Thanh xuân của em là anh
Ngày này năm trước bọn mình cùng nhau thổi nến chúc mừng kỉ niệm. Ngày này năm nay chỉ mình em, không bánh, chẳng nến, không anh.
Không 1 cuộc cãi vã, không 1 lời hờn trách. Em thầm nghĩ “chắc rồi ngày mai anh lại quay về thôi mà! ” – nhưng ngày mai đến, rồi ngày kia, rồi 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, anh không quay về. Bọn mình dừng lại thật rồi.
“Em khỏe không? Sang đó sống ổn không?”
Em nhìn chầm vào màn hình điện thoại. Là tin nhắn của anh.
Đã 2 năm trôi qua, đây là tin nhắn đầu tiên của anh gửi cho em kể từ ngày chúng ta khép lại chuyện tình 8 năm của bọn mình.
Bên này, trời đang vào xuân. Hoa anh đào bắt đầu nở rộ. Em ngồi bên khung cửa sổ đưa tay đón những cánh hoa đang rơi. Cũng hơn tuần em rời gia đình, rời bạn bè sang Nhật. Đó có lẽ là quyết định sáng suốt nhất đối với 22 năm cuộc đời của em. Ngày em ôm chầm lấy bố mẹ và các em tại sân bay vào giữa khuya, em chẳng rơi một giọt nước mắt nào, sao trông em mạnh mẽ đến thế không biết. Chắc là từ ngày rời xa vòng tay của anh em đã thế…
Ngày anh nói “Chúng ta dừng lại nhé!” kèm theo là câu chúc em hạnh phúc, sao mắt em ráo hoảnh, lòng em cũng yên lặng. Chẳng đúng tâm trạng của người thất tình tí nào cả. Vậy đấy, chúng ta đến với nhau nhẹ nhàng rồi thì rời xa nhau cũng nhẹ nhàng. Em không hề oán trách anh hay hờn giận gì anh cả. Cho đến bây giờ và sau này vẫn thế. Thiết nghĩ, người mình từng yêu thương, người mình từng dành toàn tâm toàn ý chăm sóc, thậm chí người mình từng đầu ấp tay gối thì hà cớ gì em lại oán trách anh phải không?
Bạn bè thường hay bảo em với anh là bọn nít ranh khi chỉ mới lớp 7 mà đã thích nhau. Em cũng chỉ toàn cười thầm. Mà bọn mình cũng ranh thật anh nhỉ? Lúc ấy cũng chỉ 13 14 tuổi thì biết gì mà yêu với chả đương. Thật thì bọn mình chỉ thinh thích nhau thôi mà, kiểu viết thư nhờ bạn gửi giùm cho nhau, vài dòng ngắn ngủi, những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi.
Thanh xuân của em vì có anh mà trở nên tươi đẹp. Thanh xuân của em là chàng trai bên em suốt những năm tháng thuở thiếu thời. Em vẫn còn nhớ cái dáng vẻ tự hào của mình khi thầm giới thiệu anh cho con bạn đầu tiên của em khi chúng ta bước vào đầu cấp 3.
“Anh thì đẹp trai, em thì đẹp gái. Thế thì còn gì bằng!” – con bạn nhìn em mà ngưỡng mộ, cứ trêu em suốt. Thật ra trong lòng vui như được quà.
Video đang HOT
Thanh xuân của em luôn có anh đồng hành. Cho dù có những ngày chúng ta có giận hờn nhau thì sau đó vì nhớ nhau rồi lại tìm về. Bọn mình đã kể cho nhau nghe những câu chuyện hằng ngày, bọn mình đã cùng nhau đi đến lớp học thêm, đi đến từng hàng quán sau giờ học. Bọn mình đã trao cho nhau những mảnh thư tay với vài dòng viết vội. Bọn mình đã huyên thuyên hằng đêm cùng nhau lắm chuyện trên trời dưới đất.
Luôn có 1 người chờ em vào mỗi sáng đến lớp. Luôn có 1 người tận tình giảng giải cho em đề Lý khó hiểu. Luôn có 1 người đợi em ngoài hành lang sau mỗi giờ giải lao để có thể nhìn nhau ít phút rồi thôi.
Thanh xuân của em vì có anh mà em lại cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn. Đâu chỉ có những ngày bình yên như nắng mùa thu, cũng đâu thể chỉ có những ngày cứ rả rích như những cơn mưa đầu mùa. Thật buồn cười khi, em nhớ anh em khóc, em dỗi anh em khóc, hôm ấy anh cười nói rôm rả bên cô bạn cùng lớp khiến em chạnh lòng rồi khóc. Bọn mình đã nhiều lần quyết buông tay nhau rồi. Cứ thế, mỗi lần như thế là em lại khóc suốt 1 đêm dài, rồi sáng lại phải tỏ vẻ thật bình thường để đến lớp. Mỗi lần như thế gặp anh là điều em khó xử vô cùng, phải đối với anh như thể hôm qua bọn mình chưa hề có cuộc chia ly.
Thanh xuân của em thật tuyệt vời khi những điều đầu tiên em làm là cùng với anh. Cùng là tình đầu của nhau. Là cái nắm tay đầu tiên cùng nhau. Là cái hôn trộm khiến em đỏ cả mặt, anh thì bối rối. Là chuyến du lịch đầu tiên chỉ có 2 bọn mình. Là những ước mơ đầu tiên về ngày mai. Là chiếc nhẫn đầu tiên anh trao cho em sau chuỗi ngày dành dụm anh mua tặng em. Là những ngày đầu tiên rời quê lên Sài Gòn sinh sống, vẫn còn anh đón đưa, vẫn còn anh nấu cho em những bữa cơm đầu tiên, vẫn còn anh vẻ hoảng hốt khi em đổ bệnh. Là chính tay anh mua chiếc bánh kem và khắc lên dòng chữ “mừng kỉ niệm 7 năm bên nhau” – với em lúc ấy, thì hạnh phúc ở đâu xa, hạnh phúc ở ngay bên em, hạnh phúc là người cạnh em cùng em làm nên khoảng trời thanh xuân 7 năm tươi đẹp. Vẫn là bàn tay ấm áp của anh nắm chặt bàn tay em giữa lồng Sài Gòn tấp nập này.
Nhưng tuyệt nhiên với em không là 1 lời hứa nào cả từ anh. Cũng phải, em chẳng thích nghe những lời thề non hẹn biển. Với em, được cùng anh dù ngày mai có sao cũng chẳng sao cả.
Vậy rồi ngày mai ấy cũng đến. Bọn mình xa cách dần. Em thầm trách bản thân không biết đã làm gì sai. Mà khoảng cách bọn mình ngày dần xa cách. Ngày này năm trước bọn mình cùng nhau thổi nến chúc mừng kỉ niệm. Ngày này năm nay chỉ mình em, không bánh, chẳng nến, không anh. Không 1 cuộc cãi vã, không 1 lời hờn trách. Em thầm nghĩ “chắc rồi ngày mai anh lại quay về thôi mà! ” – nhưng ngày mai đến, rồi ngày kia, rồi 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, anh không quay về. Bọn mình dừng lại thật rồi.
Người ta nói “chàng trai 17 tuổi năm đó đi cùng bạn, sẽ không thể đi cùng bạn đến cuối con đường” – bây giờ thì em tin vào điều ấy rồi.
Với em, nếu không còn đủ sức đi cùng nhau nữa thì ai trong chúng ta muốn rời đi thì em đều luôn sẵn lòng. Với em lúc ấy, giữa lồng Sài Gòn náo nhiệt thì lòng em bình lặng đến lạ. Đêm đó em cũng chẳng phải khóc 1 đêm dài, ngày hôm sau vẫn là em cũng chẳng phải vờ mạnh mẽ bình thường để làm gì. Nếu là em của năm 17 tuổi thì khóc sướt mướt hằng đêm, sáng thức giấc với đôi mắt sưng húp. Nếu là em năm 17 tuổi thì chắc đi ngang hàng quán nào đó chúng ta từng ngồi nhâm nhi cùng nhau cũng đủ làm em rưng rưng.. Nhưng không, với em năm 20 tuổi thì thanh xuân của em vì anh mà khép lại.
Bọn mình thầm cảm ơn nhau vì đã trao cho nhau khoảng trời thanh xuân tươi đẹp nhất. Em vì anh mà yêu đến nồng nàn, khờ dại. Anh vì em mà vượt nắng mưa để đến bao bọc, chở che em.
Bọn mình cùng nhau khép lại 8 năm thanh xuân đẹp đẽ – để bọn mình hoàn thành trọn vẹn lý do sống trên đời.
Suốt ngần ấy thời gian. Lòng em bình thản khi nghe tụi bạn nhắc về anh như 1 thói quen. Suốt ngần ấy thời gian, em đã quen dần với việc không có anh cùng làm. Một mình em đi đi về về, tối đến thì ra hàng quán nhâm nhi chút bia nồng cùng bọn bạn. Một mình em cũng đã tự mình chạy hơn trăm cây số từ Sài Gòn về nhà. Nhớ lần đầu tiên tự thân chạy xe máy cả quãng đường dài lòng thì lo sợ, nghĩ vẩn vơ. Cũng chẳng phải việc khó khăn lắm như em vẫn hay nghĩ khi còn có anh.
Và giờ một mình em cũng tự sống tốt bên đất nước xa lạ, sẽ gọi là ngôi nhà thứ 2 của đời mình. Khi em 17 tuổi, em nghĩ rằng xa anh là điều em sợ nhất, là mọi thứ sẽ khó khăn và tồi tệ nhất đối với em. Nhưng không, thực ra em vẫn sống tốt. Và nhận thấy rằng anh cũng thế kia mà!
Với em, thanh xuân của em là anh. Là chàng trai cao, dáng người mảnh khảnh. Vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. Là chàng trai luôn dang rộng vòng tay khi em mỏi mệt.
Xin lỗi anh – vì chỉ có thể bước cùng anh ngần ấy thời gian – thanh xuân của em!
Trần Trung Liên
Theo blogradio.vn
Những mối quan hệ cũ, bạn còn giữa hay không?
Một ai đó trong số chúng ta tình cờ xem lại những tấm ảnh thời thiếu thốn hãy dành ít phút để nghĩ về nhau và mong hãy an yên trong dòng đời xuôi ngược.
Và chẳng cần biết mọi thứ hiện tại đã thay đổi như thế nào. Chỉ cần nhìn những bức ảnh đó, tại thời điểm đó, tất cả đều là thật
Thời gian luôn đáng sợ, sợ quên mất nhau.
Khoảnh khắc cuối Thu đầu Đông tối mát mẻ sáng se lạnh làm con người ta cảm thấy trống trải hơn là cảm giác cần ai đó bên cạnh. Vội hít căng lồng ngực cái khí trời trong lành để rồi hà vào bầu không khí 25C một chút phiền não, một chút ưu tư của tuổi "chập chững" trải nghiệm cuộc đời.
Nghĩ lại ngày xưa sung sướng thiệt, sáng dậy ăn cơm mẹ nấu rồi vội vội vàng vàng cùng đám bạn đạp xe hơn 3km để tới trường, dù có mưa có nắng gì cũng vui cũng phấn khởi lắm. Chưa kể vào những ngày trưa hè oi ả cả đám rủ nhau vào khe vào suối mà tắm. Ùm.. nhảy xuống một phát cảm giác như vừa đánh răng bằng kem bạc hà vậy, mát mẻ và sảng khoái cực kỳ. Mặc nguyên quần áo vậy mà tắm, chỉ cần đạp xe về đến nhà là nắng cũng vừa hong khô đi. Ấy vậy mà bây giờ, đứa nào cũng xe sang, hẹn nhau đi cafe cũng thật khó.
Thỉnh thoảng anh vẫn lục lại cái laptop cũ mèm chỉ để xem lại những tấm ảnh có lẽ còn cũ hơn cả cái laptop. Hồi đó, ngây thơ trong sáng quá. Đứa thì quần loe, đứa thì áo trắng đã ngả màu cháo lòng.. chụp hình thì chống nạnh cười tít mắt chứ đâu biết chu miệng hay chỉnh sửa kéo màu như bây giờ. Nhìn mấy tấm ảnh cứ nhoè nhoè, ờ thì ngày xưa điện thoại có camera cũng là oách lắm rồi đâu phải như bây giờ, smartphone đủ kiểu nhưng điện thoại có bao giờ lưu được tấm ảnh kỷ niệm cách đây 5 - 10 năm. Hoá ra lúc trước tất cả đều xấu chỉ có kỷ niệm là đẹp.
Cuộc sống có lúc dòng sông có khúc, anh có đọc đâu đó một đoạn đại loại như là khi ta gặp một ai đó, hiển nhiên không phải là ngẫu nhiên mà đó chính là duyên số. Khi họ đến và trả hết duyên số từ từ họ sẽ rời xa ta như chưa hề quen biết. Lúc đó chỉ là đọc, đơn thuần chỉ là đọc và để đó nhưng mãi đến một ngày đẹp trời cách đây một năm có lẻ anh nhận ra chính anh đã không còn như xưa, chính anh bị những mối quan hệ xã hội, những tình cảm, những deedline cuộc đời làm anh thay đổi.
Và hay ho hơn nữa là không phải chỉ mỗi anh, bạn anh cũng vậy. Anh đã bắt đầu dành thời gian cho những mối quan hệ mới thay vì tụ tập cùng đám bạn ngày xưa. Bạn anh đã bắt đầu từ chối chầu cafe mà cả hai đã cố gắng lên lịch cách hơn một tháng trời. À, nhận ra cuối cùng ai cũng bị cuốn vào cuộc sống của riêng từng người, công việc, những mối quan hệ mới và cả tỉ tỉ thứ đau đầu khác khi mọi người bắt đầu đi làm, rồi chẳng còn ai dành thời gian cho ai thật nhiều nữa. Đó là một điều mà dù có hứa cũng khó mà thực hiện trọn vẹn khi mà tất cả thay nhau lớn lên, va chạm và bị cuộc đời vùi dập.
Tình bạn chơi ngót nghét phải hơn 10 năm, có vài đứa lớn lên với nhau từ tấm bé nhưng sau tất cả đều bị chi phối bởi công việc, tiền bạc. Ra đời 23 năm bây giờ chơi với ai cũng dè chừng toan tính. Ngay cả những mối quan hệ thân thiết nhất cũng đã không còn như xưa. Có một khoảng cách nào đó vô hình mà đúng như lời em nói là có hàng tỉ mối quan hệ mới. Mỗi người đều sẽ lớn lên nhưng làm sao có thể giữ mãi cái nhỏ bé trong mình được chứ em nhỉ. Buồn thật nhiều.
Thôi thì cũng phải tự an ủi bản thân những lúc như vậy, đâu ai muốn những việc như thế, tất cả chỉ là một khoảng khắc của số phận. Nếu ta cho đó là đẹp nhất định nó sẽ đẹp như thanh xuân của em và anh vậy. Vì lâu rồi không ai nói cho ai nghe về cuộc sống của mình nữa, có thể mọi thứ đã đi quá xa nhưng anh vẫn luôn hy vọng khi anh, em hoặc bạn anh bạn em, một ai đó trong số chúng ta tình cờ xem lại những tấm ảnh thời thiếu thốn hãy dành ít phút để nghĩ về nhau và mong hãy an yên trong dòng đời xuôi ngược. Và chẳng cần biết mọi thứ hiện tại đã thay đổi như thế nào. Chỉ cần nhìn những bức ảnh đó, tại thời điểm đó, tất cả đều là thật.
Và mãi đến hôm nay anh mới tin là có những mối quan hệ chỉ có thể kết thân suốt đời khi được xây dựng từ sự chín chắn loại bỏ sự ngây thơ và vun đắp bởi sự toan tính. Nhưng thôi kệ, ai rồi cũng phải trải qua những quãng thời gian như thế thôi em. Từ từ rồi mọi chuyện đều ổn. Cái gì còn ở lại thì nhất định nó sẽ ở lại, còn vốn dĩ không thuộc về mình tốt hơn hết là nên rời xa. Thời gian trôi nhanh, người rời đi kẻ ở lại vì vậy hãy trân trọng và sống thật trong những giây phút còn ở bên nhau. Em nhé!
Theo blogradio.vn
Tạm biệt tình yêu có duyên không nợ Tình yêu là một loại tình cảm thiêng liêng mang rất nhiều cung bậc cảm xúc tuyệt diệu. Vì trải qua nó, mà ta bỗng dưng hiểu hết được những bản tình ca, những áng văn mà trước đây ta cho là thật sến sẩm và ngớ ngẩn. Tình yêu là một loại tình cảm thiêng liêng mang rất nhiều cung bậc cảm...