Thành phố không dấu chân anh
Có quá nhiều nơi đã in dấu chân anh và em… (Ảnh minh họa)
“Nơi em đến sẽ không có dấu chân anh”. Anh hỏi tại sao? “Ừ. Bởi vì như thế em mới quên anh được”. Có quá nhiều nơi đã in dấu chân anh và em, em không thể sống ở đó được bởi vì hình bóng của anh sẽ thấp thoáng quanh em.
Bước chân tới một thành phố xa lạ, không người thân, em cũng thấy sợ nhưng đó là lựa chọn của em nên em sẽ cố gắng để sống tốt. Nơi đây không có dấu chân anh nên em sẽ gạt bỏ được nhiều thứ để tập trung cho công việc.
Từ lâu em đã quên đi những câu nói ngọt ngào, những lời yêu thương anh dành cho em. Em cũng thôi không còn mong chờ điện thoại, tin nhắn của anh như trước đây. Mà nhiều khi anh gọi em còn bướng bỉnh không nghe máy nữa. Không phải là em hết yêu anh đâu mà em chỉ muốn anh quên em đi. Em muốn anh quên mọi chuyện liên quan đến em, quên luôn giọng nói của em đã hiện hữu trong anh. Những lúc bị ốm em rất muốn nhận được từ anh một lời động viên nhưng chẳng bao giờ em gọi điện cho anh để nói là em đang bị ốm cả. Dù em biết rằng chỉ cần em nói ra anh có thể bỏ mọi công việc để ngồi nói chuyện điện thoại với em.
Video đang HOT
Em đã lựa chọn nơi mình sống không có dấu chân anh rồi… (Ảnh minh họa)
Ngày em lạnh lùng bước lên tàu, anh đứng dưới sân ga khóc thật nhiều. Em nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì. Chỉ khi tàu chuyển bánh em mới vỡ òa và khóc thật to mặc cho mọi người nhìn. Em chỉ lạnh lùng trước mặt anh nhưng thực ra em yếu đuối lắm anh à. Những khi vào Blog của anh đọc tâm sự của anh, anh có biết là em đau đớn lắm không. Lúc nào nước mắt em cũng tuôn rơi. Anh à! Có một sự thật không bao giờ thay đổi là em không bao giờ hết yêu anh. Bây giờ và sau này cũng thế. Em lựa chọn ra đi vì có nhiều lí do nhưng em tin là anh hiểu em. Cả anh và em đều không thể nào tìm cách lấp được hố sâu đang ngăn cách hai ta. Có lẽ em ra đi là điều tốt nhất phải không anh? Một năm không quên được nhau thì hai năm hay nhiều năm hơn nữa. Còn nếu cả đời không quên được nhau thì cứ giữ mãi hình ảnh của nhau miễn sao đừng ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của mỗi người là được phải không anh? Em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, đừng làm em thất vọng nghe anh. Em đã lựa chọn nơi mình sống không có dấu chân anh rồi.
Võ Thị Thoan
VPMT báo Xây Dựng, 517 Trần Cao Vân, Thành phố Đà Nẵng
minhthoan289@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đâu rồi người em yêu
Giờ đây bên anh em thấy mình lạc lõng quá... (Ảnh minh họa)
Ngày xưa anh thường nói với em rằng mình sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình trên con đường ấy, vậy mà giờ đây sau bao nhiêu khó khăn thử thách trong tình yêu thì anh lại quên đi những gì anh nói...
Anh bỏ mặc em để say sưa trong niềm vui lạc thú của biết bao tình yêu mới. Còn đâu thần tượng về người em yêu thuở nào, thật chua xót quá phải không anh? Dù sau những ngày tháng anh rời xa em thì bây giờ khi anh quay về, đứng bên anh em không còn cảm giác bình yên nữa dù tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi. Từ ngày anh ra đi theo tình mới, anh đã thay đổi quá nhiều, không còn là anh yêu dễ thương với nụ cười cuốn hút, không còn sự lịch lãm phong độ làm say mê trái tim em ngày nào, anh bây giờ có lối sống buông thả, anh yêu biết bao người, thậm chí làm em đau lòng anh vẫn lừa dối em trao những nụ hôn ngọt ngào những vòng tay âu yếm và cả những ái ân chăn gối. Em làm sao có thể chấp nhận được những việc ấy hả anh, mà đó lại là người mà em kinh tởm nhất. Vì sao, vì sao anh như vậy?
Vì sao anh có thể coi thường tình yêu của em, khi làm những điều đó với người khác anh có nghĩ về em không? Một người làm em kính nể vì sự nghiêm túc thì giờ đây lại hành động đối nghịch với bên ngoài. Tại anh thay đổi, tại anh đam mê lạc thú quên cả giới hạn hay tất cả những gì em ngưỡng mộ anh chỉ là sự giả dối được bao bọc bên ngoài bởi những điều tốt đẹp hả anh?
Hãy trả lại em những gì tốt đẹp ngày xưa, niềm tin anh và sự bình yên... (Anhr minh họa)
Giờ đây bên anh em thấy mình lạc lõng quá, em muốn trốn chạy sự thật phũ phàng này dù anh không thừa nhận những điều đó nhưng những gì cô ta nói và giác quan của em đã khiến em không thể phủ nhận được nữa rồi. Em yêu anh, muốn cùng anh đi hết con đường nhưng giờ đây anh nói em làm sao bước tiếp được nữa khi bên anh còn có quá nhiều người, em sợ không có anh, nhưng bên anh là những chuỗi ngày đau đớn vì sự ám ảnh, em yêu anh nhưng lòng tin của em anh đã đánh mất cả rồi. Một là anh yêu em, cần em hãy gửi lại em bằng tình yêu chân thành và chung thủy, còn không anh hãy phũ phàng hơn nữa đi để em đau đến tê dại để em tỉnh ra mà rời xa anh. Em không thể chia sẻ tình yêu thì làm sao em có thể bên anh như anh đã từng làm với người khác! Hãy trả lại cho em anh của ngày đầu em yêu, hãy trả lại em những gì tốt đẹp ngày xưa, niềm tin anh và sự bình yên...
Đừng vì biết em yêu anh, sợ mất anh mà tiếp tục làm em đau đớn vì em sẽ hận anh... suốt kiếp!
opadmin.vn@tantec1.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nụ hôn đầu Anh không đủ ngôn từ để diễn tả cảnh tượng tuyệt vời khi hai ta trao nhau nụ hôn đầu... (Ảnh minh họa) Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày cuối cùng chúng mình được gần nhau, một quãng thời gian dài đằng đẵng với nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trong tim. Nhưng lại là khoảng thời gian quá ngắn...