tình báo A. I. Kolpakidi và D. P. Prokhorov trong cuốn “Tiểu luận về Lịch sử Tình báo Quân sự Nga” viết rằng, các nhà lãnh đạo tình báo của Liên Xô thời đó quá “tự mãn”, đóng cửa và không kiểm soát các đặc vụ ở mức độ cần thiết.
Kết quả là thất bại nối tiếp thất bại, một số sĩ quan tình báo Liên Xô khác đã bị bắt tại Vienna năm 1932. Một năm sau, điều đó đã lặp lại ở Latvia (những người là phản gián địa phương cũng được chiêu mộ). Tiếp theo, một đặc vụ (là cộng sản Đức) đã bị bắt tại Hamburg; sau đó, một vài người nữa ở Romania và Thổ Nhĩ Kỳ, và một nhóm “cư dân Liên Xô” đã bị người Ba Lan lật mặt nạ. Năm 1933 kết thúc bằng việc bắt giữ các nhóm điệp viên Liên Xô ở Phần Lan và Paris.
Phù điêu của GRU Nga – hậu duệ GRU Liên Xô; Nguồn: wikipedia.org
Cơ quan tình báo đã phải tự điều chỉnh rất nhiều trong công việc của mình. Trước hết, đã tạo ra các nhóm “cư dân” độc lập nhỏ với các kênh liên lạc độc lập về Trung tâm. Ngoài ra, người ta đã quyết định tạo ra các trường tình báo đặc biệt cho khoảng 200 người (cho đến năm 1935, điều này không tồn tại ở Liên Xô). Việc giám sát việc thực hiện các yêu cầu của lãnh đạo trở nên khó khăn hơn, bao gồm cả những yêu cầu liên quan đến việc không sử dụng những người cộng sản nước ngoài.
Nhưng Liên Xô không còn thời gian để chấn chỉnh công tác tình báo toàn diện: một vài năm sau đó, Bộ Nội vụ đã giáng một đòn mạnh khác vào ngành tình báo. Vì “hoạt động chống phá nhà nước Xô viết”, Berzin và nhiều tình báo viên hoạt động sau năm 1935 đã bị xử bắn, và rồi chiến tranh bắt đầu. Stalin vẫn không thực sự tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tình báo đến mức đã bỏ qua nhiều báo cáo, theo đó, Đức đã lên kế hoạch, sẽ bắt đầu tấn công Liên Xô vào ngày 22/6/1941, vì cho rằng những báo cáo đó không đáng tin cậy.
Lịch sử của các hoạt động GRU thành công và vinh quang bắt đầu từ thời kỳ sau của Thế chiến II và thời kỳ hậu chiến – khi không ai đánh giá, như K. Voroshilov vào những năm 1930, rằng tình báo “đã khập khiễng trên cả bốn chân”./.
Theo CTV Lê Ngọc/VOV.VN (biên dịch)
(theo russian7.ru, topast.ru)
Norwood - nữ điệp viên người Anh quan trọng nhất trong lịch sử KGB
Công lao của Norwood từng được KGB đánh giá cao hơn so với Cambridge Five.
Melita Norwood có cha người gốc Latvia và mẹ người Anh. Thân phụ Melita làm thợ đóng sách, là người sáng lập tờ Công nhân miền Nam và Tạp chí Xã hội và Lao động, có cảm tình với Cách mạng tháng Mười Nga, từng đăng bản dịch các tác phẩm của Lenin và Trotsky, mất khi Melita 6 tuổi; thân mẫu Melita tham gia Đảng Hợp tác. Melita từng theo học tại trường trung học Itchen, học tiếng Latin và lo-gic học tại Đại học Southampton một năm, sau đó, chuyển đến London để tìm việc.
Từ năm 1932, bà làm thư ký tại Hiệp hội nghiên cứu kim loại màu của Anh. Hiệp hội nghiên cứu này trong những năm trước đó đã đạt được nhiều thành tựu quan trọng đối với ngành công nghiệp quốc phòng và nghiên cứu hạt nhân của Anh. Cuối năm 1935, bà kết hôn với Hilary Nussbaum - người gốc Nga (sau này ông đổi họ thành Norwood) là một giáo viên hóa học, có lý tưởng cộng sản.
Melita Norwood - nữ điệp viên người Anh trung thành nhất của KGB; Nguồn: kulturologia.ru
Năm 1936, Melita Norwood gia nhập Đảng Cộng sản Anh (CPGB). Bà được Andrew Rothstein - một thành viên lãnh đạo của CPGB, giới thiệu với Bộ Nội vụ (tiền thân của KGB) Liên Xô và trở thành đặc tình đầy đủ của cơ quan này vào năm 1937. Trong suốt 40 năm, bà đã cung cấp cho các cơ quan đặc biệt của Bộ Nội vụ Liên Xô các bản sao tài liệu tuyệt mật có trên bàn làm việc của mình.
Nhiều người cho rằng, Hola biết nhiều về các công trình nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Anh hơn các bộ trưởng của thủ tướng Anh hậu chiến tranh Clement Attlee, bởi vì Đảng Lao động (và người kế nhiệm Winston Churchill) đã ra lệnh, vì lý do an ninh, không phải tất cả các thành viên nội các đều có quyền được biết bí mật hạt nhân của Vương quốc Anh. Đây là nguyên nhân, Điện Kremlin biết nhiều về bom hạt nhân của Anh hơn một số Bộ trưởng của nước này.
Hành tung bà chỉ bị lộ khi bà 87 tuổi và đã nghỉ hưu, do Vasily Mitrokhin - một sỹ quan KGB đào tẩu năm 1992 đã mang theo nhiều tài liệu mật và MI5 và MI6 đã nghiên cứu rất chi tiết. Với Moscow, Norwood có mật danh Hola. Bà đã trung thành với Liên Xô, bất kể Stalin, Khrushchev hay Brezhnev lãnh đạo. Bà cho biết, những gì bà đã làm, không phải vì tiền, mà là để ngăn chặn sự thất bại của một hệ thống mới với nhiều điều ưu việt. Bà nói bà thường không "đồng ý với hoạt động gián điệp chống lại đất nước mình", bà đã hy vọng hành động của bà sẽ giúp "Nga bám sát Anh, Mỹ và Đức".
Năm 2014, các thông tin mới được khai thác từ kho lưu trữ Mitrokhin cho thấy Norwood được KGB đánh giá cao hơn so với "Bộ Ngũ Cambridge" (Cambridge Five). Theo quyển "Lưu trữ Mitrokhin: KGB ở châu Âu và phương Tây" của đồng tác giả Christopher Andrew, bà được mô tả là "nữ điệp viên người Anh quan trọng nhất trong lịch sử KGB và là người phục vụ lâu nhất trong số các điệp viên Liên Xô ở Anh". Khi chính thức bị lộ, bà Melita đã lên chức cụ. Trước các phóng viên, bà nói: "Ký ức của tôi không còn như xưa", nhưng những phát biểu khác của bà cho thấy điều ngược lại: "Nếu được làm lại, tôi cũng sẽ lại hành động như vậy".
Công lao của nữ điệp viên người Anh Norwood được ghi nhận vượt cả Cambridge Five; Nguồn: dailymail.co.uk
Rõ ràng, bà Norwood là một người cộng sản từ trong tiềm thức, cho đến những ngày cuối cùng của đời mình. Bà đã không bị trừng phạt. Bộ trưởng Nội vụ lúc đó, Jack Straw, đã quyết định rằng một phụ nữ 87 tuổi không còn có thể bị buộc tội vì tuổi cao. Hola qua đời năm 2005. Về danh hiệu và phần thưởng thưởng Nhà nước Nga tặng bà - chắc chắn là có - nhưng không được đề cập đến.
Theo Lê Ngọc (VOV)
Điệp viên 2 mang nổi tiếng người Anh sống sung túc ở Moscow, Nga Điệp viên hai mang nổi tiếng người Anh George Blake sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 97 tại nhà riêng ở Moscow vào ngày mai 11/11. Điệp viên 2 mang nổi tiếng người Anh George Blake Theo báo Anh Express, cuộc sống về già của điệp viên hai mang George Blake rất thoải mái, sung túc ở Moscow khi các nhu cầu...