Thành đại gia nhờ nhà vợ, chồng lại quả “món quà” không ai ngờ
Từ một người mồ côi cả bố lẫn mẹ, được ông bà nội cưu mang, cho việc làm, cho ở rể khi lấy chị, được cùng chị hưởng cơ ngơi của ông bà chị để lại, thế mà còn trở chứng cờ bạc, rượu chè rồi còn dắt cả bồ trẻ về đòi chia của để nuôi bồ thì thật anh ấy không đáng mặt đàn ông chút nào phải không chị
Ảnh minh hoạ: Internet
Em thấy thương cho hoàn cảnh của chị sau khi đọc câu chuyện Chồng dắt bồ về giữa nhà đòi chia tài sản để đi “xây dựng hạnh phúc“, càng thương chị bao nhiêu em lại càng giận chồng chị bấy nhiêu. Rõ ràng anh ấy là người đàn ông hết sức may mắn, có phúc mà không biết đường hưởng. Bởi từ một người mồ côi cả bố lẫn mẹ, được ông bà nội cưu mang, cho việc làm, cho ở rể khi lấy chị, được cùng chị hưởng cơ ngơi của ông bà chị để lại, thế mà còn trở chứng cờ bạc, rượu chè rồi còn dắt cả bồ trẻ về đòi chia của để nuôi bồ thì thật anh ấy không đáng mặt đàn ông chút nào phải không
Thế nhưng em nghĩ nếu bây giờ chị bỏ anh ấy thì hai đứa con của chị sẽ lâm vào cảnh mất bố, tội nghiệp quá chị ạ vì cả hai đứa đều còn quá nhỏ để phái gánh chịu hậu quả mà người lớn gây ra.
Hay chị vì các con, thử một lần nữa thuyết phục anh ấy xem sao? Chị cứ giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng phân tích phải trái để anh ấy nghe ra. Nếu anh ấy còn chút lương tâm của người làm chồng, làm cha chắc chắn anh ấy sẽ biết mình phải hành động ra sao trước thái độ nhẫn nhịn, vị tha hết sức biết điều của chị.
Còn cuối cùng nếu mọi sự cố gắng, nỗ lực của chị bằng không, thì việc chị chia tay anh ấy là điều cần thiết. Tài sản phân chia cho người trong cuộc khi li hôn đã có toà án xét xử, chị cứ yên tâm rằng pháp luật luôn bảo vệ cho lẽ phải. Với cách sống tự lập đầy bản lĩnh của chị, em tin rằng sau khi chấm dứt hôn nhân với anh ấy, chị thừa sức để nuôi các con một mình khôn lớn.
Video đang HOT
Thông cảm và chia sẻ cùng chị.
Theo Phununews
Cánh cửa cuộc đời đã đóng lại chỉ vì tôi đã không cưỡng lại được đêm đó
Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Gia đình tôi sinh sống ở vùng ngoại ô thành phố. Từ nhỏ, tôi đã chơi thân với em. Em kém tôi một tuổi và là con nhà khá giả, bố mẹ em là công chức nhà nước. Lớn lên, học cùng một trường đại học, chúng tôi yêu nhau. Dù gia cảnh nhà tôi nghèo khó nhưng bạn gái và gia đình bên ấy chưa bao giờ có thái độ xem thường.
Những năm tháng học đại học, kinh tế gia đình ngày càng khó khă do bố mẹ già yếu, em gái tôi còn nhỏ. Tuy vậy, bố mẹ vẫn thường động viên tôi, chỉ cần cố gắng học tốt, việc tiền nong cứ để bố mẹ lo. Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định xin đi làm thêm bán thời gian ở một công ty du lịch tư nhân.
Với thành tích học tập tốt, một số kinh nghiệm tìm tòi từ trước, tôi nhanh chóng được nhận vào làm. Đồng lương ít ỏi có được hàng tháng đã giúp tôi phần nào trang trải học phí. Một lần, tôi vô tình gặp chị trưởng phòng nhân sự trong buổi liên hoan cuối năm của công ty. Chị hơn tôi 5 tuổi, rất xinh đẹp và tài giỏi nhưng chưa có gia đình.
Tính tình tôi cởi mở, chị cũng là người hòa đồng nên hai chị em nhanh chóng thân thiết sau buổi liên hoan hôm đó. Thỉnh thoảng, chị còn rủ tôi đi ăn tối cùng. Chị tâm sự rằng cuộc sống của chị rất cô độc. Trong công việc, chị giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi ngày càng thân thiết.
Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau. (Ảnh minh họa).
Mải đi làm thêm có thêm nhiều tiền nhưng chuyện học hành ngày càng sa sút. Tôi ít nói chuyện và quan tâm tới bạn gái hơn. Em không giận hờn gì mà cũng thông cảm cho tôi. Em luôn nhắc, năm cuối đại học rồi nên tôi hãy chú ý việc học nhiều hơn. Bố mẹ vẫn hay hỏi sao dạo này không thấy em đến chơi, tôi chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện.
Càng ngày, tôi càng mải việc ở công ty. Với ưu ái của chị, tôi được chuyển sang phòng nhân sự với công việc nhàn hạ và lương cao hơn. Đây có thể coi là đặc cách với một sinh viên chưa ra trường như tôi. Chúng tôi gặp nhau và tiếp xúc thường xuyên hơn nữa.
Ngày sinh nhật của chị, chị không đi chơi với bạn bè mà chỉ mời tôi đến nhà ăn tối. Ban đầu, tôi định không đi vì mình đã có người yêu, như thế sẽ không tiện. Tuy nhiên, bạn gái rất tin tưởng tôi, nói tôi nên đi để cảm ơn chị. Tôi thấy hợp lí nên đã nghe lời em.
Tối hôm đó, chỉ có tôi và chị ăn tối dưới ánh nến lung linh, lãng mạn. Khi đã ngà ngà say, dường như men rượu đã làm tôi không còn là chính mình nữa. Chị ngã trong vòng tay tôi, nói rằng đã yêu tôi nhưng không dám thổ lộ vì tôi đã có người yêu. Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và lo sợ. Tôi vội vàng về nhà chuẩn bị quần áo và đi học bình thường. Tôi ít nói chuyện hẳn với em và trốn tránh em. Kết quả học hành ngày càng tồi tệ, em tìm tôi nói chuyện nhưng tôi cáu bẳn, nói em đừng quản thúc tôi.
Tôi hay đến nhà chị hơn. Chúng tôi quấn quýt nhau như một cặp tình nhân. Chị thường hay đưa cho tôi tiền, nói tôi biếu bố mẹ và lo cho việc học. Một, hai lần đầu tôi ngần ngại không nhận. Nhưng về sau, tôi nhận tiền của chị nhiều hơn. Tôi vẫn lén lút không để ai biết mối quan hệ này.
Tôi không tin được những gì vừa xảy ra với mình là sự thật. (Ảnh minh họa).
Một lần ở nhà chị, tôi thấy tờ giấy kết quả khám bệnh của chị. Tôi không tin nổi vào mắt mình vì kết quả khám ghi rõ chị mắc căn bệnh thế kỷ. Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Chị nói rằng chị mới biết, người tình cũ của chị chính là người đã làm cho chị mắc căn bệnh này. Khi gặp tôi chị không biết trong người mang căn bệnh đó. Thế nhưng, việc gặp tôi đã khiến chị quên đi tất cả. Đêm hôm đó chị uống chút rượu nên cũng quên luôn việc dùng bao về sau thì chị không dám nói ra vì sợ tôi sẽ không chấp nhận chị nữa.
Tôi không tin được những gì vừa xảy ra với mình là sự thật. Vậy là, tôi cũng đã mắc căn bệnh quái ác này. Mọi thứ tôi dự định trong tương lai giờ đã đổ vỡ. Tôi lừa dối bố mẹ, phản bội tình yêu chân thành của em chỉ để chạy theo những giá trị phù phiếm bởi suy nghĩ nông cạn.
Tôi nên thú thật hết với mọi người hay là cứ im lặng đối diện với tội lỗi của mình? Tôi biến mình thành một kẻ tội đồ mà có lẽ không ai tha thứ. Tôi phải làm sao để đối diện với tình cảnh nghiệt ngã của mình lúc này đây?
Theo TTT/Phununews
Ăn hỏi rồi mà tôi cũng không rõ bao giờ anh cưới mình Mọi người thống nhất với nhau lịch cưới nhưng anh có vẻ chần chừ. Tôi 25 tuổi, bạn trai 39 tuổi, lúc tìm hiểu nhau anh xác định mối quan hệ này là nghiêm túc. Tính tình anh hiền lành, có trách nhiệm, không rượu bia, thuốc lá; còn tính tôi có phần nóng nảy. Vì trước khi quen, tôi và anh đều...