Thanh xuân là ngày mình lạc mất một ai đó, hoặc ngày ai đó đánh rơi mình ở dọc con đường mà người ta lựa chọn!
Thanh xuân là những con đường cùng nhau đi tới… Thanh xuân là những ngày một người buồn rười rượi còn người kia thì lo lắng đến tận cùng… Thanh xuân là lúc ng này gục ngã và người này bên cạnh động viên, chia sẻ…dù đó có thể chỉ là một phút kề vai hay 1 lần nhìn nhau lặng lẽ từ xa… Và…
Thanh xuân đó là những ngày mình lạc mất một ai đó….hoặc là ngày ai đó đánh rơi mình ở dọc được….dọc con đường mà người ta lựa chọn.
Cuộc đời chúng ta, ai rồi cũng sẽ gặp rất nhiều người. Có những người sẽ ở lại bên cạnh ta như một cái bóng, có những người chỉ như một cơn gió thoảng qua một cái rồi biến mất. Đó là những người đến vẽ nên thanh xuân của ta và để lưu lại cái gọi là kí ức.
Và tôi…cũng có những người như vậy!
Đó là những ngày tươi đẹp mà người ta hay gọi nó là thanh xuân, như một cơn gió người ta đến và thổi mới cuộc đời. Rồi ở một thời điểm khác, người ra đi cũng như một cơn gió, nhanh chóng và mất hút.
Chúng ta – những cô gái trong thanh xuân của mình, chắc hẳn ai cũng có một thời mơ mộng và dễ tin vào những viễn cảnh xa xôi. Cái ngày mà vẫn còn mênh mông hoài bão và tràn ngập tin tưởng. Nghĩ rằng chỉ cần dũng cảm tiến bước, là chẳng sợ cuộc đời này nhiều gió giông.
Thanh xuân là những ngày được cùng cười, cùng vui chẳng cần lí do gì.
Thanh xuân là những ngày mà mình tự dệt lên cho mình những giấc mơ mà chưa bao giờ chúng ta cùng nhau thực hiện.
Thanh xuân là được cùng nhau sống dưới một bầu trời, cùng nhau hít thở ở một bầu khí quyển.
Video đang HOT
Thanh xuân là khoảnh khắc cùng nhau ngoái đầu về một hướng….là vô tình cùng nhau nói một câu gì đó giống hệt nhau rồi khẽ cười thích thú.
Thanh xuân là những con đường cùng nhau đi tới…
Thanh xuân là những ngày một người buồn rười rượi còn người kia thì lo lắng đến tận cùng…
Thanh xuân là lúc ng này gục ngã và người này bên cạnh động viên, chia sẻ…dù đó có thể chỉ là một phút kề vai hay 1 lần nhìn nhau lặng lẽ từ xa…
Và…
Thanh xuân đó là những ngày mình lạc mất một ai đó….hoặc là ngày ai đó đánh rơi mình ở dọc con đường mà người ta lựa chọn.
Con người…ai cũng sẽ mỏng manh…yếu đuối…ít nhất là ở một khoảnh khắc nào đó, cho dù bên ngoài họ có cằn cõi, lặng im, lạnh lùng, mạnh mẽ cỡ nào…thì bản chất vẫn là một thực thể dễ tổn thương.
Cuộc đời này lạ lắm, người ta lúc nào cũng mong muốn bên cạnh một ai đó thật tốt hoặc là tốt nhất. Nhưng rồi khi người đó xuất hiện thì họ lại làm đau người đó vì một người không tốt…
Vậy phải chăng những mốt quan hệ trong cuộc đời này chỉ như những cơn gió….mà đã là gió thì thoắt ẩn thoắt hiện. Em cũng muốn là một cơn gió đến thổi mát những cuộc đời hãy còn cũ kĩ, rồi bay đi thật nhanh chóng chẳng ai có thể nhận biết và neo chân em lại bất kì đâu…
Và ở một khoảnh khắc yếu mềm nào đó, người ta thường hay nghĩ về chuyện cũ, về những năm tháng xa xôi trước đó và tiếc nuối…Rồi cuối cùng cũng nhận ra, chẳng ai tiếc nuối một người muốn rời đi…em cũng vậy, chỉ là em tiếc những năm tháng thanh xuân, những giấc mơ, những cố gắng của mình mà thôi…
Rồi cuối cùng chúng ta lại rơi vào một vòng lẩn quẩn mà trong đó người này mãi cắm đầu chạy theo người kia, người kia lại chạy theo người khác….Và sau tất cả, chúng ta đều là những người chạy trốn…chạy trốn khỏi những thương tổn nơi mình và nơi người khác…
Người có thấy không, em vẫn ở đây, mạnh mẽ, hữu ích như những ngày e đã bắt đầu ở đây ngay cả khi những gì em để lại nơi này không ai nhìn thấy, không ai thừa nhận và không ai cần nó…thì em vẫn là em thôi vẫn là em…và vẫn ở đây…nhưng hôm nay thì em không biết mình đến đây để làm gì…
Phải chăng cô đơn là đặc trưng của người Sài Gòn và ai lớn lên tới một lúc nào đó cũng cô đơn?
Theo ilike.com.vn
Dành cả thanh xuân để chờ đợi một lời hứa
Đã rất rất nhiều lần tớ thầm hỏi: Là đôi ta không còn cố gắng như trước? Hay trời xanh cao kia cứ trêu đùa hai chúng ta? Hay cũng bởi tại phận mỏng duyên cạn mà chúng ta phải chia xa? Chỉ biết rằng, chờ đợi sao quá dài lâu mà tương phùng lại quá ngắn ngủi.
Cho cậu, cho tớ, cho thuở thiếu thời của hai ta!
Có những người họ dành tuổi trẻ để theo đuổi những đam mê. Có những người dành cả thời tươi trẻ để theo đuổi người mà họ thích. Còn có những người lại dành cả thanh xuân để chờ đợi một lời hứa của thuở thiếu thời...
Mùa thu năm ấy, cậu hai mươi còn tớ hai mươi hai. Hai đứa ở hai nơi khác nhau. Cả hai cùng hẹn ước đợi nhau ba năm, lúc ấy cả hai sẽ gặp lại nhau ở thành phố lạ, cùng xây dựng những điều hai đứa từng mơ ước.
Hai mươi hai tuổi, tớ rời khỏi nơi chốn quen thuộc tìm đến thành phố hoa lệ, nơi hẹn ước để đợi cậu. Những ngày đầu chập chững ở nơi này, mọi thứ đều xa lạ đến bỡ ngỡ, bao cực khổ, bao gian khó bủa vây, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày chúng ta trùng phùng thì những cực khổ ấy chẳng sá chi. Những ngày ấy, mỗi buổi tối trở về nhà, chúng ta lại gọi điện cho nhau cùng nhau trò chuyện, cùng kể cho nhau nghe tất thảy mọi thứ, cùng động viên nhau để vượt qua những ngày tháng chông chênh nhất của tuổi trẻ.
Hai mươi bốn tuổi, khi mà còn một năm nữa là lời hẹn ước chúng ta thành hiện thực thì cả hai lại vô tình buông tay nhau. Vậy đấy, gần hai năm trời kỳ vọng vào tương phùng nhưng đổi lại là lời chia tay. Những ngày sau khi buông tay nhau ấy, lòng tớ đau như dao cắt, tim tớ cứ mãi nhớ nhung một bóng hình - đó là cậu. Những giấc ngủ cũng chập chờn bóng hình cậu. Chẳng biết tự bao giờ từ sâu trong tâm thức tớ cậu đã trở thành một thói quen. Mỗi buổi sáng thức giấc đều lần mò tìm chiếc điện thoại định gửi chào ngày mới nhưng chợt nhớ ra chúng ta đã không còn như ngày trước nữa. Mỗi tối cũng chẳng còn chuyện trò thay vào đó tớ tăng ca nhiều hơn về nhà muộn hơn, nói chung là làm tất cả mọi thứ để mình trở nên bận rộn nhằm xoa dịu đi những nhung nhớ quay quắt về cậu.
Thời gian không hề làm lành những vết thương như người ta vẫn thường hay bảo. Mùa hè năm đó, tớ hai mươi lăm còn cậu hai mươi ba. Những xót xa ngày cũ vẫn chưa tan biến, những nhớ nhung vẫn chưa vơi. Cậu đến tìm tớ, những cảm xúc kìm nén bao năm qua như ngọn núi lửa âm ỉ cháy bây giờ có cơ hội phun trào. Những uất nghẹn trong lòng giờ đây mới được dịp bộc phát. Tớ như đứa trẻ khóc ngây dại. Cậu mỉm cười nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Và rồi lại một lần nữa chúng ta lại nắm lấy bàn tay của nhau, lời hứa của mùa thu ba năm trước trở thành sự thực. Chúng ta bắt đầu xây dựng những điều cả hai từng mơ ước. Sự đổ vỡ của ngày trước coi như chưa từng tồn tại, tớ không nói, cậu cũng không nhắc, cứ xem như chuyện ngày cũ như một cơn ác mộng, thức giấc rồi tự khắc mộng mị tan.
Ở đời chẳng mấy ai nói trước được chữ ngờ, sóng gió chưa bao giờ thôi ập đến. Chỉ tiếc rằng hai ta còn quá trẻ để đương đầu với những cơn sóng dữ ngoài kia. Chúng ta lại lần nữa rời xa nhau sau một năm bên nhau hạnh phúc. Đã rất rất nhiều lần tớ thầm hỏi: Là đôi ta không còn cố gắng như trước? Hay trời xanh cao kia cứ trêu đùa hai chúng ta? Hay cũng bởi tại phận mỏng duyên cạn mà chúng ta phải chia xa? Chỉ biết rằng, chờ đợi sao quá dài lâu mà tương phùng lại quá ngắn ngủi.
Sau cùng, thứ ngăn cách đôi ta lại không phải là khoảng cách địa lý mà chính là lòng người. Tớ và cậu từng mỗi đứa sống mỗi thành phố khác nhau, cách nhau hơn nửa nghìn cây số, ấy vậy mà lúc nào cũng hướng về nhau. Đến khi hai ta đã được chung sống cùng một thành phố, mở mắt ra là nhìn chung một bầu trời, những tưởng rằng sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi vậy mà cuối cùng cả hai lại lạc mất nhau, đớn đau hơn là lạc nhau ngay chính lúc chúng ta yêu thương nhất. Đó chẳng phải bởi tại lòng dạ chúng ta đã nguội lạnh với những điều cả hai từng tha thiết nhất ư?
Mọi người cứ bảo nhau rằng, đừng yêu lại người cũ. Bởi, yêu lại người cũ muôn đời cũng chỉ có một kết cục. Tớ chưa bao giờ tin vào những điều ấy, ngay cả lúc cậu rời đi lần nữa trong cuộc đời tớ, vì tớ cho rằng mọi cuộc gặp gỡ trên cõi đời này đều do duyên phận. Là số mệnh an bài, đẩy đưa chúng ta gặp nhau, thương nhau và cho nhau cả những thương tổn. Để rồi đến cuối cùng mỗi người lại chọn cho mình một ngả đường riêng. Rồi cậu sẽ gặp một người mới hợp với cậu hơn, tốt với cậu hơn tớ gấp ngàn vạn lần. Và tớ rồi chắc cũng vậy, chắc sẽ quên được cậu và bắt đầu tìm cho mình một bình yên mới. Nhưng dù có xa lạ đến đâu chăng nữa xin cậu hãy nhớ cho rằng, trong những năm tháng tuổi trẻ của tớ gặp được và thương cậu là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tớ.
Và xin cậu hãy nhớ rằng, có một người đã từng yêu thương cậu rất rất thật lòng. Được chứ?
Theo blogradio.vn
Ngoài trái tim anh ra em chẳng có gì cả Đừng an tâm vì có được trái tim người biết đâu nó chẳng đập vì mình mà chỉ đơn giản là dung chứa hình ảnh tạm thời thôi. Nếu em từng hãnh diện nói với cả thế giới rằng em hạnh phúc vì có được trái tim anh thì giờ em sẽ suy nghĩ lại. Vì con người ta sẽ cảm nhận bằng...