Tháng tư và mười hai lời nói dối của một người
Tôi vẫn đợi, đợi để đến cuối cùng trong màn đêm nhòe nhòe, tôi thấy cậu ấy tay trong tay với người con gái khác, vừa cười vừa nói, cậu xoa đầu, vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên má cô ấy, những cử chỉ này tôi quen thuộc biết bao nhiêu.
***
Tôi cực không thích cái cách cứ đến mỗi đầu tháng lại gửi lời chào lên Facebook, chẳng hạn “xin chào tháng một”, “Hello tháng hai”… Nhưng cứ đến tháng tư tôi lại muốn gửi lời chào đến nó. Vì sao ư, vì tháng tư bắt đầu bằng ngày thế giới nói dối, những trò đùa, có vẻ như người ta quá mệt mỏi với cuộc sống nên ngày mọi lời nói dối đều được tha thứ này, được hưởng ứng rất nhiệt tình. Với tôi nó lại là ngày tôi ngốc nghếch nhất của bản thân mình, mười hai lời nối dối từ cùng một người.
- 6h00 tối nay Conan có tập mới ngoài nhà sách đó, tao với mày đi mua nha, đợi tao trước cửa nhà sách.
Đó là năm học lớp tám, đúng sáu giờ tối, tôi đứng đợi trước cửa nhà sách, ba mươi phút trôi qua hết đứng rồi ngồi, hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái, thời ấy làm gì có cái điện thoại di động mà gọi. Từ chờ đợi, đến bực tức rồi lo lắng vậy mà vẫn không thấy cậu ấy đâu. Hơn bảy giờ, không đợi được nữa tôi bước vào nhà sách, dạo quanh mấy hàng sách mới cũng không thấy tập mới của Conan đâu cả, đến hỏi nhân viên thì mới biết được chẳng có tập mới nào, chị ấy còn cười rất tươi hỏi lại “Em bị lừa rồi phải không”. Tôi ngơ ngẩn người ra, đó là lần đầu tiên tôi biết ngày Cá tháng tư là gì.
Và cũng từ đó hầu như năm nào tôi cũng bị cậu ta lừa vào ngày này, có những trò đùa tương tự như rủ đi ăn rồi lại không đến, bảo thầy cô gọi xuống phòng gặp mặt đến nơi thì chẳng có thầy cô nào kêu, đi học thêm thì bảo cô cho nghỉ rồi kéo đi chơi về đến nhà bị mẹ dần cho một trận tội bỏ học thêm. Với mỗi lần bị lừa tôi lại giận, chỉ được đến sáng hôm sau khi cậu ấy cười hề hề mời gói bim bim tôi lại hết, tôi thật sự đã tin rằng lời nói dối vào ngày Cá tháng tư sẽ được tha thứ thật.
Nhưng không phải vậy, có những lời nói dối người ta dựa vào ngày Cá tháng tư chỉ mong được tha thứ.
- Tớ quen người khác rồi.
- ….
- Mình chia tay đi.
- Cá tháng tư đúng không, em không bị lừa đâu.
- Không, anh lừa em suốt cả tháng nay rồi, hôm nay anh mới thật lòng nói ra, mong em tha thứ.
- Đừng nói gì nữa cả, bao nhiêu năm qua anh cứ lừa em ngày này, em không bị lừa nữa đâu.
Tôi vụt chạy đi, đó là khi chúng tôi học lớp mười một, bao nhiêu năm học bên nhau từ cấp hai, lên cấp ba rồi yêu nhau, chúng tôi đã có một năm yêu thương ngọt ngào, ấy vậy mà, tôi biết chứ, biết trước khi anh nói ra những lời này, nhưng tôi vẫn không muốn tin. Người ta nói tình bạn có thể tiến lên thành tình yêu, nhưng tình yêu lại không thể lui về thành tình bạn. Sau ngày đầu tháng tư định mệnh ấy, tôi và cậu ta trở thành người xa lạ, tôi chẳng màn nhìn đến cậu ta dù tôi đã trải qua mấy tháng trời khó khăn để vượt qua những ấm ức, những tan vỡ để nhặt lại lòng tin của mình trong tình yêu. Tôi yêu một người khác, một anh chàng dạy bơi ở trung tâm trong mùa hè vật vã khi tôi cố lựa chọn một môn thể thao để quên đi cậu ta. Anh chàng dạy bơi của tôi là mẫu người hoàn hảo, đẹp trai, học giỏi, siêng năng và tình cảm, ở bên cạnh anh ấy tôi luôn cảm thấy được yêu thương, chăm sóc đáng lý ra tôi đã có một tình yêu thật đẹp, đẹp cả tuổi thanh xuân, cả sau này và bây giờ có khi đã thành chồng tôi mất rồi.
Lại là ngày tháng tư định mệnh đó, cậu ta bước đến, trọn vẹn một năm tôi không nói một lời, không nhìn đến một lần. Tôi có hơi bất ngờ, nhưng cũng không muốn nói gì, vừa định đứng dậy bước đi, một bàn tay lại níu lấy tay tôi.
- Anh chia tay rồi.
- ….
Video đang HOT
Tôi im lặng, nhưng tin này thì tôi biết thừa rồi, hai người chia tay ồn ào như thế mà. Chẳng được bao lâu sau chia tay tôi, hai người cũng đường ai nấy đi, chẳng biết lý do là gì, nhưng có vẻ cô ấy không muốn, khóc lóc các kiểu, rồi hò hét, rồi nhiều trò hành hạ bản thân chỉ mong níu kéo lại.
- Anh không quên được em, anh biết mình sai rồi, nhưng hình bóng em in sâu trong tim anh, không ai có thể thay thế em được.
- …
- Chúng ta quay lại được không, cho anh một cơ hội.
- Đừng đùa nữa, đừng mang tôi ra làm lý do tan vỡ chuyện tình của anh.
Tôi bước đi, một cách dứt khoác, nhưng tôi lại sai lầm trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, tim tôi đã đạp loạn đi, tôi mềm lòng. Chuyện tình yêu đẹp của tôi và anh chàng dạy bơi kết thúc sau ngày Cá tháng tư đúng ba ngày khi tôi nhận ra mình hoàn toàn tha thứ cho kẻ đã lừa dối mình, và một câu quay lại của anh ta tôi gần như đã đồng ý ngay từ giây phút đó.
Đó là lựa chọn ngu ngốc nhất trong đời của tôi, khi quay lại bên nhau, chúng tôi những đứa đã cùng nhau lớn lến, hợp nhau đến từng milimet, chuyện yêu đương dĩ nhiên sẽ ngọt ngào và lãng mạn nhất trần đời vì ai cũng biết người kia cần gì. Nhưng chẳng được bao lâu, chúng tôi bắt đầu yêu xa khi cậu ấy lên thành phố học Đại học. Tôi cũng học đại học nhưng chúng tôi xa nhau hơn hai trăm cây số. Lúc này internet đã phát triển đôi chút, Facebook đã ra đời, điện thoại di động có chụp hình camera trước, chúng tôi cũng không quá xa cách khi yêu xa, chúng tôi gửi hình cho nhau mỗi ngày, tâm sự với nhau mỗi đêm, tôi vẫn tin rằng mình sẽ chịu đựng được và chúng tôi sẽ sớm về chung một nhà khi chúng tôi ra trường. Và rồi tôi nhận ra sự ngây thơ đến ngu ngốc của mình vào ngày đầu tháng tư, tôi đã quyết định không để cậu ấy lừa tôi nữa, tôi sẽ bày trò để phá đi định mệnh này, tôi đã hẹn tuần sau tôi lên thăm cậu ấy, nhưng tôi quyết định sẽ lừa cậu ấy bằng cách nói hủy chuyến đi do có bài tập đột xuất. Và tôi đã lừa được cậu ấy, cậu ấy trách hờn rồi nũng nịu nói rằng đã mong chờ ngày này bao nhiêu, đã lựa chọn những địa điểm để đi chơi cùng tôi, dẫn tôi đi tham quan thành phố, rồi lại than thở ngày hôm ấy lại phải nằm dài ở nhà hết ngủ rồi lại ăn… Tôi không buồn cười nhưng ráng nhịn, cố nói dối vì cũng muốn cho cậu ấy một bất ngờ.
Nhưng cuối cùng người bất ngờ lại là tôi, không có ai nằm dài ở phòng, không có ai hết ăn rồi ngủ. Tôi đợi gần mười hai tiếng bên ngoài phòng trọ, điện thoại không bắt máy, thay vì giận tôi lại đỗ lỗi cho mình đáng ra nên nói trước, biết đâu cậu ấy có việc đột xuất phải đi xa. Vậy nhưng tôi vẫn đợi, đợi để đến cuối cùng trong màn đêm nhòe nhòe, tôi thấy cậu ấy tay trong tay với người con gái khác, vừa cười vừa nói, anh xoa đầu, vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên má cô ấy, những cử chỉ này tôi quen thuộc biết bao nhiêu.
Tôi không muốn nói đến những vỡ vụn của trái tim tôi lúc ấy nữa, cũng không muốn diễn tả những nổi đau đớn tôi trãi qua, vì tôi chẳng nhớ nỗi lúc ấy tôi đã đau như thế nào, tôi còn chẳng nhớ nổi mình đã về nhà bằng gì nữa kìa. Lần đó cậu ấy không chịu buông tay, cậu ấy xin tôi tha thứ, nói đủ mọi lý do, xin lỗi tôi bằng mọi cách, hai trăm cây số nhưng mỗi cuối tuần cậu ấy lại về với tôi. Dù vậy trái tim tôi quá đau để tha thứ và quay lại.
Một năm sau, cũng lại đúng ngày Cá tháng tư cậu ấy bày trò hẹn tôi đi xem phim, vì cậu ấy nài nỉ và nhắn tin suốt cả ngày nên cuối cùng tôi cũng nhận lời, đến rạp phim cậu ấy lại bảo không mua được vé. Một trò đùa vô vị, tôi chưa kịp quay đi thì cậu ấy chìa ra bó hoa, quỳ xuống dưới chân tôi.
- Đây không phải tỏ tình, anh đã quá sai và có lỗi với em, chính anh cũng không thể tha thứ cho mình.
- …
- Nhưng xin em đừng lạnh lùng với anh, đừng vô tâm với anh. Chúng ta mười mấy năm bên nhau, từ bạn đến yêu rồi chia tay, anh quý giá từng phút giây bên em. Xin em, nếu không thể cho anh cơ hội được yêu em tiếp nữa hay cho anh cơ hội làm một người bạn như trước có được không.
- …
- Đừng im lặng với anh, đừng không quan tâm đến anh, điều đó còn làm anh đau hơn cả khi em mắng chửi anh. Hãy mắng chửi anh nếu em muốn nhưng xin em hãy trả lời điện thoại của anh, có được không.
Dù rất muốn nói không, nhưng chính tôi cũng tiếc nuối những ngày tháng thanh xuân ấy, từ khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi đã vui vẻ biết mấy, giá như không có những trò đùa yêu đương kia, có lẽ chúng tôi vẫn là những người bạn thân thiết, tình bạn có khi còn ngọt ngào và lãng mạn hơn tình yêu. Và như vậy vào một ngày đầu tháng tư chúng tôi trở lại làm những người bạn. Dù không thân thiết như trước nhưng với chúng tôi điều đó dễ dàng hơn việc hận thù, ghét bỏ hay yêu đương. Đôi lúc khi mệt mỏi cậu nhắn cho tôi, tôi chia sẻ, khi tôi quen một người mới cậu chúc mừng, thỉnh thoảng chúng tôi hẹn nhau café vào những dịp cậu về quê, cũng có những chuyến đi chơi xa khi chúng tôi đều mệt mỏi trong cuộc sống và đương nhiên những chuyến đi ấy là đi cùng bạn bè không riêng gì hai chúng tôi. Những ngày tháng Tư vẫn bắt đầu bằng trò đùa của cậu ấy.
Lời nói dối thứ mười hai của cậu ấy, cậu ấy đã nói về đám cưới của chính mình, một đám cưới với cô gái cậu yêu sau hai năm chia tay tôi. Cô gái ấy như cậu nói không có đôi mắt biết cười như tôi, không có mái tóc đen dài thơm mùi cỏ cháy như tôi, cô ấy có đôi mắt buồn, có giọng nói nhẹ như cơn gió, cậu nói không phải tình yêu cuồng nhiệt như thời tuổi trẻ, cậu nói đó là tình yêu của sự mong cầu gắn bó, là sự trưởng thành của người đàn ông muốn bảo vệ và che chở cho người bên cạnh.
Tôi đã nói lời chúc mừng cậu, cũng nhận lời hát mừng đám cưới… vậy nhưng nơi tôi đứng hát lại bên cạnh gốc cây thông già trên triền đồi Đà Lạt, nơi cậu từng hứa đưa tôi đến khi mình còn yêu nhau, tôi hát ở quán café quen thuộc cậu hay đưa tôi đi mỗi tối chủ nhật từ thời cấp ba. Chẳng có đám cưới nào diễn ra, cũng chẳng còn lời nói dối nào tiếp diễn, tôi sao lại luôn tin cậu như vậy, khi cậu nói muốn che chở cho cô ấy tôi lại tin, tôi lại quên hôm ấy là ngày nói dối, cậu cứ nói như vậy rồi lại đi, để lại cô ấy đau thương như thế, thay vì lời chúc mừng tôi lại phải bên cạnh, thay cậu an ủi cô ấy, lau những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt vô hồn.
Sao lúc nào lời nói của cậu vào ngày ấy cũng như một trò đùa như thế, làm sao có thể tha thứ được hết lần này đến lần khác đây. Biết không, cô ấy lúc này đây có thể rất đau lòng, cô ấy đau thương vô tận và sẽ mãi nhớ cậu về sau, nhưng rồi cô ấy cũng sẽ có người khác thay thế, cậu sẽ trở thành ký ức đẹp mãi trong lòng cô ấy, nhưng với tớ lại không. Tớ sẽ không còn ai đã cùng tớ đi qua thanh xuân như vậy nữa, không còn ai cùng tớ lớn lên, không ai có thể vừa làm tớ yêu thương vừa làm tớ đau lòng như cậu nữa. Không ai còn ngồi nghe tớ hát say sưa như cậu, không ai vuốt tóc rồi khen mùi thơm cỏ cháy nồng nàn quá.
Tháng tư của tớ trở thành nỗi nhớ danh cho cậu, người yêu, người bạn thuở thanh xuân. Tớ ngốc nghếch vô cùng khi cứ mãi nhớ về cậu như vậy, lại mong có người lừa dối mình vào ngày cá tháng tư đến vậy, dù lời nói dối có khiến tớ đau lòng và không thể tha thứ, tớ lại mong chờ đến như vậy…
Trân Võ
Theo blogradio.vn
Phụ nữ mạnh mẽ lại rất cô đơn và mỏi mệt: Để có thể sinh tồn, thành công và tiến lên, ai cũng phải biết cất đi những gì yếu đuối
Nhưng đàn bà mạnh mẽ lại rất cô đơn và mỏi mệt. Họ không cho phép mình dừng lại, không cho phép mình ngơi nghỉ, không cho phép mình sống như cách mọi người đàn bà trên thế giới vẫn làm.
Tức là có quyền được yếu đuối đi trong khoảnh khắc để tận hưởng mình vẫn là đàn bà bé mọn bên cạnh đàn ông của cuộc đời...
Người đàn bà mạnh mẽ nửa vời...
Những lời khen ngợi tôi nhận được luôn xoay quanh hai từ "mạnh mẽ". Nhiều tới mức tôi hoang mang tự hỏi, liệu mình có mạnh mẽ thật hay không?
Những người làm việc cùng tôi thường hay bị đuối, bởi có lẽ những yêu cầu của tôi chưa bao giờ dễ dàng và đơn giản cả. Có điều, đó không phải là thứ yêu cầu tôi dành cho mỗi họ. Với bản thân mình, những yêu cầu tôi tự đưa ra còn khắc nghiệt hơn gấp bội.
Có những ngày, tôi chỉ ngủ tầm ba, bốn tiếng. Bay liên tục vài ngày trời từ Việt Nam qua Mỹ rồi lại tất bật trở về, nhanh tới mức cơ thể còn chưa kịp thích nghi với múi giờ. Có những lúc công việc của bốn, năm cơ sở kinh doanh đổ dồn vào cùng trong một buổi sáng, cuộc sống của hơn 300 con người phụ thuộc cả vào những quyết định của tôi. Nếu không đủ mạnh mẽ, tôi biết phải làm sao?
Có điều, nếu hỏi tôi có mạnh mẽ thật không, tôi cũng không dám chắc. Bởi thứ khái niệm đó mông lung và phức tạp vô cùng. Đàn bà mạnh mẽ trong công việc, nhưng không có nghĩa họ sẽ mạnh mẽ luôn trong cuộc sống, trong tình cảm. Tôi cũng là một kiểu mạnh mẽ nửa vời như vậy đó...
Ảnh minh họa: Internet
Nếu đếm nỗi buồn hay nước mắt để đo mạnh mẽ, chắc tôi không mạnh mẽ chút nào. Còn nếu tính bằng nỗi buồn, sự cô đơn hay những khi tâm trạng sa sút theo áp lực, có khi tôi còn là người yếu đuối. Hơn ai hết, tôi biết mình mang tâm hồn của một người phụ nữ bình thường và nhạy cảm. Có biết đau đớn, có biết rung động và tất nhiên, không thể nào tránh khỏi tổn thương.
Nhưng nếu mạnh mẽ được đo bằng công việc hay nỗ lực, bằng ý chí hay tần suất nụ cười, tôi chắc chắn không hề yếu ớt. Nếu mạnh mẽ tính dựa trên khả năng xoay xở hay số lần vượt lên thất bại, tôi biết đâu còn là "nữ cường nhân" như người ta vẫn trêu đùa. Nhưng có lẽ, yếu đuối hay mạnh mẽ cũng không được tính dựa trên điều đó...
Mạnh mẽ vốn là thứ mặt nạ được người ta mang nhiều nhất, hơn cả niềm vui hay hạnh phúc. Đâu ai muốn phô ra nỗi buồn, thất bại hay những đớn đau? Cũng chẳng ai muốn sẻ chia lòng mình cho người khác, nhất là khi không ai sống hộ cuộc đời mình. Còn đám đông, vẫn luôn khoái trá cười nhạo và bắt nạt những ai yếu đuối.
Mạnh mẽ đôi khi không phải là bản chất, mà chỉ là điều ta bắt buộc phải làm. Để có thể sinh tồn, thành công và tiến lên, ai cũng phải biết cất đi những gì yếu đuối. Người mạnh mẽ nhất, rốt cuộc chỉ là người giỏi che giấu nhất mà thôi...
Ảnh minh họa: Internet
Chỉ là đàn bà bé mọn thôi
Có những lúc, tôi chỉ mơ mộng về những thứ rất đỗi bình thường: Một căn nhà nho nhỏ, một khoảng vườn có nhiều rau và hoa trái, một chiếc ghế dài để ngả lưng đọc sách, một con mèo nhỏ quấn quýt bên cạnh và tất nhiên, cả một người đàn ông ngọt ngào nữa thì quá tuyệt vời.
Cũng có những lúc tôi bật khóc rưng rức vì xem một bộ phim, rồi chợt mơ mộng về một thứ tình yêu thật đẹp như những nhân vật trong màn ảnh. Đàn bà mà, bốn mươi tuổi thì vẫn đôi lúc là đàn bé mọn...
Tôi chưa bao giờ xấu hổ vì những phút yếu đuối đó của mình. Chỉ là, nếu chọn người để sẻ chia thì không dễ. Tìm một người đủ hiểu mình, yêu thương mình, đủ tin tưởng để tựa vào và trở thành đàn bà bé con trong lòng họ có lẽ là giấc mơ chung của mọi người phụ nữ. Ngay kể cả khi họ mạnh mẽ và bản lĩnh tới nhường nào.
Tệ hại nhất trong cuộc đời không phải là phụ nữ yếu đuối, mà là phụ nữ không được quyền yếu đuối. Tôi đã từng nghĩ vậy, sau quá nhiều những lời ngưỡng mộ được gửi tới sự mạnh mẽ của mình
Ảnh minh họa: Internet
Đã có lúc tôi mỉm cười và thấy hạnh phúc khi được người ta công nhận những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy. Nhưng cũng có lúc tôi chợt rơi nước mắt khi áp lực công việc cứ bủa vây và mạnh mẽ, bản lĩnh đôi khi lại là gánh nặng. Hoặc là lý do để mình không được quyền yếu đuối - dù đó là thứ bản năng không thể khác của đàn bà...
Những năm mới lớn, tôi khao khát chứng tỏ mình, chứng tỏ sự tự lập và vững vàng. Những khi đổ vỡ tình cảm, hôn nhân, khao khát đó càng trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Tôi lao vào công việc, lao vào kiếm tiền, không cho phép mình được dựa dẫm hay có ý nghĩa sống bám vào ai. Thành công đến kèm theo sự kiêu hãnh và niềm tin rằng: Chỉ có mạnh mẽ hơn, mình mới có thể đạt được những điều mình mong muốn.
Nhưng cũng theo thời gian, tôi chợt hiểu ra rằng mạnh mẽ không phải là tất cả. Nhất là với đàn bà. Ở một chừng mực nào đó, mạnh mẽ rất tuyệt vời. Nó giúp bạn vững vàng trước đổ vỡ, tiến lên khi khó khăn và vực bạn dậy khi vấp ngã.
Ảnh minh họa: Internet
Nhưng đàn bà mạnh mẽ lại rất cô đơn và mỏi mệt. Họ không cho phép mình dừng lại, không cho phép mình ngơi nghỉ, không cho phép mình sống như cách mọi người đàn bà trên thế giới vẫn làm. Tức là có quyền được yếu đuối đi trong khoảnh khắc để tận hưởng mình vẫn là đàn bà bé mọn bên cạnh đàn ông của cuộc đời...
Mạnh mẽ hay bé mọn đôi khi chỉ là những lựa chọn mà thôi. Là đàn bà bé con hay đàn bà thép, tôi dường như đều có thể. Nhưng một ngày nào đó khi những áp lực thôi đè nặng, những cơm áo gạo tiền thôi làm tôi mệt mỏi, tôi sẽ trở về là người đàn bà như mình vốn có - chỉ vậy thôi.
*Bài viết được trích từ cuốn sách "Đàn bà phố thị" của Hoa hậu Thu Hoài.
Theo phunuvagiadinh.vn
Bạn thân chính là trừ những lúc đáng ghét ra thì lúc nào tao cũng thương mày! Ai cũng có một đứa bạn thân mà khi vui, khi buồn hay khi... rảnh quá thì mang nó ra để tâm sự và làm trò. Có một đứa bạn thân để tíu tít cả ngày chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Đó là người bạn chẳng thèm nhỏ nhẹ hay (cố tỏ ra) lịch sự vì nó đã... biết...