Thanh xuân dù đủ đầy đến nhường nào, chúng ta vẫn có khoảnh khắc chênh vênh
Thanh xuân dù có đủ đầy đến nhường nào thì cũng có lúc chênh vênh, hạnh phúc dù có nồng nàn đến đâu thì cũng có lúc nguội lạnh đến đáng sợ. Quan trọng là bạn ma thôi
Thanh xuân dù có đủ đầy đến nhường nào thì cũng có lúc chênh vênh, hạnh phúc dù có nồng nàn đến đâu thì cũng có lúc nguội lạnh đến đáng sợ.
Quan trọng là bạn đón nhận cái sự đáng sợ đó ra sao. Bạn sẽ tiếp tục buông mình rơi tự do, hay bạn cho mình một điểm dừng để đón lấy cái an yên hạnh phúc.
Cái đó tùy thuộc vào việc bạn có dám bản lĩnh bước đi hay không, dám đưa chiếc thuyền trong mình ra khỏi vùng an toàn hay không mà thôi…
Chẳng biết tự bao giờ bạn đã đi đến ngưỡng cửa thanh xuân. Tuổi 18 chào đón bạn bởi sự nhiệt huyết, năng động. Nhưng thật ra cũng không thiếu những chuếnh choáng mơ hồ.
Bạn không còn là cô bé bím tóc hai bên, vô tư vô lo nữa. Việc phải rời vòng tay an toàn ấm áp của bố mẹ, bắt đầu một cuộc sống tự lập mới làm cho bạn choáng ngợp và mỏi mệt vô ngần.
Cuộc sống đại học lạ lẫm, chẳng giống như tưởng tượng với đầy những gam màu tươi sáng. Mấy đứa bạn bè thân quen chẳng có lấy một người, giảng đường nhàm chán và vô vị.
Bạn liên tiếp mắc lỗi lầm ngay từ những ngày đầu, rồi bị bới móc, bị bắt nạt đủ các thứ. Bạn lại tiếp tục nhận ra mình chỉ là đi học theo định hướng của người khác mà không có lấy một chút hứng thú, một chút đam mê.
Năm nhất đại học của bạn trải qua trong sự hoang mang và lo sợ về một tương lai chưa tìm thấy nổi một nguồn sáng le lói nơi cuối con đường.
Thì ra cái sự chênh vênh mà người ta thường nhắc đến nó là như thế.
Bạn cảm thấy mình như cánh chim non yếu ớt đang tập bay. Chao liệng đến ngộp thở giữa khoảng không đầy gió mà chẳng biết trôi nổi về đâu.
Chẳng biết nên làm gì để cứu bản thân mình.
Video đang HOT
Rồi 4 năm đại học cũng qua, bạn lại bắt đầu lại từ con số 0 tròn trĩnh ngay sau ngày tốt nghiệp. Cô gái 23 tuổi bỗng dưng hoảng sợ và hoang mang vô cùng.
Mọi nguồn sống chỉ dồn lại bằng mong ước kiếm được một công việc tử tế và ổn định.
Bạn lại ước gì mình được quay trở lại thời sinh viên, cuồng dại và đầy khao khát tuổi trẻ. Chưa cần phải lo nghĩ về áp lực cơm áo gạo tiền.
Cái gọi là thanh xuân kia, giờ đây cũng chỉ là tính bằng tháng bằng ngày. Rồi sau những đoạn thanh xuân đó, bạn lại không thôi khắc khoải với những suy nghĩ của một người đang trưởng thành.
Giờ đây, thật chẳng biết nên quay đầu, hay nên bước tiếp. Cảm giác này, thật không khác gì lúc bạn đang đứng giữa chiếc cầu treo chênh vênh giữa trời, chẳng biết bấu víu vào đâu.
Mỗi bước đi là một lần đung đưa đến đáng sợ, rồi không biết nên đi tiếp, hay nên quay về, vì lựa chọn nào rồi cũng như nhau.
Thấm thoắt lại chẳng mấy chốc bạn đã đi đến đoạn cuối thanh xuân. Quãng thời gian này chẳng còn nỗi lo tìm kiếm việc làm.
Mà giờ đây bạn còn phải đối mặt với nỗi lo đáng sợ hơn nhiều mang tên lấy chông.
Người con gái tuổi 25 dần biến thành quả bom nổ chậm. Bố mẹ lo lắng ra mặt, hàng xóm xì xào bàn tán.
Có ai hiểu được, bạn cũng đang mơ hồ trong những mối quan hệ lằng nhằng phức tạp đến đau đầu kia.
Thật lắm lúc bạn muốn nắm lấy một bàn tay nào đó, rồi cùng bước đi cho hết tháng đoạn ngày, nhưng trong lòng luôn dấy lên muôn nỗi lo sợ.
Cuộc sống này, chẳng có gì là an toàn và lâu bền tuyệt đối. Lấy chồng ư? Thật là xa vời! Bạn tự nhủ như thế và đến bây giờ bạn vẫn cô đơn một mình đi về sớm tối.
Tuổi thanh xuân của bạn cứ thế dần trôi đi, chỉ lắng lại một mớ cảm xúc chóng vánh và hỗn độn. Giữa lưng chừng thanh xuân này, bạn mệt mỏi, cô đơn, bạn cần một nơi để bám víu đến lạ lùng.
Nhưng cô gái à, hãy nhớ rằng tuổi trẻ của ai mà chẳng có lúc mơ hồ đâu. Thanh xuân dù có đủ đầy đến nhường nào thì cũng có lúc chênh vênh.
Hạnh phúc dù có nồng nàn đến đâu thì cũng có lúc nguội lạnh đến đáng sợ.
Quan trọng là bạn đón nhận cái sự đáng sợ đó ra sao. Bạn sẽ tiếp tục buông mình rơi tự do, hay bạn cho mình một điểm dừng để đón lấy cái an yên hạnh phúc.
Cái đó tùy thuộc vào việc bạn có dám bản lĩnh bước đi hay không, dám đưa chiếc thuyền trong mình ra khỏi vùng an toàn hay không mà thôi.
Giống như cánh chim non chuếnh choáng trên bầu trời sẽ có ngày tự tin chao liệng khắp mọi nẻo đường.
Rồi cũng sẽ đến lúc bạn vượt qua được cảm giác chông chênh kia. Để biết mình đang đứng ở ngã nào của thanh xuân, và sẽ chọn cho mình được một ngã rẽ phù hợp.
Thanh xuân của mỗi người, dù có chênh vênh đến đâu, mơ hồ đến cỡ nào, thì cuối cùng, âu cũng chỉ là phép thử.
Theo guu.vn
Viết cho em, cô gái có trái tim mang vô vàn vết xước
Tôi rất muốn viết về em, cô gái của tôi đã có 1 thanh xuân rất tình và rất buồn. Đã không ít lần tôi nhìn thấy em khóc, hình ảnh cô độc của em lúc nào cũng rất đáng thương và tội nghiệp.
Em đã từng hỏi tôi là
Em sẽ còn phải tổn thương bao nhiêu lần nữa đây, cả tuổi thanh xuân của em đau lòng quá rồi". Mỗi lúc như vậy tôi đều thấy rất có lỗi vì không bảo vệ được em.Cuối cùng cũng có người ngỏ lời cầu hôn cô gái của tôi.
Người ta từng nói, lời khen ngợi đỉnh cao dành cho cho một cô gái là cầu hôn cô ấy. Câu cảm động nhất không phải là anh yêu em" mà làhãy gạt bỏ quá khứ đi, anh cho em một mái nhà". Mặc dù biết rằng lời cầu hôn chưa bao giờ là bảo chứng cho hạnh phúc dài lâu nhưng ít nhất ở thời điểm này, nó cũng là ngọn lửa sưởi ấm cho trái tim cô gái của tôi. Như vậy, sau quá nhiều thương tổn, em cũng xứng đáng có đượchạnh phúc.
Ngày nghechàng traicủa mình nói:Làm vợ anh nhé", em đã khóc rất nhiều bởi em biết cuối cùng em đã tìm được chân ái của mình, cuối cùng cũng có người có thể bù đắp cho mọitổn thương, cuối cùng cũng có người vì em mà ở lại.Chàng trai này sẽ là người tình nguyện bên em, tình nguyện lau nước mắt cho em, tình nguyện là bờ vai rộng, tấm ngực vững chắc, là cả một bầu trời yên bình mà em xứng đáng có được sau khi trải qua trăm lần bão tố.
Tôi rất muốn viết về em, cô gái của tôi đã có 1 thanh xuân rất tình và rất buồn. Đã không ít lần tôi nhìn thấy em khóc, hình ảnh cô độc của em lúc nào cũng rất đáng thương và tội nghiệp. Em đã từng hỏi tôi làEm sẽ còn phảitổn thươngbao nhiêu lần nữa đây, cả tuổi thanh xuân của em đau lòng quá rồi". Mỗi lúc như vậy tôi đều thấy rất có lỗi vì không bảo vệ được em.
Tôi vẫn nhớ, có thời điểm em đã từnghoang hoải với những câu hỏi đáng thương đến nhói lòng:Anh có thể vì em mà ở lại được không" nhưng cuối cùng em vẫn bị bỏ lại sau ngàn lời hứa hẹn. Tôi là người hiểu rõ nhất, kiểu người như em, chỉ cần ai cho em đủtình yêu, em có thể vì người màlưng trần hứng cả trời bão tố".
Có lẽ điều tôi trân trọng hơn hết thảy ở cô gái của tôi đó là chân tình. Tôi chưa từng thấy ai yêu một cách dại dột và ngu ngốc như em. Tôi là người hiểu rõ nhất em đã từng thương người ra sao, chân thành đến độ nào, em sẵn sàng dốc hết ruột gan ra để đổi lấy chân tình.
Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu nói rằng:Nếu hỏi tôi phép màu ở đâu, thì nó nằm trong lòng của ngườiphụ nữ. Bởi vì dẫu có phải đi thật xa trong gió mưa vần vũ, phải trải qua những chuyện nát tan đời, thì trong lòng họ vẫn luôn chứa đựng phép màu mạnh mẽ nhất, chân tình. Bởi nếu yêu thương không bén rễ từ chân tình, thì sao họ có thể đủ mạnh mẽ chịu đựng hết ngần ấy đau đớn kia.
Chuyện đời bèo dạt mây trôi, ai phù hoa ai diễm lệ, năm tháng đều mài mòn, cuối cùng thì trong lòng ngườiphụ nữnào có chân tình, thì đến cuối mới bình an thực sự".
Và đúng, cả tuổi thanh xuân của em đều yêu bằng chân tình, chưa 1 lần dối trá dù em đã từng có những mối hận thù trong quá khứ, hận người đã từng nhẫn tâm quăng quật em vẫy vùng trong thương đau. Những lúc như vậy tôi chỉ mong cô gái của tôi sẽ mãi xinh đẹp và đủ mạnh mẽ để đối mặt với cuộc đời này để dám yêu, dám chịutổn thươngvà dámhồi sinh" sau những lần vấp ngã. Và em chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Vào những thời điểm em yêu sai người, thương sai lúc nhưng chưa bao giờ trong lòng em nguội lạnhtình yêu. Em vẫn luôn hy vọng có thể mặc lên người chiếcváy cướiđẹp nhất, gả cho chàng trai tốt nhất.
Tôi biết có những người, em đã từng dành cả tuổi trẻ của mình để vì họ mà xót xa nhưng họ lại dành hết thảy dịu dàng của những năm tháng sau này để dỗ dành 1 ngườicon gái khác. Em đã từng thấy bất công, từng thương cho chính bản thân mình. Nhưng giờ đây em đã được bù đắp, đã có người đem hết thảy dịu dàng, chân ái của mình để bao bọc cho em.
Thương hay giận thì giờ đây mọi thứ đã trở thành quá khứ. Em của năm ấy đã từng vì muốn có được chân tình của một người mà bất chấp tất cả, không màng đau thương. Nhưng hiện tại đã có người mang trăm lần giá trị để quý trọng em.
Dù không phải đầu tiên nhưng anh ấy là cuối cùng.Dùđã từng bỏ lỡ quá khứ của em nhưng anh ấy lại mang hết thảy dịu dàng để sưởi ấm cho em ở hiện tại và tương lai. Anh ấy không đến vào một ngày nắng đẹp mà lại đến vào một ngày mưa râm rồi cùng nắm tay em đi qua những ngày u ám như thế. Lúc tất cả sóng gió bão bùng như nhấn chìm, anh ấy đã đến bên cạnh em, nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Em đã đi qua bao đau thương để sống mạnh mẽ và em đã phải trải qua bao cuộc tình mới tìm được chân ái của mình. Giờ đây, em có thể rơi giọt nước mắt nhưng là giọt nước mắt ngọt ngào dư vị của men say tình ái chứ không phải là vị đắng nghét, mặn chát nơi đầu môi.
Theo guu.vn
Ngày tôi đưa thiệp mời, người yêu cứ bần thần rồi hỏi tôi: "Liệu giờ anh hỏi cưới em có được không?" Câu chuyện của tôi có lẽ là bài học quý giá cho những chàng trai đang dùng dằng, chần chừ trong chính tình yêu của mình. Một khi mất đi, các bạn sẽ không thể tìm lại được người con gái mà mình từng bỏ mặc "lơ lửng" khi cô ấy đề cập đến chuyện cưới xin. Trước khi lấy chồng, tôi từng...