Thanh xuân của phụ nữ, trái tim không thể tránh khỏi vài ba lần vỡ tan
Thanh xuân, phụ nữ nhất định sẽ gặp một số kiểu người! Người mà dù khiến chúng ta đau lòng bao nhiêu lần, chúng ta cũng tình nguyện thứ tha ngần ấy lần mà không một
Thanh xuân, phụ nữ nhất định sẽ gặp một số kiểu người!
Người mà dù khiến chúng ta đau lòng bao nhiêu lần, chúng ta cũng tình nguyện thứ tha ngần ấy lần mà không một lời oán thán.
Người mà biết rằng nhất định sẽ không có tương lai, nhưng vẫn cố chấp kéo dài chỉ hi vọng mọi thứ sẽ đổi khác nhưng không thể.
Người mà hiểu rõ trong lòng họ có hình bóng khác, nhưng lại nghĩ rằng thời gian và sự chân thành có thể khiến họ hồi tâm nhưng thời gian chứng minh sự nỗ lực hoàn toàn vô nghĩa.
Người mà bạn móc hết ruột hết gan trao cho họ chỉ mong họ thấy được chân tình, nhưng họ lại rạch tim rạch gan đem đi chứng minh cho người phụ nữ khác thấy sự si tình của họ.
Người mà chân thành với bạn, hi sinh cho bạn, nhưng bạn lại từ chối chỉ vì bạn không yêu. Người chỉ cần bạn nở một nụ cười, họ tình nguyện rơi một vạn giọt nước mắt, bạn vẫn lắc đầu chỉ vì bạn không thương.
Trên đời này, phụ nữ nhất định sẽ gặp rất nhiều người, người khiến bạn hiểu hi sinh chính là một loại đầu tiên của ngu ngốc.
Video đang HOT
Người khiến bạn biết rõ tin tưởng chính là biểu hiện tiếp theo của ngu xuẩn. Và người cho bạn hiểu rằng, cho dù bạn có tốt đẹp bao nhiêu, chân thành cỡ nào, nếu như họ không công nhận, bạn vẫn là phí công.
Thanh xuân, nhất định bạn sẽ gặp hai kiểu người.
Kiểu người bạn tình nguyện rạch tim cho mang họ. Và kiểu người mà tình nguyện moi tim mang cho bạn.
Nhưng đáng tiếc trên đời không có sự vẹn toàn, hai người tình nguyện rạch tim mang cho nhau, đều không thể gặp gỡ ở một cung đường. Bỏ lỡ, là điều không thể tránh khỏi ở đường đời.
Chung quy, đến khi hạnh phúc, trái tim không thể tránh khỏi vài ba lần vỡ tan!
Theo Guu
Hộp thư chờ gửi: Giá như tớ nhận ra sớm hơn, rằng ba năm cấp ba là hữu hạn!
Mọi người đều bảo, ba năm cấp Ba sẽ trôi rất nhanh, tựa như một cái chớp mắt. Vậy mà tớ chẳng chịu tin! Để rồi giờ đây chỉ biết đếm ngược đến ngày ra trường và gật gù trong nuối tiếc.
Ba năm thanh xuân trọn vẹn
Đối với thành phần "cá biệt" như tớ, trường học đích thị là "nỗi ám ảnh" vì những buổi sáng phải dậy thật sớm để chạy đua với kim giờ và kim phút cho kịp giờ học, vì những bài kiểm tra với "cuộc chiến vô cực" mang tên kiến thức. Nhưng kể từ khi gặp các cậu - những người bạn cùng lớp "số dzách" - "gia đình" chính là định nghĩa mới toanh trong trái tim của tớ, mỗi khi nhắc về thời cấp Ba.
Tớ vẫn còn nhớ ngày đầu đến lớp, được cô xếp chỗ ngồi cạnh cô bạn hiền khô với "thương hiệu riêng" là mái tóc ngang vai. Những tưởng cô bạn cùng bàn là "thanh niên nghiêm túc" chính hiệu. Ai ngờ những ngày sau đó, hai đứa bỗng trở thành "chiến hữu" trên mọi nẻo đường ăn vụng, trễ học hay thậm chí là chia lịch để "cúp cua".
Tin tớ đi, chẳng phải những phong trào "bung lụa" tưng bừng, giờ kiểm tra mới chính là lúc bọn mình đoàn kết, chung tay vượt qua mọi "chướng ngại vật"! Đó là khi quyển tập cứ vơi dần đi vì phải bứt giấy chia cho cả bọn xung quanh. Đó là khi một đứa "xuất thần" gánh team, còn những đứa khác thì cứ tranh thủ chép bài mệt nghỉ. Đó cũng là khi trình độ "phao bài" bỗng lên cấp độ mới nhờ có "trợ thủ" đắc lực là tấm lưng của đứa ngồi bàn trên.
Người ta thường nói, một trong những điều nhất định phải làm khi còn học cấp Ba, chính là "phải lòng" nụ cười của một ai đó. Tớ cũng đã từng vấn vương, để rồi suốt ngày bị cả lớp "ghép đôi" và trêu chọc. Nhưng ngay cả khi mối tình đầu của tớ đổ vỡ, vẫn là các "chiến hữu" với những cái ôm thật chặt và những ly trà sữa làm "mồi" dụ khị. Các cậu biết không, mặc dù mối tình đầu chẳng trọn vẹn, điểm số thì "lẹt đẹt" nếu không muốn nói là quá tệ. Vậy mà ba năm thanh xuân của tớ vẫn đủ đầy hạnh phúc, vì luôn có các cậu cạnh bên!
Chạy nhanh đến mấy, cũng chẳng thắng nổi thời gian
Nhưng có lẽ Điều tuyệt vời nhất của chúng ta - tiểu thuyết gối đầu giường của tớ đã đúng! "Có chạy nhanh đến mấy, cũng chẳng thể nào đuổi kịp chuyến tàu thanh xuân".
Ba năm có thể là rất dài, nhưng với tớ, đó lại là quãng thời gian quá ngắn ngủi để kịp nói lời yêu thương, kịp ôm hết cả thanh xuân vào lòng. Ngắn đến mức, tớ chẳng kịp ăn sập căng-tin, đi hết từng dãy hành lang, lớp học. Ngắn đến nỗi, có những người bạn chỉ vừa kịp thân, nhưng lại sắp phải nói lời tạm biệt. Ngắn như thể số ngày còn lại mà bọn mình vẫn thường nắn nót viết trên góc bảng để đong đếm đến ngày chia tay.
Trong suốt ba năm, điều mà tớ mong chờ nhất chính là trở thành người lớn để bỏ lại sau lưng những chuỗi ngày đến trường và "chính thức" tạm biệt những bài kiểm tra, những kì thi "tốn chất xám". Vậy mà, cho đến khi lễ tốt nghiệp cận kề, kì thi Đại học ngay trước mắt và trưởng thành không còn là một lựa chọn, tớ lại cảm thấy chênh vênh và bắt đầu thấu dần hai chữ "tiếc nuối".
Giá như bọn mình đều 17 tuổi. Giá như tớ được quay lại lớp học ngày ấy. Giá như nhìn xung quanh vẫn là những gương mặt quen thuộc, vẫn là những xấp đề cương dày cộm, lật hoài chẳng thấy trang cuối. Giá như thời gian không trôi nhanh đến mức, bỗng một ngày giữa tháng Năm tớ giật mình nhận ra, ba năm cấp Ba đã được đặt dấu chấm hết từ bao giờ.
Bọn mình đã, đang và sẽ luôn ở đây!
Có người đã từng nói với tớ rằng: "Lời hứa trong ngày tốt nghiệp chỉ là gia vị cho ngày chia tay. Công thức chung luôn là, tớ hứa hẹn, các cậu hứa hẹn, rồi chúng ta cùng lãng quên". Tớ cũng nghe rất nhiều về những buổi họp lớp thưa dần qua từng năm tháng.
Nhưng chẳng sao cả! Mặc dù chẳng thể nhớ nổi công thức của ba định luật Newton, thế nhưng tớ vẫn chắc nịch vào "định luật bảo toàn" tình bạn. Mặc dù chẳng phải "giáo sư" Toán học, đã thế đôi khi còn muốn bật khóc vì gặp phải đề Toán khó, nhưng tớ vẫn dám cá rằng tình cảm bọn mình dành cho nhau, chỉ có duy nhất một đáp án: cộng vô cực!
Đứa trẻ nào cũng phải lớn lên. Thời thanh xuân nào rồi cũng sẽ trở thành kí ức. Với tớ, điều quan trọng nhất chính là được lớn lên dưới bầu trời trong veo, được đắm mình dưới những cơn mưa và say nhèm sau những vạt nắng, cùng các cậu.
Tớ tin rằng, sau tiếng trống của buổi lễ ra trường, sau tiếng loa thông báo "Đã hết giờ làm bài" của kì thi tốt nghiệp, chúng mình vẫn sẽ tiếp tục viết nên những chương mới trong quyển tiểu thuyết thanh xuân, gặp những nhân vật mới và bắt đầu những câu chuyện mới. Đứa thì loay hoay với kế hoạch du học, đứa thì theo gia đình định cư ở một vùng đất mới... Thế nên, có lẽ sẽ mất rất lâu để chúng mình được gặp lại nhau. Hay thậm chí chẳng còn cơ hội để tương phùng.
Nhưng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy hứa với tớ rằng, chúng mình sẽ không bao giờ quên nhau. Và những kỉ niệm về ba năm cấp Ba được cất giữ trong trái tim của bọn cậu, phải là những khoảnh khắc rực rỡ nhất, hạnh phúc nhất, các cậu nhé!
Cảm ơn vì đã khiến tớ cười nhiều hơn, khóc nhiều hơn. Cảm ơn vì đã, đang và sẽ luôn ở đây! Cảm ơn các cậu, vì đã cùng nhau bồi đắp cho hồi ức thanh xuân trọn vẹn.
Theo Hoa Học Trò
Tuổi thanh xuân ngắn lắm em à, đừng ủ dột với những nỗi bi thương Cô gái của tôi, cười lên em, chỉ cần em cười! Sao em cứ cố chấp giữ mãi nơi đáy mặt một khoảng trời buồn tênh, sao em không chịu buông bỏ tiếng thở dài của một mùa thương nhớ cũ. Cô gái của tôi, cười lên em, chỉ cần em cười! Sao em cứ cố chấp giữ mãi nơi đáy mặt một...