Thanh xuân của chúng ta: “Cảm ơn cậu vì đã thích mình”
Khi con người ta trải qua quá nhiều chuyện, thì rốt cuộc cũng giống như không có chuyện gì. Ở tuổi 20, người ta không phải là đã lớn, nhưng cũng chẳng còn dễ dàng mỉm cười ngây thơ hay dễ dàng hờn dỗi mọi thứ như khi ấy nữa rồi
Khi con người ta trải qua quá nhiều chuyện, thì rốt cuộc cũng giống như không có chuyện gì. Ở tuổi 20, người ta không phải là đã lớn, nhưng cũng chẳng còn dễ dàng mỉm cười ngây thơ hay dễ dàng hờn dỗi mọi thứ như khi ấy nữa rồi. Đôi lúc, ta cảm thấy cuộc sống thật phức tạp, chỉ muốn chui rúc một góc nhỏ nào đó thật yên bình. Cũng có lúc ta thấy bản thân mình thật cô đơn, cần lắm một ai đó để làm bạn và dựa vào. Để rồi đến khi bế tắc, ta lại tự an ủi mình với câu trả lời quen thuộc: ” Thế nào cũng được! Việc gì đến ắt hẵn sẽ đến”
Có cô gái nào từng gối nghe qua những câu chuyện cổ tích mà lại không mơ về một bạch mã hoàng tử cho riêng mình chứ, ít nhất chúng ta đã từng có chung một ước mơ chạm đến sự hoàn hảo như vậy. . Ai cũng có những câu chuyện tình chỉ riêng mình là nhân vật chính, điều ấy tuyệt vời không thể diễn tả được.
Thời đi học, chúng ta bắt đầu tình yêu với tất cả sự háo hức y như được nghỉ hè vậy. Một kì nghỉ dành cho tâm hồn sau một năm học dài mệt mỏi và áp lực. Thứ tình cảm ấy trở thành một thứ không còn đơn giản như hai đứa trẻ con cho nhau cái kẹo, quý nhau vì cô bạn có mái tóc dài mượt mà hay anh bạn có chút ga lăng, dễ mến. Y như rằng, cái cách người ta cư xử với tình yêu ấy luôn trong trạng thái nhớ về tình yêu đã mất và háo hức trông chờ một tình yêu mới vậy
Nhưng không có kì nghỉ hè nào lại không kết thúc cả. Nghỉ hè xong rồi, người ta lại lại sống, học tập và làm viêc đấy thôi. Một cách lặng lẽ, người ta đi ra khỏi cuộc sống của nhau. Bằng cách này hay bằng cách họ lại viết những trang hạnh phúc mới của cuộc đời mình, nhưng chắc sẽ không quên có những ngày có thể nghĩ về một người nhiều như vậy. Như một dạng kì vọng của con người, điều đó có vẻ hơi buồn nhưng rồi sẽ ổn, đúng không?
Tuổi thanh xuân của chúng ta vốn dĩ đều giống nhau, đều có những thứ mà chúng ta không thể có, dẫu cho có sôi nổi và mải mê đi tìm mọi thứ như thế nào, tôi cũng không mềm lòng khoác trên mình một cái áo quá rộng hay quá chật. Tôi không muốn biến người khác trở thành thùng rác chứa đựng những phiền muộn của mình. Mọi thứ không phải là mãi mãi, một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ trưởng thành và già đi, và mọi thứ đều có quy luật của nó. Thật chẳng dễ để tìm được ai đó đi cùng hướng với mình, bởi hai người không cùng đi về một hướng hay khoảng cách giữa hai người được tạo ra từ những giấc mơ khác nhau. Có thể lúc trẻ, chúng ta có một ít tự tin rằng dù sao mình vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật sự thì chính ta không thể ích kỉ để ngăn ai đó bước về phía ước mơ của họ mãi như thế.
Video đang HOT
Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Khi bạn nghĩ nếu có lời từ chối của ai đó thì ít ra hãy nghĩ rằng họ đang rất thật lòng muốn ta nhận lấy hi vọng để rồi lại thất vọng. Nhưng nếu có thể, có cách suy nghĩ thật nhẹ nhàng, tôi ước rằng mình có thể đáp lại tất cả tình cảm của những người đang dành cho mình trong tuổi thanh xuân ấy, như thế cuộc sống có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều
Vì thanh xuân đã qua rồi, sự rung động và những kì vọng đặt ở nhau cũng không còn nữa rồi. Sẽ có những ngày mình chỉ có thể dành ra để nhớ về những tháng năm đã mất thì khi ấy chúng ta mới biết rằng hóa ra dù mạnh mẽ đến đâu, đến cuối cùng mọi thứ đều có ý nghĩa của nó và không phải ngẫu nhiên mà lại xảy ra với mình.
Chỉ riêng cảm tình đó thôi, dù chỉ là câu chuyện viết dỡ, cũg đáng để cảm ơn rồi.
” Cảm ơn cậu vì đã thích mình “
Theo Tinmoi24
Thanh xuân vô vị
Thanh xuân của chúng tôi thật vô vị. Chỉ vài cuộc đi chơi, đôi ba mối quan hệ quen biết cũng mờ nhạt, hội họp cùng nhau lúc này lúc khác, rồi những câu chuyện cũng cứ quanh quẩn mãi ở chỗ người quen, quần áo, phim ảnh...
Ngày mai, bạn tôi lấy chồng. Học theo kiểu Tây - tổ chức tiệc, sự kiện chia tay thời độc thân, nên cả nhóm bạn quyết định làm một trận đàn đúm không tên cho mình.
Bỏ ra ngoài tất cả những áo cưới, ảnh cưới, nhẫn cưới, anh ấy thích thế này mình thích thế kia; quên đi tất cả những viễn tưởng về chuyện đám cưới xong sẽ sống chung ở nhà chồng và ba mẹ chồng chưa chắc đã dễ thương, ngọt ngào như thuở chỉ vài lần đến chơi; sáu đứa con gái và một buổi chiều, chuyện không cần nhớ, cứ tự nhiên mà trở lại, vì ai cũng đang còn trẻ.
Cũng không có mấy chuyện. Thời phổ thông với những trò nghịch ngợm tuổi học trò, thời đại học lộn xộn vùng, miền và cách sống, nhóm này nhóm khác co cụm chơi với nhau... Nhắc một hồi, cả đám cười rũ khi nhận ra những chuyện ngày xưa như to lớn, từng chiếm bao nhiêu thời gian của cả nhóm, bây giờ đã trở lại đúng hình hài thật của mình - xẹp đến mức bình thường, là đà mặt đất, chẳng khác gì chuyện của người ta.
Thanh xuân của chúng tôi phẳng lỳ như mặt màn hình điện thoại. Ai cũng tưởng mình đọc nhiều, thấy nhiều, biết nhiều, tham gia rất nhiều, nhưng rốt cục thì mọi thứ ở trong cái điện thoại và ở trong đầu, trong tim, trong tính cách, trong hành xử của con người là rất khác nhau.
Năm lớp 12, Thùy còn được ba má chở đến trường, chở đi học thêm. Mãi đến năm thứ hai đại học, chuyện này mới chấm dứt, vì ba má Thùy đã đồng ý để cho Tuyền - cô bạn thân từ hồi cấp III - chở cô con gái rượu của mình đi học. Những con đường bằng phẳng và an toàn cho đến lúc cả đám ra trường, đi làm.
Nhìn lại, giật mình: chúng tôi đã thả trôi biết bao thời gian tuổi trẻ mà tất cả, chuyện gì cũng đều nhờ cái điện thoại. Tuyền nhận ra thời gian nhiều nhất của tuổi xuân đã được dành cho... cái màn hình - từ màn hình máy tính đến các loại màn hình điện thoại, ti vi. Lúc nào cũng chăm chăm lấy nó, không bỏ lỡ một tin nhắn nào dù chỉ là một cái mặt cười hay một ngón tay like, trong khi đó cuộc đời trôi vèo qua mà mình không biết đã bỏ lỡ những gì.
***
Ba từng có một chuyến bỏ quê vào thành phố, chỉ với vài ngàn bạc trong túi và chiếc xe đạp, oằn mình kiếm sống, từ ở nhờ bà con, đến ở phòng trọ, đến khi mua được nhà là những thành công xương máu không thể quên của ba. Thanh xuân của ông đầy dẫy thử thách, là tháng ngày bầm dập vì miếng cơm manh áo, bị người đời hắt hủi, khinh rẻ; chỉ biết cắn răng làm lụng để vươn lên. Bởi vậy, bây giờ, ba luôn cố gắng bảo bọc các con, bảo rằng đời ba khổ nên ba không muốn các con của ba cũng phải chịu khổ. Có phải vì vậy mà con không thể cúi xuống nếm vị mặn đắng của những kiếp đời nghèo? Đó cũng là nguyên nhân góp thêm vào cái phần vô vị của một cuộc đời được gói bọc kỹ.
Má là con nhà khá giả. Ba cưới má, được ông bà ngoại cho thêm một khoản tiền làm vốn, từ đó mới phát triển việc làm ăn của cả nhà. Má chịu cưới ba, vì người má thương đi vượt biên, nghe đâu đã chết ngoài biển. Má hơn ba tới bốn tuổi. Từ ngày lấy nhau, má một lòng nuôi con, chăm sóc gia đình. Những gì đã xảy ra trong quá khứ, má chôn kín trong lòng. Nhưng cái cục vốn thì chôn không xuống, nên thỉnh thoảng những lần về ngoại, ba từ chối đi cùng má, ba nói "nhà ngoại coi ba là thằng đào mỏ".
Ảnh minh họa
Có phải những thăng trầm khổ nhọc trong đời, thế hệ trước đã gánh chịu hết cả? Những cuộc trường chinh đã kết thúc, thế hệ sau đang sống trong chiếc lồng ấp không gió bão, không thác ghềnh, không kẻ thù sinh tử, nên thanh xuân trở thành một thứ lụa nhàn nhạt màu, mềm mại, đèm đẹp, nhưng vô vị, cái nào cũng từa tựa như nhau.
Khi không phải đương đầu với thử thách bên ngoài thì việc đào sâu vào bên trong mình là điều dễ hiểu. Khó mà vượt qua những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong đời sống hôn nhân, vì ai cũng cho mình là đúng, là nhất. Khó gìn giữ cho tròn vẹn tổ ấm, bởi họ đâu có oằn mình trong gió bão mà biết quý cái ấm áp mình tìm được, đâu có biết cái "nhẹ như bấc nặng như chì" của cuộc đời để gìn giữ bớt lời cho khỏi làm đau người thương yêu...
Cuộc đàn đúm được già nửa thời gian, đã thấy các bạn mình lôi điện thoại ra hí hoáy chơi Facebook, check-in, rồi lại mỉm cười với những cái like từ những người bạn ảo.
Theo Tinmoi24
Không phải hoàng tử nhưng cầu hôn cô gái của mình, đàn ông nên quỳ gối! Cái quỳ gối cầu hôn người mình yêu, người mình muốn gắn bó cả đời đối với đàn ông không phải là một điều gì đáng xấu hổ. Đó chỉ là một hành động cho thấy anh trân trọng cô gái trước mắt, sẵn sàng dùng cuộc đời về sau để bên cạnh, chở che cho cô gái ấy. Cả cuộc đời một...