Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ
Gió mùa về, Sài Gòn chẳng có mùa đông đúng nghĩa, có chăng cũng chỉ là những đợt gió mùa lạnh thổi và lòng người cái hơi lạnh như muốn xuýt xoa…
Nhưng tôi biết, con người nơi đây thích lắm một cảm giác khác lạ như thế… Những cơn gió lùa về trên những con đường rợp bóng hàng cây, từng chiếc lá rơi nhè nhẹ giữa không gian của buổi chiều hoàng hôn đầy nắng và gió…
Sương đêm lạnh giá, một ánh trăng, một bài hát làm tôi nao nao như đứng trước một khung cảnh lãng mạn trong bộ phim Hàn Quốc nào đó… Cảm giác này thèm có ai đó để yêu thương, để cùng nhau đi dạo, cùng nhau mặc chiếc áo ấm khi mùa Noel đang cận kề…
Tôi đã từng quen với việc vỗ nhẹ vết thương lòng, đã từng quen với cảm giác cô đơn, lẻ loi một mình trên phố xá đông người. Đã từng quen với sự chia li…Đã quá nhiều những nỗi đau để trái tim tôi trở nên sắt đá, cằn cỗi, có một chút bất cần, một chút ngạo mạn, như sợ tất cả…
Bất cứ ai đến làm quen và tán tỉnh tôi đều dè chừng và gồng lên như một con Sư Tử sẵn sàng dơ móng vuốt của mình để bảo vệ lấy chính mình, bảo vệ lòng tự tôn, sự cao ngạo của chính mình… Niềm tin đã vơi bớt, trái tim hao mòn cùng năm tháng thanh xuân đã qua. Dường như tình yêu chẳng bao giờ mỉm cười cùng tôi, người cứ đến và đi như một làn gió…
Vào một ngày đầy gió, tôi lang thang những con đường đầy hoa dại ven thành phố, những bông cỏ lau, tôi đã từng mơ về nơi ấy cùng ai đó đi đến những nơi thiên nhiên đẹp như vậy,…
Tôi thích cây, tôi thích gió, thích loài hoa cỏ, thích những gì là của tự nhiên, để một phút nào đó cho trái tim mình được quên đi những bận rộn trong cuộc sống để tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Bất giác, trên môi tôi mỉm cười. Nụ cười của một kẻ từ lâu đã quên đi mất giá trị sống, quên đi những niềm vui nho nhỏ xung quanh mình.
Rồi tôi thấy yêu đời hơn, cảm thấy muốn sống và thèm được sống hơn nữa. Bất giác tôi giật mình khi phía sau lưng tôi có một anh chàng cao chừng mét 7, lưng đeo ba lô, tay cầm một cuốn truyện mang tên “Nếu còn một ngày để sống” đưa cho tôi một nắm hoa cỏ lau…
Video đang HOT
- Này, cho em này. Ủa, anh là ai?
- Anh là một người lạ thôi. Thấy em có vẻ thích hoa cỏ lau nên hái cho em.Nhưng em đâu có quen anh đâu?
- Uhm, không quen nhưng giờ làm quen là sẽ quen thôi, hi.Anh từ đâu đến sao nãy giờ em không thấy anh?
- Anh mới đi sang đây, nãy anh ngồi bên mỏm đá ở đằng kia đọc truyện, thấy em có vẻ cũng thích lang thang nơi miền đồi nên lại làm quen coi như biết thêm một người bạn.
Hì…
Tôi chỉ biết cười vì có vẻ lòng còn ngạc nhiên và sợ sệt lắm. Nhưng nhìn cái vẻ thân thiện, khuôn mặt hiền lành, giọng nói ấm áp kia, bỗng chốc tôi không còn sợ hãi nữa mà chỉ còn là sét đánh trúng tim thôi…
Đã lâu rồi, tôi chưa có một cảm giác đặc biệt đó với ai, một cảm giác như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy. Tôi không ngờ, trái tim chai sạn đã bao ngày bỗng chốc hôm nay, có một người đến làm đảo lộn mọi thứ.
Vậy là chúng tôi làm quen nhau, trò chuyện đủ thứ và hỏi han nhau cuộc sống, sở thích này kia, và anh hỏi vì sao lại tới đây một mình? Tôi lúc đó cũng không biết trả lời sao nữa. Tôi vẫn vậy, vẫn luôn là cô gái có đôi chút lập dị như vậy. Tôi làm gì cũng được, một mình cũng được, miễn đó là điều tôi yêu thích và tôi thấy vui vì điều ấy.
Cuộc sống này có mấy đâu hãy sống theo ý mình muốn trong khả năng và phạm vi mình cho phép. Hạnh phúc tại tâm mà, nên miễn là thấy vui, thấy thanh thản thì mình cứ làm thôi. Tôi chẳng biết trả lời sao, chỉ nghĩ thầm trong đầu như vậy, chứ nói ra với anh thấy ngại ngại sao đó. Chỉ cười và nói rằng em thích đi lang thang tới miền đồi, chắc có lẽ em yêu thiên nhiên. Hỳ.
- Còn anh, sao anh cũng đi lên đây làm gì? Cũng đi một mình nữa chứ? Nhìn đôi mắt anh tôi cũng biết, anh một con người tâm lý, sâu sắc với lẽ sống. Anh cũng trả lời bâng quơ rằng anh thích đi phượt một mình… Chúng tôi cứ trò truyện đủ thứ trên trời dưới đất. Lúc thì vui vẻ, bông đùa, khi thì trầm ngâm đầy triết lí sống…
Nói chuyện hồi lâu cũng đến lúc phải về, anh nói anh đọc xong cuốn sách này rồi, tặng em làm kỉ niệm ngày đầu gặp nhau. Tôi thật sự cảm động, và có lẽ, có một niềm vui nơi con tim, tôi đã biết yêu thương trở lại…
Chúng tôi cho nhau địa chỉ, số điện thoại, nick facebook để liên lạc… Và những ngày sau đó là những buổi café hẹn hò, lang thang những con đường đầy lá và gió, những vùng đồi cỏ lau, những con đường mang tên kỉ niệm, mang tên hạnh phúc. Bất ngờ anh tặng tôi cuốn sách “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” và chúng tôi đã biết rằng hạnh phúc là có thật.
Hạnh phúc luôn đến bất ngờ vào những lúc ta không ngờ nhất. Hóa ra tình yêu vĩnh cửu là có thật, tình yêu luôn ở quanh ta, nó luôn hiện hữu và không bao giờ mất đi. Khi ta còn yêu đời, ta còn muốn sống, khát khao sống, khi ta suy nghĩ tích cực thì tình yêu sẽ lại đến sưởi ấm trái tim ta, cho ta những ngày tháng tươi đẹp nhất.
Anh đến với tôi vào những năm tháng thanh xuân muộn màng, tôi cũng chẳng còn trẻ để mong chờ một tình yêu lãng mạn như phim Hàn Quốc, cũng chẳng nghĩ sẽ gặp một người nào đó làm tôi muốn có một tình yêu rực rỡ của tuổi trẻ, chỉ nghĩ rằng thấy hợp là tiến tới để tính chuyện tương lai.
Nhưng cuộc đời đã cho tôi gặp anh và có những tháng ngày tươi đẹp đến thế. Được nắm tay nhau đi qua những con đường gió, những cái ôm siết chặt trong những ngày đông giá lạnh. Cùng nhau dạo phố, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nấu những bữa cơm, cùng nhau đi phượt những miền đất mới… Bên nhau mỗi ngày, chia sẻ cho nhau những điều bình dị trong cuộc sống.
Và mỗi ngày trôi qua thật đáng quý biết bao… Ai khổ vì yêu xin hãy yêu hơn nữa, tình yêu chỉ đến với những người vẫn hi vọng dù đã từng thất vọng. Sau cơn giông tố biển sẽ sóng xô bờ cát biển khơi, như em gặp anh để rồi biết tim mình yêu thế nào…
Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ… Cảm ơn anh đã đến bên em để em biết yêu đời, yêu người hơn nữa. Hãy cứ yêu nhau bình yên như thế anh nhé.
Theo Emdep
Chồng chật vật vì vợ trót... thu hẹp "cô bé"
Trải qua quá trình sinh nở, tự ti vì "cô bé" xuống cấp, nhiều chị em đã tìm tới các dịch vụ thu hẹp, "làm đẹp" cho "cô bé". Song, không phải ai cũng đạt được điều mong muốn.
Chật vật khi "yêu"
Mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, chị Lê Thanh Lam (Ninh Bình) đi đến bên giường khẽ ngả người vào vai chồng âu yếm. Sau cả đợt công tác dài, chị nghĩ hôm nay sẽ là ngày bù đắp cho nhau. Nhưng dường như không mấy để ý đến động thái của vợ, anh Hưng vẫn cắm cúi vào chiếc máy tính bảng. Khi vợ mơn trớn tha thiết quá, anh cũng cố gắng "chiều" nhưng có vẻ như không mấy nhiệt tình.
Vợ chồng đều mới hơn 35 tuổi, đang độ sung sức, con cái lại ngủ riêng phòng, cứ tưởng đây sẽ là khoảng thời gian 2 người có thể rảnh rang "yêu lại từ đầu", tận hưởng những ngày tháng thanh xuân không còn nhiều của cuộc đời. Vậy nhưng sau tất cả những chiều chuộng, khơi gợi của chị Lam, tần suất ái ân của anh chị vẫn ngày càng ít và chất lượng các "cuộc yêu" ngày một sa sút.
Tình cờ hôm trước nghe mấy cô bạn trong phòng "tám" chuyện về vấn đề "cô bé" sau sinh, chị Lam thấy chột dạ. Sinh cả 2 lần đều qua "đường tự nhiên", con lại toàn trên 3kg nên có lẽ "cô bé" của chị không còn khít khao, làm giảm hứng thú khi "ân ái".
Vào mạng tìm hiểu, chị Lam thấy có khá nhiều trung tâm quảng cáo làm thẩm mỹ cho "cô bé". Sau nhiều lần suy nghĩ, chị quyết tâm gạt bỏ ngại ngùng để đi phẫu thuật "vùng kín" nhằm lấy lại cảm giác khi "giao ban". Trước khi thực hiện, dù bác sĩ đã hỏi tỉ mỉ, cặn kẽ về kích cỡ "cậu nhỏ" của chồng chị nhưng vì "tham lam" nghĩ rằng "cô bé" càng nhỏ, "chuyện phòng the" sẽ càng hạnh phúc nên chị Lam đã cố tình nói kích thước của chồng nhỏ hơn so với thực tế. Bác sĩ cứ theo kích cỡ "cậu nhỏ" của chồng mà chị "ước chừng" để thu nhỏ "vùng kín" cho chị sao cho tương xứng.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi. Hết 4 tuần kiêng cữ, lại đúng kỷ niệm ngày cưới, chị Lam rất hào hứng úp mở sẽ tặng chồng món quà đặc biệt. Tuy nhiên, khi "tặng quà" cho chồng, chị Lam đã phải rất khổ sở, chật vật chịu đau để hoàn thành "cuộc yêu". Lý do là "kích cỡ" 2 bên có sự chênh lệch. Cứ nghĩ do mới làm hẹp nên "cô bé" chật chội, dần dần sẽ rộng ra, chị vẫn cố gắng chịu đau khi "ân ái". Tuy nhiên, sau đó một thời gian, tình trạng khó chịu, đau đớn vẫn tiếp diễn, chị Lam đành phải quay lại phòng khám để nhờ bác sĩ "nới rộng" cho "cô bé".
(Ảnh minh họa)
Kết quả không như mong đợi
Bác sĩ Lê Thị Kim Dung, Trung tâm Y tế Lao động Thái Hà (Hà Nội) từng phẫu thuật tầng sinh môn (làm hẹp lại cửa âm đạo, hay còn gọi là "cửa mình") cho nhiều chị em. Bác sĩ Dung kể: Phẫu thuật thu nhỏ tầng sinh môn chỉ là 1 tiểu phẫu rất đơn giản. Thời gian thực hiện trong vòng 15-30 phút. Sau khi gây tê, bệnh nhân sẽ được cắt bỏ những phần thừa, nối các cơ vòng của âm đạo để tạo hình và cải thiện độ đàn hồi. Việc âm đạo vừa khít với dương vật sẽ tạo cảm hứng trong quan hệ vợ chồng, giúp "chuyện phòng the" hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên, việc phẫu thuật không phải lúc nào cũng được như ý ngay, bởi còn phụ thuộc cả vào kích cỡ "cậu nhỏ" của người chồng. Có người do "tham lam" muốn làm cho "cô bé" thật nhỏ khiến việc "quan hệ" trở nên khó khăn. Cực chẳng đã, họ lại phải quay lại nhờ bác sĩ "làm rộng ra".
Sau khi thực hiện phẫu thuật, có trường hợp trở nên tự tin, cuộc sống vợ chồng mặn nồng hơn. Song, cũng có những trường hợp không đạt được kết quả như vậy. Do đó, chị em nên cân nhắc kỹ trước khi phẫu thuật thu hẹp "cô bé". Hãy khai thật với bác sĩ kích thước "cậu nhỏ" của chồng, để làm sao cho tương xứng. Hơn nữa, việc phẫu thuật cũng chỉ là một giải pháp cải thiện "chuyện phòng the". Bởi hài hòa trong "chuyện chăn gối" phụ thuộc vào nhiều yếu tố như tình yêu, sự gắn kết, hạnh phúc gia đình và cả nghệ thuật khi làm "chuyện ấy".
Theo Emdep
Từ giờ em sẽ sống vì em... Em chẳng thể buông, cũng không có tư cách gì để nắm giữ, em chẳng thể làm gì ngoài việc cứ hi vọng, cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng thật nhiều... "Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám ngỏ và cũng là nỗi đau của một thời tuổi trẻ......