Thanh xuân ấy là gì?
Phải chăng thanh xuân là lúc nồng cháy nhất, yêu đến cuồng nhiệt. Thế đấy, chẳng ai định nghĩa hết được tuổi thanh xuân bởi vì mỗi trái tim là một xúc cảm, là một trải nghiệm, một tình yêu.
Tuổi thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi người nhưng mấy ai định nghĩa được tháng ngày đẹp đẽ đó nó ở khoảng lưng chừng nào của cuộc đời. Hai tiếng thanh xuân nghe sao mà tươi trẻ, đáng yêu đến thế. Cứ như là cả một nguồn năng lượng đang ủ ấp trong lòng đợi ngày bùng lên, căng tràn nhựa sống. Nhưng khi đến tuổi thanh xuân thì mấy ai sống trọn vẹn được như thế?
Phần lớn con người sẽ thường hối hận khi để cho thanh xuân trôi qua một cách lãng phí nhưng nếu như quay về lại với khoảng thời gian còn xuân liệu chúng ta sẽ làm gì, chúng ta sẽ chờ đợi và tận hưởng tuổi thanh xuân ra làm sao?
Này bạn, đã bao giờ bạn tự hỏi rằng tuổi thanh xuân ấy là gì chưa?
Thanh xuân là khoảng thời gian chúng ta chập chững bước vào đời với những mộng mơ và hoài bão, là khi chớm nở trong ta những rung động đầu đời.
Hay thanh xuân giống như nhà văn Cửu Bả Đao đã từng nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho có từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn ước mình được đắm mình trong cơn mưa thanh xuân ấy một lần nữa”.
Và phải chăng thanh xuân là lúc nồng cháy nhất, yêu đến cuồng nhiệt. Thế đấy, chẳng ai định nghĩa hết được tuổi thanh xuân bởi vì mỗi trái tim là một xúc cảm, là một trải nghiệm, một tình yêu.
Còn đối với tôi mà nói, thanh xuân của tôi chính là khoảng thời gian tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Khi đó, tôi đã vẽ nên cho mình một bầu trời đầy hy vọng, đó là được tự do bay nhảy ở cái thành phố rộng lớn bao la, đó là được tự do đi đến những nơi mình thích với lũ bạn mà không bị gò bó hay ép buộc, la mắng của ba mẹ. Rồi cả những chuyến đi chơi đến quên cả đường về hay những lúc tham gia tình nguyện, rồi thì những hoạt động văn nghệ ở trường và có những lúc đi mua sắm cho mình những áo quần thật ngầu, đi ăn những đồ ăn thật ngon mà không lo nghĩ gì. Nghĩ đến chừng ấy thôi mà thấy sướng rơn cả người.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi bước chân vào môi trường đại học, suốt bốn năm tôi chưa hề thực hiện những cái mà tôi đã vẽ ra. Đi đến nơi mình thích tôi cũng chưa hề đi, thay vì đi ăn uống với lũ bạn thì tôi lại ru rú ở phòng trọ với những cuốn sách, thay vì đi mua những bộ váy dẹp, giày này, dép nọ thì tôi lại chúi đầu vào tìm kiếm việc làm thêm. Và cả những lần đi làm khiến tôi bỏ qua sinh nhật của lũ bạn. Lúc đó, với tôi một ngày giành cho tôi là không hề đủ, sáng đi học, chiều làm thêm, tối đi học và ngay cả cuối tuần cũng kín lịch vì dạy kèm. Cứ như vậy, bốn năm đại học cũng trôi qua và tôi ra trường.
Giờ ngẫm lại thấy thời thanh xuân ấy sao trôi qua nhanh đến thế, tẻ nhạt đến thế. Không hề có một kỷ niệm khiến tôi nhớ đến, không hề có những cuộc vui để chia sẻ. Tôi đã vô tình quên đi việc “nịnh bợ” bản thân, quên đi việc cho bản thân mình được tận hưởng tuổi thanh xuân đúng nghĩa.
Những tưởng rằng thanh xuân phải đầy ắp kỷ niệm, phải cuồng nhiệt, mạnh bạo hơn chứ không phải việc cứ ru rú trong một xó xỉn nào đó để rồi bản thân trở nên biếng nhác, nguội lạnh, chóng vánh trước mọi cuộc đua, thờ ơ trước mọi thăng trầm của tuổi trẻ, bỏ lại tất cả để rồi nuối tiếc.
Video đang HOT
Xin lỗi vì những năm tháng ấy bỏ quên đi sự tươi mới của thanh xuân, xin lỗi vì những lo toan bộn bề cuộc sống đã dập tắt hy vọng của tuổi xuân và xin lỗi vì thanh xuân ấy đã không cho phép bản thân rung động với bất kì ai, chưa tận hưởng cảm giác nhớ nhung, yêu thương.
Tôi đã bỏ lỡ với thanh xuân một nguồn sống điên rồ. Tự do đâu rồi ?vô tư hồn nhiên của tuổi xuân đâu rồi? Bồng bột của tuổi thanh xuân đâu rồi mà sao cứ để cho cuộc sống mưu sinh làm lu mờ nhạt phai.
Thanh xuân đi rồi mới kịp nuối tiếc.
Thanh xuân qua rồi mới kịp ước mong.
Và giờ có đánh đổi tất cả để lấy lại thì thanh xuân cũng không thắm lại.
Này các bạn trẻ đã đang và sẽ bước vào ngưỡng cửa tuổi thanh xuân, hãy bừng cháy ngọn lửa tuổi xuân của mình, dám nghĩ, dám làm, dám khóc dám cười để rồi thanh xuân có trôi qua thì không phải hối tiếc vì đã sống xứng đáng với tuổi thanh xuân.
Theo blogradio.vn
Ba ngày quá đủ cho một tình yêu
Nàng buông tay và khóc. Tôi đã nói sai điều gì ư? Tôi chỉ nói thật lòng mình. Ba ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng quá thiếu cho sự khởi đầu.
Thời ấy, đang có mốt chat trên mạng, tôi có quen cô bạn trong một "phòng chat"...
Còn gì mà chúng tôi không kể cho nhau nghe đâu, từ chuyện vui đến chuyện buồn, nhất nhất chuyện nhỏ to gì chúng tôi cũng kể cho nhau nghe cả, làm như ngày mai không còn dịp nào kể cho nhau nghe nữa vậy.
Quen nhau đã lâu nhưng chúng tôi cũng không biết ngoại hình của nhau ngoài những thông số được thường xuyên ghi trong giấy khám sức khoẻ như tuổi, giới tính, chiều cao, cân nặng...
Dần dần, tôi hiểu "bạn chat" của mình là cô gái có cá tính, sôi nổi, ngang bướng và hài hước. Còn tôi trầm lặng và thận trọng. Vậy mà có cái gì đó làm chúng tôi có thể nói chuyện với nhau mà không nhàm chán? Tự nhiên hình thành thói quen của tôi. Gọi là sự mong cũng được. Cứ về nhà là tôi online và ngóng nick name đó sáng lên.
Gặp nhau trên mạng. Chúng tôi chat với nhau nhiều...và cũng thấy hợp nhau trong cái thế giới ảo ấy. Một lần chúng tôi quyết định gặp nhau ngoài thế giới thực...
Tôi chưa bao giờ khoái món ăn Âu nhưng tôi vẫn gật đầu khi nàng rủ tôi đi ăn. Tôi không biết là do giọng nói, nụ cười của nàng hay vì trong món ấy, đã có bỏ thuốc mê mà sau đó tôi đã sa lầy, từ ngữ đó mới thật đúng cảm giác trong tôi.
"Anh có ba ngày để cưa đổ em!". Nàng xoè ba ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa thách thức nửa chế nhạo. "Ba ngày? quá ít so với khả năng của anh!". Tôi thú nhận. "Nhưng nó quá dài so với sức chịu đựng của em". Nàng cười như nắng mùa thu. Tôi say nắng tưởng chết đi được. Tôi cũng sợ cả mùa thu và hoa sữa. Mỗi khi đi qua hồ Thiền Quang tôi lại có ý nghĩ kỳ quặc, đi chậm nhưng lại muốn đi hết phố Nguyễn Du thật nhanh...
"Được mà! Không thử sao biết được, phải không nào?". "Nhưng sao chỉ có ba ngày?". "Vì chỉ ba ngày nữa, bạn trai em sẽ có mặt ở đây, có thể anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh". "Anh vẫn chưa hiểu lắm! Em đã có bạn trai rồi mà?". "Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lựa hạnh phúc cho mình. Biết đâu đấy, anh mới chính là người đàn ông của riêng em?". "Anh không nghĩ đó là cuộc chạy đua khôn ngoan, anh sẽ thua ngay từ vạch xuất phát". "Anh sợ à?". "Thì cứ cho là thế đi! Trong tình yêu, anh không thích đua tranh". "Thế anh có yêu em không?". Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi với tia nhìn có thê thiêu cháy tất cả. "Anh ....". Tôi thực sự lúng túng. Tôi có yêu nàng không?
Rất rõ ràng, tôi từng xao xuyến vì nàng, "tăm tia" nàng. Tôi có gửi nàng một vài bài thơ, nhưng không dám ghi rõ là tặng nàng. Nếu có dám thì chắc tôi cũng chỉ dám đề tặng M, mặc dù tên nàng là T.H. Nhưng có thể nàng hiểu, cái đó cho chính nàng. Nhưng bây giờ nhìn nhau trong khoảng thời gian đủ để chén sạch các món Âu - mà tôi cũng không thể nhớ nổi tên chúng nữa - liệu có thể cho một lời khẳng định nào về tình cảm? Tôi chịu!
"Anh không cưa em, mất em rồi, anh sẽ tiếc!". "Nhưng nếu anh cưa em mà em không đổ? như vậy còn tệ hơn là không". "Thôi! Nếu anh sợ thì thế này đi...". Nàng luôn có cách để buộc tôi theo ý nàng. "Em sẽ cưa anh! Anh có ba ngày để đón nhận tình cảm của em! quyết định như thế nhé! ký cái rẹt! đóng dấu cái cộp! ngay ngày mai bắt đầu". Nàng luôn áp đặt cho tôi thế đó.
Nhìn nàng mà tôi ngẩn ngơ, không chắc về những gì xảy ra. Mọi thứ quá nhanh.
Ngày thứ nhất
Tôi nhận tin nhắn của nàng lúc 13 giờ 30 phút khi tôi đang ngồi ở cơ quan. Tôi phải tới ngay chỗ nàng hẹn. Tôi đã phải nói dối sếp thế nào để chuồn. Đành viện ra một thằng bạn ảo nào đó, xử tử nó, bắt nó nhập viên với một tai nạn tưởng tượng kiểu xe cán qua rồi xe nữa cán tiếp. Tội nghiệp nó....Tôi phóng như bay đến chỗ hẹn, nàng đứng đó từ bao giờ, coi đồng hồ nhìn tôi và "phán".
"Anh đang ngồi ở cơ quan, cách đây 10km và anh đã phóng với tốc độ 55 km/h". Quá đúng, tôi chỉ biết cười trừ. Nàng leo lên sau xe tôi, bộ váy dài màu huyền. Nàng cười cười: "Em biết anh thích em mặc áo sơmi quần jeans và cuốn tóc cao để lộ gáy và cổ. Nhưng em nói thật em không có cái sơ mi và quần jeans nào, kể cả quần Âu cũng vậy. Em ly khai với chúng lâu rồi".
Tôi cũng chỉ biết cười trừ thêm. Nàng mà mặc quần bó áo pull hoặc sơmi trùm qua đùi thì chắc chắn, trông nàng sẽ cực kỳ sexy,vì đôi chân của nàng thật hoàn mỹ. Chúng tôi rẽ vào một quán café nhỏ
"Tại sao em lại muốn yêu anh?". "Vì em cảm nhận được tình yêu của anh và em nghĩ mình nên chọn người phù hợp với mình thay vì chấp nhận bất cứ ai đó tấn công mình". "Thế còn người ấy?". "Anh ấy ổn hơn so với mặt bằng chung nhưng vẫn chưa đủ để em có thể trọn vẹn đi đến cuối đường với anh ấy". "Vậy em còn quan tâm đến anh ta làm gì? Hay em sợ anh ta không sống nổi nếu em không nhận lời? - Tôi cảm thấy thật hài hước.
" Không, nếu không có em thì cuộc sống của anh ẫy vẫn thế, vẫn tiếp diễn như mọi khi. Em có thể lựa chọn anh nếu anh phù hợp hơn". "Nếu anh không phù hợp?". "Em sẽ nhận ra rằng có lẽ em đã quá đòi hỏi". "Anh chịu rồi đấy". "Chưa đâu anh, còn hai ngày nữa cơ".
Kết thúc buổi tối bên con đường ven sông. Gió... và tôi vui, cái vui không tỳ vết.
Ngày thứ hai
Ngồi trên cái quán nhìn ra hồ, tôi như cậu bé học sinh thủa nào. Ngoan ngoãn xếp tay trên mặt bàn.
"Sao anh không dám ngỏ lời với em?". "Bởi vì anh nhút nhát, anh sợ khi anh ngỏ lời với em rồi, khi em lắc đầu, anh sẽ mất em vĩnh viễn". "Anh chàng kia cũng vậy, không cần em quan tâm gì và có lẽ vì chỉ cần sở hữu em thôi". "Nhưng như thế là hay hay dở?". "Em không biết, nếu biết thì em đâu cần tìm ai nữa".
Mặc gió khiến cho những sợi tóc của nàng vương vào mắt tôi, má tôi. Tôi không dám cử động mạnh vì sợ nàng lại vuốt lại tóc. Hôm nay nàng mặc bộ váy ngắn. Tôi muốn cầm tay nàng , nhưng tôi không thể bước qua nỗi sợ hãi mơ hồ. Dường như tôi sợ nàng tan biến như tôi đã từng sợ sẽ như vậy.
"Bây giờ anh đang muốn gì nhất?". Nàng hỏi mà mắt không rời khung cảnh hồ nước mênh mông. "Anh muốn thời gian cứ đứng im mãi thế này". "Đóng băng lại?".
Đóng băng lại, hoá đá, hay đóng băng nhau lại. Từ hôm nay có một cái tượng đá, cũng lãng mạn lắm chứ! Biết đâu sẽ có nhiều đôi yêu nhau ra chạm tay vào đá mà để cầu chotình yêubền chặt. Họ gọi nàng là Thạch nữ, còn tôi, đương nhiên Thạch nam.
Ngày cuối cùng
Tôi trở lại là chính tôi của thời điểm hiện tại. Hai đứa ngồi trong một quán trà nhỏ yên tĩnh và riêng tư. Nàng đặt tay lên má tôi, che mắt tôi lại, giọng nàng thật êm ái: "Nếu bây giờ là ngày này của mười năm sau thì sao?". "Thì anh vẫn nghĩ có em bên anh như bây giờ". "Nếu bây giờ là tháng cuối của năm nay, anh sẽ ở đâu?". "Anh sẽ tới đây đúng vào ngày này của tháng đó, và anh hy vọng sẽ có em đi cùng". "Giờ này của ngày mai, anh sẽ thế nào? ". "Anh có thể rất buồn vì em đã ra đi, nhưng vẫn tin một ngày em trở lại".
Nàng buông tay và khóc. Tôi đã nói sai điều gì ư? Tôi chỉ nói thật lòng mình. Ba ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng quá thiếu cho sự khởi đầu.
Tôi hiểu điều này khi mà tôi nhận ra lý do vì sao mà mãi tôi vẫn chưa nắm tay nàng, dù có thể, và nàng cũng hiểu điều đó. Tôi chưa thể chuẩn bị cho một tình yêu, nàng chưa thể sẵn sàng đoạn tuyệt được với một tình yêu khác. Nàng sẽ ra đi mãi mãi hay ở lại? Với tôi điều đó chẳng còn ý nghĩa nào cả...
Theo GĐVN
Sao cứ phải hẹn nhau kiếp sau, khi kiếp này cuộc đời còn rất dài... Về đi anh, về trả cho em trọn vẹn một tình yêu! ảnh minh họa Những gì mình nợ nhau, xin hẹn lại kiếp sau, anh còn nợ em một chuyện tình, xin hẹn lại kiếp sau! Nếu ai đó tin vào nhân duyên, sẽ tin rằng có kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Nếu ai đó ở kiếp này cuộc sống...










Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Bà ngoại mất để lại cho tôi chiếc bếp từ và cái tủ lạnh, không ngờ 2 món thừa kế vô dụng ấy lại khiến tôi "đổi đời" sau một đêm

Sắp đến 8/3, hành động của con rể với mẹ vợ khiến tôi chỉ muốn ly hôn

Gặp lại vợ cũ trong bộ dạng khó khăn, tôi định hả hê rồi bật khóc khi nghe đồng nghiệp của cô tiết lộ một điều

Cuộc tình tội lỗi khiến tôi đau đớn, ân hận một đời

Chồng mất việc nhưng vẫn không chịu bán ô tô trả nợ

Em chồng mua thêm nhà hỏi vay tiền tôi trong khi nợ mua căn nhà trước chưa trả

Bị mẹ chồng rêu rao lười chảy thây, nàng dâu cao tay đáp trả khiến bà tức điên

Món quà lúc nửa đêm từ mẹ chồng cũ khiến tôi bật khóc

Mẹ chồng đã làm điều không thể tin nổi và tôi buộc phải quay về nhà mẹ đẻ trong sự cay đắng vô cùng dù mới vừa sinh con

Mẹ chồng bệnh, tôi đến thăm thì chứng kiến cảnh bà ân cần cho tiền con dâu cũ, còn nhắc một chuyện khiến tôi tức nghẹn họng

Bố chồng có lương hưu 15 triệu/tháng nhưng khi bị tai nạn lại không có một đồng nào trong người, biết lý do, tôi tuyên bố không chăm ông nữa

Xem phim "Sex Education", người đàn ông cứng rắn như tôi đã rơi nước mắt, nhận ra mình là một ông bố THẤT BẠI chỉ vì sai lầm này
Có thể bạn quan tâm

Bác sĩ báo tin vui cho Xuân Son
Sao thể thao
00:52:45 05/03/2025
Những câu thoại đầy ý nghĩa trong bộ phim 'Nhà gia tiên'
Phim việt
23:37:10 04/03/2025
Phim Hoa ngữ bị chê nhiều nhất hiện tại: Nam chính xấu đến mức "góc nào cũng chết", nữ chính đẹp quá cũng là cái tội
Phim châu á
23:30:59 04/03/2025
Nữ thần Hoa ngữ đang viral toàn cõi mạng: Diện váy của NTK Việt, nhan sắc đẹp điêu đứng
Hậu trường phim
23:16:12 04/03/2025
Bí ẩn về mối quan hệ của Từ Hy Viên và mẹ chồng Hàn Quốc đã được giải đáp
Sao châu á
23:13:01 04/03/2025
Câu trả lời của Trương Mỹ Nhân trước nghi vấn rạn nứt với Phí Ngọc Hưng
Sao việt
23:10:00 04/03/2025
Hội thi độc lạ bậc nhất Bắc Ninh: Gà đứng trên mâm, xôi trắng tinh không vết nứt
Lạ vui
23:06:02 04/03/2025
Loạt cảnh nóng trần trụi của bộ phim đại thắng Oscar 2025 gây sốt
Phim âu mỹ
22:57:03 04/03/2025
Cận cảnh tô phở gà 200.000 đồng đắt bậc nhất Hà Nội, ăn một bát có bằng "chén" cả con như lời đồn?
Netizen
22:55:17 04/03/2025
Ca sĩ Đoàn Thúy Trang lập kỷ lục phát hành 9 MV trong 10 ngày
Nhạc việt
22:49:28 04/03/2025