Thanh xuân đó, chúng ta đã từng đi nhờ một đoạn, không dài nhưng đủ lâu để khó quên
Sài Gòn vào những ngày nắng nóng, thời tiết như thiêu rụi hết lý trí con người, nó khiến lòng người dễ xốn xao, rộn rã để rồi hồi tưởng lại hành trình tình yêu của một thời vụng dại…
Đừng bao giờ có suy nghĩ hối hận vì đã từng yêu trong khờ dại, từng dốc hết lý trí và con tim cho một cuộc tình vụng dại. Trong câu chuyện tình yêu muốn kết thúc có hậu, phải có sự cố gắng của hai người. Chỉ một người cố gắng là tình yêu dang dở…
Hoàng Hải và Yến Vy đến với nhau khi cả hai đều đang chông chênh trong chuyện tình cảm. Hoàng Hải vừa chia tay mối tình 4 năm sâu đậm, còn Yến Vy vừa chấm dứt mối tình đại học nhiều nước mắt. Họ gặp nhau trong một lần tình cờ rồi lao vào nhau như hai con thiêu thân đang khát khao yêu đương. Thế nhưng cái gì chóng đến thì cũng chóng tàn, chỉ 11 tháng sau cả hai chia tay, mỗi người một con đường xây dựng sự nghiệp riêng. Bẵng đi một thời gian, bỗng một ngày Hải nhắn tin hỏi thăm Vy một cách ân cần. Bắt đầu bằng dòng tin nhắn quen thuộc từ messenger:
Em ngủ chưa?
Khoảnh khắc nhận được dòng tin nhắn đó Yến Vy đã vui mừng đến muốn phát khóc. Bởi thật lòng Vy còn thương Hải rất nhiều. Chỉ là ở hiện tại, anh đã có bạn gái và đương nhiên Vy cũng đã tìm được một người bạn trai yêu mình hết lòng. Dù dặn lòng không thể trả lời dòng tin nhắn đó dẫu với tư cách một người bạn, vì Vy biết nếu mình trả lời, cô lại yếu đuối sai lầm lần nữa nhưng có gì đó rất lạ, cứ thôi thúc Vy trò chuyện cùng anh. Cảm giác của những năm tháng bên nhau cứ nguyên vẹn trong đầu như mới hôm qua, chợt đến rồi chợt xa như những vô định của mây trời…
Không thể đành lòng buông bỏ với đoạn hồi ức xinh đẹp ấy, Vy cứ tự nhiên mà nức nở khóc vào những đêm thấy lòng buồn trống rỗng. Đã có những phút giây cô ấy ngờ nghệch nghĩ rằng mình vẫn còn yêu và vẫn còn bi lụy, suýt thì nhắn tin cho người cũ mà thú nhận rằng:
Anh à! Em nhớ anh!
Thế rồi vài ngày sau anh lại tiếp tục nhắn cho Vy một tin: Dạo này em thế nào? Vy vẫn im lặng và cứ thế những dòng tin nhắn quan tâm cứ thế hiện lên messenger cô nhiều hơn, lần lượt: Xem xong không thèm trả lời anh luôn hả? Vẫn giận anh đến vậy sao? Em, mình có thể nói chuyện xíu không?…
Vy lặng lẽ đọc hết những dòng tin nhắn nhưng không dám trả lời, cảm giác cứ như muốn mua một món đồ mình thích nhưng lại không đủ tiền, vấn vương, luyến tiếc mãi. Nhiều đêm, không ngủ được, cô đơn, trằn trọc, mở tin nhắn lên xem, thấy bên kia khung chat anh vẫn sáng đèn nhưng chẳng thể trả lời, cũng chẳng biết mở lời thế nào. Bởi lẽ giữa Vy và anh có một lằn ranh ngăn cách quá lớn dù tiến một bước cũng không được, chỉ có thể âm thầm dõi theo nhau như thế. Nhiều ngày nhìn thấy anh vui vẻ, hạnh phúc bên bạn gái mới, còn Vy cô chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Chẳng hiểu sao, “giấc mơ” đã qua mà còn nhớ nhung nhiều đến thế…
Video đang HOT
Đó phải chăng là cảm giác cứ day dứt, cứ muốn có một người nhưng cả đời sẽ chẳng thể nào có được, chúng ta cứ bước, đường về cứ ngược nhau. Có thứ tình yêu hễ nghĩ về nó là lại đau, nhưng cả đời không thể buông bỏ. Có những ngày dù rất cô đơn nhưng vẫn nhất quyết không chạy đến tìm nhau, để rồi khi một ai đó an yên, người còn lại vẫn day dứt, vui cho hạnh phúc của người kia, nhưng lại đau cho trái tim của mình. Bởi vì chúng ta đều từng tổn thương rồi lại sợ bị tổn thương lần nữa. Bởi vì đôi khi người này muốn giữ, nhưng người kia đã buông. Cứ như một vòng luẩn quẩn, day dứt cả đời, đau đớn cả đời….
Người ta nói trên đời này, có duyên mới gặp được nhau. Vậy nên có lẽ rằng Vy và anh cũng có một đoạn tơ duyên ngắn ngủi nên mới có thể đi cùng nhau một đoạn đường rồi để lại trong nhau quá nhiều nhớ thương, tiếc nuối. Vẫn thương, vẫn yêu nhưng chẳng thể quay về, đó mới là thứ tình cảm đau đớn và khổ sở nhất. Âu có lẽ, kiếp trước đã nợ nhau nhiều điều gì nên kiếp này phải trả bằng quá nhiều nước mắt.
Nếu bắt một ai đó quên sạch quá khứ, chẳng khác nào tự bắt ép chính mình trở thành một người không có hồi ức. Hồi ức, dù buồn đau hay đẹp đẽ, vẫn là một phần trong cuộc sống của chúng ta kia mà. Chỉ cần đừng nhầm lẫn giữa cảm xúc tiếc nuối kỷ niệm và cảm xúc yêu đương, chỉ cần phân định rạch ròi rằng: thứ mà mình đang nuối tiếc là những gì đã từng có với người ấy, chứ không phải là người ấy. Thì mọi chuyện có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tin rằng năm tháng trôi qua, “vết thương” trong lòng của Vy sẽ lại lành lặn, những dòng tin nhắn kia vẫn sẽ nằm im nơi đó như minh chứng cho một cuộc tình chóng vánh, dở dang. Và anh, dù ở nơi nào đi chăng nữa, cũng phải sống thật hạnh phúc, anh hãy cười nhiều như hồi anh và Vy chưa có cuộc chia xa.
Theo bestie.vn
Rạng rỡ bước vào lễ đường, tôi đã khiến chú rể xanh mặt, dập đầu xin tha
Ngần ấy năm bên nhau, nếu ai đã yêu lâu sẽ hiểu được rằng giữa hai người gần như không còn bí mật nào cả.
Chúng tôi biết mọi thứ về nhau, từ những điểm mạnh yếu cho đến tính nết tốt xấu của nhau. Không dám nói là tường tận từng chân tơ kẽ tóc nhưng tôi tin mình hiểu người đàn ông này.
5 năm thanh xuân của một đời con gái, không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để nói là cả thanh xuân. Đó là thời gian mà tôi và Huy đã bên nhau.
Chúng tôi nảy sinh tình cảm cho nhau vào năm cuối cấp 3 nhưng phải sau khi cả hai cùng đỗ đại học, mọi chuyện mới được công khai. Nói chính xác hơn là đến lúc đấy anh mới tỏ tình với tôi và cả hai chính thức thành đôi từ ấy.
Thời gian đầu dù là đã học đại học nhưng chúng tôi vẫn giấu mối quan hệ của hai đứa với bố mẹ vì không muốn làm bố mẹ lo lắng. Tôi biết dù là lên đại học rồi nhưng bố mẹ nào chẳng muốn con cái tập trung học hành rồi mới yêu đương.
Ảnh minh hoạ.
Đến khoảng năm thứ 4 thì chúng tôi quyết định công khai tình cảm với hai bên gia đình. Ngần ấy năm bên nhau, cả tôi và anh đều muốn gia đình hai bên biết chuyện và tính chuyện lâu dài. Vì nhà hai đứa cũng khá gần nhau, bố mẹ đã biết sơ qua về nhau nên rất ủng hộ cho hai đứa.
Ra trường được một thời gian, bố mẹ anh đã mang lễ sang nhà tôi để nói chuyện người lớn. Trai gái đều đã đến tuổi dựng vợ gả chồng nên chuyện đám cưới của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn và chỉ đợi tới ngày đẹp đặt được nhà hàng là tổ chức đám cưới.
Ngần ấy năm bên nhau, nếu ai đã yêu lâu sẽ hiểu được rằng giữa hai người gần như không còn bí mật nào cả. Chúng tôi biết mọi thứ về nhau, từ những điểm mạnh yếu cho đến tính nết tốt xấu của nhau. Không dám nói là tường tận từng chân tơ kẽ tóc nhưng tôi tin mình hiểu người đàn ông này.
Vậy nhưng cuộc đời mà, đâu ai có thể nói trước được điều gì. Có quá nhiều cám dỗ khiến người ta nếu không vững lòng sẽ chẳng thể nào vượt qua được.
Tôi còn nhớ mãi khoảnh khắc đó, khi tôi nhận được tin nhắn từ một người lạ mặt chỉ vài tiếng trước khi hôn lễ diễn ra.
"Chồng cô tuyệt lắm!".
Kèm theo dòng tin nhắn khó hiểu ấy là những bức ảnh chụp chồng tôi cùng một cô gái khác và cả đoạn clip ghi lại cảnh họ ân ái cùng nhau. Thời gian hiện trong đoạn clip ấy, đau đớn hơn lại chính là ngay đêm trước đó, đêm cuối cùng chúng tôi còn độc thân.
Tôi đã ngồi thụp xuống giường khi xem tin nhắn ấy. Trong clip, họ đã làm tình cùng nhau một cách rất vui vẻ, như không hề có chuyện mai anh sẽ là người có gia đình. Hình ảnh trong đoạn clip còn rất rõ ràng, không hề là quay lén mà là cố tình quay để lưu giữ kỷ niệm.
Chồng tôi, người đàn ông tôi chọn để ở bên suốt quãng đời còn lại hoá ra lại lừa dối tôi một cách đau đớn như vậy. Anh ấy và cô ta đã bắt đầu từ bao giờ? Sao họ không đến bên nhau mà lại khiến tôi trở thành trò đùa, chịu nỗi đau đớn ngay trước chính lễ cưới thế này.
Tôi hoang mang không biết mình phải làm sao. Tôi đã muốn trốn đi đâu đó để không ai tìm thấy được, nhưng như vậy thì có phải là đã quá dễ dàng với bọn họ không. Như vậy người không biết có thể thêu dệt những câu chuyện về tôi và họ có thể đàng hoàng đến bên nhau? Không, nhất định là không thể như vậy.
Tôi đã lau hai hàng nước mắt, rửa mặt nước lạnh cho tỉnh người và bắt đầu những công đoạn cuối cùng chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, thật đẹp để khiến họ phải hối hận.
Hôm đó tôi đã xuất hiện thật lộng lẫy bước vào lễ đường. Không gian tiệc cưới, mọi thứ đều rất đẹp đúng như điều tôi luôn mong chờ. Đáng lẽ đây phải là ngày hạnh phúc nhất của đời người con gái, thế nhưng...
Khi quan khách hai bên đã đông đủ, người đại diện gia đình anh chuẩn bị lên phát biểu, tôi đã bước lên trước trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Tôi muốn tặng người đàn ông bội bạc ấy một "món quà".
Tôi đã phải rất kiềm chế để có thể công khai tất cả tin nhắn từ số máy lạ ấy. Tôi biết người gửi hoàn toàn có mục đích nhưng không quan trọng, tôi sẽ để họ đến bên nhau nhưng bằng cách đầy ê chề, bị thiên hạ chê cười.
Đọc từng dòng tin nhắn số máy lạ mặt kia gửi cùng những bức ảnh mùi mẫn, cuối cùng tôi đã không kìm được nước mắt. Anh ta khi đó đã tái xanh mặt, bố mẹ anh và quan khách đều sững sờ.
Ảnh minh hoạ.
"Con đã từng nghĩ đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình nhưng hạnh phúc ấy đã không còn nữa. Sau hôm nay, con sẽ thành người phụ nữ một đời chồng nhưng như vậy còn hơn cả đời sống với một người chồng bội bạc, lừa dối".
Cả căn phòng xôn xao tiếng bàn tán của mọi người. Bố tôi đã rất giận, đi đến tát cho anh ta một cái rồi nắm tay tôi kéo đi. "Con đừng lo, mọi chuyện đã có bố mẹ ở bên cạnh con".
Đêm hôm đó tôi đã không khóc lóc một mình trong phòng mà đặt chuyến bay sớm nhất đi du lịch. Tôi muốn rời khỏi thành phố này một thời gian, xốc lại tinh thần để bắt đầu một cuộc sống mới. Anh ta đã dập đầu xin tôi tha thứ nhưng mọi chuyện chỉ đơn giản bằng một lời xin lỗi đó sao?
Theo eva.vn
Những kiểu đàn ông tưởng tốt nhưng lại khiến chị em phụ nữ 'chạy mất dép' Người đàn ông nói nhiều, thất hứa, ba hoa... là những kiểu người mà phụ nữ nên tránh xa, đừng vướng vào chỉ chuốc thêm phiền phức. Hãy dùng giác quan thứ sáu để lựa chọn cho mình một người đàn ông phù hợp, đặc biệt hãy tránh xa những kiểu người như thế này để yên thân. Đàn ông nói nhiều, làm...