Tháng tương phùng
Ta nhìn thấy nhau, nơi góc sân trường xanh màu lá mới, nơi em ngỡ chỉ mình em lang thang tìm đến và mê mải đắm mình. Em ngắm giọt sương còn đọng trên ngọn cỏ non anh ngậm bên khóe môi, phì cười trước cái vẫy tay làm quen của anh. Trời hôm ấy xanh hơn, mây trổ bông trắng xóa, cỏ cây lao xao để mình cùng nghe những rung động thật gần. Em gọi đó là tháng của tương phùng.
Ta tìm kiếm nhau, qua ánh nhìn đầy chủ ý những buổi chào cờ, những trưa căng tin chen lấn, những buổi học thể dục mệt lả, cả khi chỉ lướt ngang cửa lớp của nhau. Cho đến lúc đó em mới biết, được trông đợi một điều gì bỗng dưng thân thuộc, cũng thật dễ chịu! Nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt nhau, ta lại vội quay đi, khi chưa kịp gửi trao thông điệp nào cụ thể. Cứ thế suốt một năm dài…
Ta nhận ra nhau, dù chắt chiu biết bao kỷ niệm… hữu hình với bạn bè riêng, vẫn thấy mơ hồ trong đó những liên quan vô hình về nhau mà chính ta cũng khó lòng lý giải. Những rụt rè của tuổi hồn nhiên, những mạnh mẽ của hai người kiêu hãnh dù có xô dạt ta thế nào, vẫn đưa ta về một giấc mơ chung, nơi có khoảng trời xanh, có mây trôi, vạt cỏ… Một năm sau ngày nhìn thấy nhau, khoảng cách giữa ta thu hẹp lại nhờ những rộn ràng cười nói. Em yêu làm sao tháng của tái ngộ, nhớ mong và hò hẹn!
Video đang HOT
Vậy mà ta lại rời xa nhau, sau những dằn dỗi thông thường, những trách hờn nông nổi. Ta dễ dàng để cho người thứ ba, thứ tư chen vào, đánh lừa nhau ta đang vui với sự lựa chọn mới. Chỉ mình em biết, em đang lê qua cái tháng mà em dối mình chẳng bao giờ muốn nhớ về…
Cánh cổng trường phổ thông khép lại, mở ra hai hướng khác nhau cho cuộc sống của ta. Thời gian trôi quá lâu khiến ta hao hụt niềm tin rằng trái đất sẽ tròn. Có bao giờ trên bước đường xuôi ngược, anh giật mình trước bóng dáng ai đó, rồi liên tưởng một cô bạn nhỏ? Như em, thi thoảng vẫn lục tìm ký ức, tự hỏi nếu một ngày gặp lại, thấy mắt anh… không còn nâu, tóc anh không còn lòa xòa trước trán, mình có tiếc gì… Rồi nhận ra mình lạ đời khi tuổi xuân trôi qua mà vụng dại, hồn nhiên như vẫn còn mãi đó…
Chiều nay, người bạn ở quê báo tin anh “lại” cưới. Em cười nói cho qua, để rồi ngu ngơ tự hỏi, sao cô dâu của anh… mãi chẳng là em? Bần thần liếc nhìn tờ lịch của những ngày cũ mình chưa vội xé, em nhận ra lại trùng hợp tháng 10. Tháng bắt đầu và kết thúc của một mối tình nho nhỏ. Vậy mà biết bao tháng 10 trôi qua, đã đặt cho nó biết bao tên gọi, em vẫn chờ đợi điều gì mà chưa… dán nhãn cho tháng 10 năm ấy một chữ “quên”?
Theo PN
Hạnh phúc anh nhé!
Em luôn cầu chúc cho anh được bình yên. Hạnh phúc anh nhé!
Đã có đôi lần em từng nói với anh rằng "Anh à, có thể anh không là người đẹp trai nhất, không giàu có đôi khi còn lạnh lùng nhưng với em anh là người tuyệt vời nhất trên thế gian này". Bỗng dưng em chợt cảm thấy một thủa kí ức tình yêu xưa kia ùa về. Một cảm giác thật khó diễn tả bằng lời vì hình như có một sợi dây vô hình chạy dọc sống lưng em, mà sao em lại thấy nghẹn ứ trong cổ họng. Anh à, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em viết cho anh, viết về một người đã từng là "người tuyệt vời nhất của em". Ngày anh đến là ngày em biết cười, nói, hát vu vơ, là ngày em biết cảm giác bồn chồn, xuyến xao, là ngày em biết nhớ một người và cũng là ngày em hiểu cảm giác một người con trai đang thực sự có tình cảm với mình là như thế nào cho dù em mới chỉ là cô học trò cấp ba.
Quãng thời gian yêu nhau không đủ dài và cũng không hẳn là quá ngắn ngủi để chúng ta hiểu một chút ít về nhau. Bao nhiêu buồn vui, giận hờn, bao nhiêu nước mắt... để lấp đầy kí ức tình yêu một thời. Trải qua những sóng gió, gian nan, vất vả để thấy được rằng còn có một tình yêu để xoa dịu những bộn bề trong cuộc sống. Đến với anh là khoảng thời gian anh khó khăn nhất, nhưng có sao đâu, cuộc sống mà, vẫn cứ mỉm cười để mỗi khi nhận một bông hồng của anh mà không rõ là ngày gì, để mỗi khi hai đứa ngồi quán kem, lướt qua quán chè bên đường mà trong lòng vẫn vui như hoa vậy. Có thể với anh, em vẫn còn trẻ con lắm, ngây thơ lắm, hồn nhiên lắm... nhưng rồi ngày tháng qua đi, biết bao những muộn phiền suy nghĩ hiện ra trong đầu em. Em nhận ra rằng mình đang lớn, đang trưởng thành và biết suy nghĩ hơn.
Chuyện gia đình, chuyện học hành, chuyện bạn bè, chuyện tình yêu... tất cả như một thứ hỗn độn đôi khi khiến em vô cùng mệt mỏi. Và trong chuyện tình cảm, điều khiến em phải mất khoảng thời gian nhiều nhất, mất nhiều giọt nước mắt nhất, khó quên lâu nhất có lẽ là mối tình đầu này. Chúng ta có duyên gặp nhau, có duyên được yêu thương nhau nhưng không có duyên thành một gia đình nhỏ của nhau. Sự xuất hiện của người thứ ba, sự ngăn cản của gia đình, sự buông xuôi nơi em... và rồi tất cả đã làm niềm tin nơi anh, sự cố gắng nơi anh không còn nhiều nữa.
Hạnh phúc anh nhé, mối tình đầu của em! (Ảnh minh họa)
Lúc đó em nghĩ chia tay là cách duy nhất mà em có thể làm để tốt cho cả hai. Nói em là đồ máu lạnh, là kẻ lạnh lùng, đáng ghét... thì cuối cùng người con gái để anh yêu nhiều nhất vẫn là em, người khiến anh phải khóc nhiều nhất cũng là em, người khiến anh phải suy nghĩ nhiều nhất, khổ đau nhiều nhất vẫn là em. Em tệ lắm phải không anh? Em tự ghét chính mình, giận chính mình vì lỡ để cho người yêu thương em trở lên như vậy. Nhưng em không còn sự lựa chọn nào cả, em không hề muốn gia đình người mình yêu không yêu thương mình, không hề muốn sự xuất hiện của người con gái kia, không hề muốn nhìn mẹ em buồn lòng vì em... em xin lỗi!
Giờ đây khi đã qua những ngày tháng mệt nhoài để nghĩ về một người, khóc vì một người, cố quên một người... em cảm thấy cuộc sống với em bình lặng hơn. Nhưng đôi khi em thấy cô độc quá, buồn quá, tủi thân nữa... thực sự rất nhiều khi tâm trạng em không ổn chút nào cả. Nhưng em vẫn tiếp tục phải cố gắng, tiếp tục đi trên con đường mà em đã chọn. Nghĩ cho bản thân một chút, nghĩ về mẹ- người phụ nữ em yêu hơn cả tính mạng của mình. Em muốn có một mong muốn, một khao khát rằng trở thành một người con ngoan, một người con thành đạt trong mắt mẹ. Điều em sợ nhất là thấy mẹ buồn, nhìn mẹ rơi lệ, khi đó em thấy tim mình đau lắm!
Ngày hôm nay, điều em cảm thấy an tâm hơn khi nghĩ về anh là em biết có một người con gái yêu thương anh, lo lắng cho anh, quan tâm anh, bên anh trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời. Anh nói anh không có tình yêu với người ta, anh đau khổ, anh tuyệt vọng và dường như mất cảm giác thế nào là yêu thương... nhưng có một điều em luôn muốn anh hiểu rằng " Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hi sinh gian khổ. Ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy".
Thời gian cứ thế trôi, bỏ lại sau lưng những ngày tháng của cuộc sống. Nếu là người biết quý trọng thời gian thì hãy sẵn sàng chạy đua với nó. Thời gian cũng là cơ sở để ta định hướng cho tương lai, nhận biết một tấm lòng. Thời gian làm lãng quên quá khứ và con người có quên hay không, thay đổi hay không là do chính mình, hãy nhìn nhận con đường mình đã đi qua. Cuộc sống, hạnh phúc, thời gian luôn đi cùng với nhau, đồng hành với nhau. Có thể 4 năm về trước em là người con gái anh yêu nhiều nhất, ngày hôm qua em vẫn là người con gái anh yêu nhiều nhất, và hôm nay trong tim anh em vẫn là người con gái có vị trí đặc biệt nào đó. Nhưng hãy hứa với em rằng ngày mai anh sẽ yêu em theo cách khác, cách mà mọi người vẫn thường yêu mến nhau đó. Và hãy dành tình yêu nhiều nhất, tình yêu duy nhất mà anh có cho cô ấy nhé. Em tin anh sẽ làm được, cố gắng lên anh mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi. Em luôn cầu chúc cho anh được bình yên. Hạnh phúc anh nhé, mối tình đầu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người đứng giữa Tôi và cô ấy yêu nhau đã hơn 3 năm. Tình yêu của chúng tôi trải qua nhiều vui buồn và những giọt nước mắt. Có một trở ngại lớn nhất đó là gia đình tôi... Cô ấy sinh ra trong một gia đình không khá giả gì nhưng cũng cố gắng chắt chiu cho con cái đi học đến nơi đến chốn....