Thanh xuân mình đã nợ gì nhau?
Từ ngày đó, tôi với anh không còn liên lạc với nhau, mọi tin tức về anh chỉ tóm gọn trong hai từ “nghe nói”. Đau lòng không? có đau lòng.
Mất mát không? có mất mát. Nhưng tôi không nợ gì anh, anh cũng không nợ gì tôi, chúng tôi chỉ nợ thanh xuân một lời xin lỗi, vì đã để những thứ lưng chừng đi quá xa. Khi đó, tôi lưng chừng bé. Khi đó, anh lưng chừng lớn.
Tình cảm của chúng tôi hóa ra chỉ lưng chừng giữa yêu thích và yêu thương. Mà tình yêu cần sự hòa hợp và trọn vẹn, đã không thể hòa hợp, cảm giác lại lưng chừng. Tôi mệt mỏi, anh bất an. Vậy là vỡ tan.
Thanh xuân đáng ra nên là một bầu trời trong vắt chỉ có màu xanh của trời, màu vàng của nắng, màu trắng của mây. Nhưng phía dưới bầu trời này, tôi và anh đã có một cuộc rượt đuổi. Anh rồi sẽ trưởng thành hơn sau chín mươi chín bước chân, tôi rồi sẽ buông bỏ một số điều đáng ra không nên giữ lại.
Người ta nói bước qua tuổi trẻ, bạn vẫn còn có hơn nửa cuộc đời cần phải sống. Cho nên, tình yêu thời niên thiếu dù có khiến bạn chảy cả nước mắt như khi vô ý làm vỡ một lọ ngũ vị hương, nhưng vẫn trả cho bạn điều quan trọng nhất là trưởng thành. Vì chỉ có trưởng thành, con người ta mới có thể tồn tại.
Tôi vẫn ổn, dù có những ngày sinh ra như để hoài niệm, để nhắc tôi rằng tôi vẫn nhớ anh. Nhưng tôi biết rằng, sợi dây liên kết giữa chúng tôi đã đứt rồi. Không phải bởi vì một lời nói, mà là vì chúng tôi đã không còn trẻ để nông nổi và chơi trò đuổi bắt nữa. Chúng tôi chỉ có thể cúi đầu trước tuổi trẻ, vì đã không sống hết mình, không đơn giản mọi thứ để năm tháng đó có thể trọn vẹn hơn.
Tiếc nuối nhất của tôi chính là không có gì để tiếc nuối. Không có “giá như” cũng là một loại đau lòng, yêu thương một con người và ở bên một con người, thì ra cần rất nhiều dũng khí.
Theo Blogradio.vn
Tự tay anh đánh mất tất cả
Cuống cuồng cầm điện thoại gọi cho vợ nhưng không còn liên lạc được nữa. Anh nhận ra hình như mình sai quá rồi thì phải. Tại sao mình lại ngốc nghếch để vợ con mình đi xa đến thế cơ chứ.
Trên đời này tồn tại hai loại lỗi lầm. Một loại là có thể chấp nhận tha thứ được, nhưng có một loại mãi mãi không thể nào được tha thứ. Bởi vì anh quá hiểu rõ rằng mình chẳng còn bao giờ có cơ hội trở về với vợ con hay cứu vớt cuộc hôn nhân ấy nữa.
Ngày đó anh đã nghĩ rằng kiểu gì thì kiểu, anh có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì và tuyệt nhiên tin tưởng rằng vợ con mình sẽ mãi mãi ở nhà chờ mình về. Nhưng rồi anh đã sai rồi. Có những lúc khi trở về, khi mà anh nhận ra lỗi lầm của mình thì cũng chính là lúc anh mất tất cả mọi thứ.
Vậy mà, anh nhẫn tâm phản bội mẹ con chị vì lý do gì? - Ảnh: Internet
Anh ngoại tình, điều mà chưa khi nào chị dám tin tưởng rằng anh lại ngoại tình. Từ trước đến nay chị quá rõ về anh rồi. Vậy mà, anh nhẫn tâm phản bội mẹ con chị vì lý do gì? Anh khiến trái tim chị đau nhói đến vậy là cớ sao?
Chị biết anh ngoại tình từ lâu, phát hiện ra anh phản bội mình nhưng tuyệt nhiên chị không hề nói một lời nào cả. Chị im lặng và chờ đợi rằng anh sẽ nhận ra sai lầm của mình để quay về. Nhưng tất cả đều có giới hạn của nó. Khi mọi chuyện đã đi quá xa, chị chấp nhận buông bỏ người đàn ông của mình.
Hôm đó là hôm cuối cùng chị có mặt ở ngôi nhà ấy. Chị biết bồ anh gọi điện rủ anh đến. Chị đã thầm hi vọng một chút thôi, một chút len lỏi trong chị vẫn mong rằng anh ở lại với mẹ con mình. Nhưng không, anh hấp tấp cầm lấy xe rồi nói với chị vội vã:
- Bạn anh ốm, anh phải sang thăm. - chị vợ tỉnh bơ đứng cạnh đáp lại:
- Anh cứ đi đi.
- Em vào nhà ngủ với con đi nhé, anh sẽ về sớm. Nếu như muộn quá thì sáng hôm sau anh từ chỗ bạn đi làm luôn nên đừng đợi anh về nhé.
- Dạ.
Chị cười ra nước mắt thế mà vẫn bình tĩnh đợi anh đi khỏi. Lúc đó rồi chị mới òa khóc cầm lấy bút giấy viết lại cho anh một lá đơn ly hôn. Thật sự giờ phút này chị hiểu rồi, anh đã không còn cần gia đình này nữa. Chịu đựng đến giờ phút này là đã quá sức với chị rồi. Vừa lau nước mắt chị vừa viết đơn ly hôn.
Xong xuôi mọi thứ tự thu xếp đồ đạc của mình và con. Chị ôm con bỏ đi giữa cái đêm mà chồng mình đang nồng nhiệt với người đàn bà khác. Mỗi người đều sẽ đặt cho mình một giới hạn, đến giờ phút này thì anh đã đi quá xa so với giới hạn của chị rồi. Có lẽ đến lúc anh với chị phải rời xa thôi.
Tối hôm sau đó anh mới trở về nhà. Khi trở về đã khá muộn. Anh nhìn căn nhà tối om thấy vô cùng lạ nghĩ ngợi sao giờ này vợ mình còn chưa về. Về đến nhà, đặt lưng xuống giường anh sốc nặng khi thấy đơn ly hôn kèm chữ kí của vợ. Anh hoảng hốt mở tung từng cánh cửa tủ thấy quần áo vợ và con đã được dọn đi.
Anh hoảng hốt mở tung từng cánh cửa tủ thấy quần áo vợ và con đã được dọn đi - Ảnh: Internet
Cuống cuồng cầm điện thoại gọi cho vợ nhưng không còn liên lạc được nữa. Giờ này, anh biết tìm vợ con ở đâu. Anh nhận ra hình như mình sai quá rồi thì phải. Tại sao mình lại ngốc nghếch để vợ con mình đi xa đến thế cơ chứ. Anh đã không nhận ra mình có một gia đình đang yên ấm và vô cùng hạnh phúc cho đến lúc nhận ra nó. Giờ thì anh nên làm gì đây khi mà tự tay anh đánh mất hạnh phúc mà mình đang có.
Theo Mộc Miên / Phụ nữ & sức khỏe
Có người từng là cả thời thanh xuân, nay chỉ còn là một cái tên... Cái tên ấy, cũng giống thanh xuân, không có được, nên nó trở thành tín ngưỡng đẹp đẽ nhất trong lòng tôi. Thanh xuân, người ta tốn không biết bao nhiêu giấy mực để viết về cái tuổi hoa niên ấy, người ta viết, viết mãi, viết hết chủ đề này tới chủ đề khác, mà không sao cạn được xúc cảm dồi...