Tháng tư… mùa bão giông
Mưa nắng bất chợt đến rồi đi, cũng như tình yêu đến và đi theo cái cách riêng của nó
Chiều nay, chợt cơn mưa ùa về trên phố, gió thi thoảng lại rít lên từng đợt, hàng cây cứ nghiêng người rũ lá, những cánh lá mỏng manh bị cuốn theo gió… bất chợt cơn mưa ngừng hẳn, nhưng gió vẫn thổi vi vu làm cho con nắng buổi chiều nhẹ mát, không gay gắt như những ngày đầu chớm hạ.
Tháng tư lại về, mang theo hơi thở của gió và những cánh diều chấp chới. Ngày ấy và bây giờ xa quá, những mảnh vỡ ngày xưa chưa hẳn đã tan biến, nó còn đó những hoài niệm về những ngày hè sắp tới. Những buổi chiều lang thang xuống phố, quần đùi áo thể thao loanh quanh trên chiếc xe đạp chay quanh bờ hồ, uống ly sữa đậu nành mát lạnh, cười khà khà với những chuyện vu vơ, buộc dây diều sau yên xe mặc cho gió thổi, diều bay… và dường như nó cũng mang theo những ước mơ và khát khao của tuổi trẻ theo cánh diều bay tít trời xa.
Tình yêu của chúng ta bắt đầu từ những cánh diều, bắt đầu từ những buổi chiều xuống phố, mình rông dài qua những con đường đông đúc người… nhưng chiếc cầu làm nhịp dẫn cho tình yêu của chúng ta vẫn là nơi hẹn hò lý tưởng nhất. Em nhớ những ngày tháng tư nắng hanh hanh oi bức nhưng nụ hôn đầu tiên mình trao nhau sao ngọt mát và có sức xua đi cái nóng rực lửa của mùa hè đến thế? Mình yêu nhau bắt đầu từ tháng tư và anh là chàng trai tháng tư mà em yêu nhất.
Cánh đồng vừa xong mùa gặt, mùi rơm rạ lan tỏa khắp nơi và tình yêu ngày ấy đẹp như bức họa đồng quê dịu dàng, mộc mạc. Mình đến với nhau nhẹ nhàng, yêu chân thành và cháy bỏng như mùa hoa rực lửa. Yêu tháng tư là mùa của những đam mê.
Video đang HOT
Tháng tư trong em là mùa của “giông bão” (Ảnh minh họa)
Tình yêu tuổi trẻ lúc nào cũng cháy bỏng, ngọt ngào nhưng rất trong sáng. Tình yêu ngày ấy cũng không hề có lo toan, tính toán, ngày ngày chúng mình lại trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, dù có lúc hai đứa không tránh khỏi những hờn giận vu vơ… nhưng cũng vì điều đó khiến chúng ta càng ngày càng gắn bó với nhau hơn.
Nhưng giờ tháng tư lại về, mưa và nắng cũng bất chợt đến rồi đi, cũng như tình yêu đến và đi cũng theo cái cách riêng của nó. Ngày ấy em cho tháng tư là mùa của yêu thương, là ngày hè “tình yêu” và rực lửa “đam mê” thì giờ đây, tháng tư trong em là mùa của “giông bão”.
“Đi qua những ngày nắng
Cho cháy bỏng đam mê
Đi qua những ngày mưa
Cho tình ta thêm mát
Nhưng giờ đây trên cát
Cũng chỉ là bụi mờ
Tháng tư vừa đi qua
Và giông bão lại về”
Giờ đã xa mùi thơm của cánh đồng vừa xong mùa gặt, xa những buổi chiều loanh quanh xuống phố, xa chiếc yên xe buộc sợi dây diều, xa ước mơ, xa khát vọng và xa cả tình thơ.
Xa rồi tháng tư nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trang nhật kí về đêm
Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em...
Tôi đi về, trời đã vào khuya từ lâu. Hai bên đường vắng bóng người và xe. Những hàng cây đứng im chịu đựng bóng tối bao trùm như tôi đã từng chịu đựng cái nỗi buồn miên man không ngày tháng. Tự nhiên, như tôi và cô đơn thường hay hò hẹn, tôi cho xe vào công viên. Công viên ban đêm có một vẻ đẹp huyền thoại riêng của nó. Vẻ đẹp âm thầm nhưng mở rộng. Lạnh lùng, buốt giá nhưng chào đón vỗ về. Tôi xuống xe và tìm đến băng ghế mà tôi thường ngồi. Lạ lùng thay, chỉ có mình tôi lại nhìn thấy và hình dung ra được cả một thế giới khác hẳn khi tôi ngã người vào băng ghế đấy. Như thường lệ, tôi thả hồn mình đi tìm em.
Em! Có bao giờ em ngắm được những chiếc lá rơi vào ban đêm hay không? Chúng không vồn vã, màu sắc như những chiếc lá rơi ban ngày. Chúng không được nâng niu, chiều chuộng bằng ánh nắng rực rỡ. Chúng không được miêu tả trong thi văn. Từng chiếc lá ban đêm trút mình vào trong bóng tối âm thầm đơn độc như chính cả nỗi niềm nào thầm kín nhất. Từng chiếc lá thở dài cho số phận. Từng chiếc lá chôn mình trong cái màu đen của thời gian. Chỉ có mặt đất lạnh lùng sỏi đá lúc nào cũng chờ đón thân phận ngắn ngủi của những chiếc lá không ai buồn biết đến. Lòng đất sẽ đưa chúng vào cõi đời mới thiên thu hơn. Cõi đời của cát và bụi. Còn những con đường thênh thang mà đã có lần in dấu chân tôi và em, chúng bây giờ nằm im nghe ngóng và ghi lại những tiếng thì thầm của lá chết đang khóc, gọi và tìm nhau lần cuối...
Em! Có bao giờ em nghe tôi gọi tên em như loài côn trùng tỉ tê với ngàn viên đá cuội? Ngồi thẫn thờ trong bóng tối, tôi thấy rõ mình và đời mình hơn bao giờ hết. Ngày dài miệt mài cánh chim, đêm chập chùng một mình bóng ai, vẫn đợi chờ... Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ. Tôi biết và tôi biết em đau vì tôi đã nghe lòng mình thắt lại.
Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ... (Ảnh minh họa)
Em! Có bao giờ em nghe được lời trò chuyện của cơn gió về đêm hay không? Gió trò chuyện trên đầu ngọn cây. Trên đồi cao xa xăm không ánh sáng. Gió thổi ban chiều làm cho mình say sưa, thoải mái. Cho cánh chim trời sảng khoái tung bay. Còn gió về đêm thì như người bạn đời, đọc và lật hết những trang sử của đời mình. Tôi yêu gió ban đêm. Vì trong cái giá buốt chơi vơi nghìn trùng xa cách, sâu thẳm của thời gian tôi còn được hình dung ra tóc em ngày nào còn bay bay trong gió lất phất trước mắt, mũi và miệng tôi. Thấp thoáng đâu đây phảng phất mùi hương của tóc em mà tôi đã yêu ngày nào giữa những con đường trên lung linh sao dưới xào xạc lá.
Những con đường thương yêu của tôi, của em, của lá của cây, của mây và của gió đêm lồng lộng. Tôi ngồi đó thấy đời mình trải rộng. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.
Galileo - nhà thiên văn và toán học lỗi lạc - cũng là người tranh đấu cho sự bình đẳng của 300 năm về trước tuyên bố rằng nếu ông có đòn bẩy, điểm tựa ngoài không gian thì ông có thể bẩy đi cả trái đất. Còn tôi, nếu tôi có em giờ này ở đây chắc chắn tôi có thể bẩy đi được hàng ngàn nỗi nhớ nhung tha thiết ra khỏi đời mình...
Người yêu ơi có nghe tiếng anh gọi. Người yêu ơi có khóc thương tình nào xa... Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em. Tôi sẽ còn nhìn tôi, giam hãm trong bốn bức tường và tôi sẽ còn gọi tên em, miệt mài trong nỗi nhớ. Tôi sẽ ngủ và tôi không muốn thức giấc ngỡ ngàng như những chiếc lá ban ngày vì người tình đã ra đi âm thầm trong đêm tối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mai xa rồi nhưng còn tình yêu ở lại Em mến yêu của anh, ngày mai em đi rồi, thời gian chúng mình bên nhau không còn nhiều nữa. Nghĩ đến giờ phút chia tay lòng anh lại cảm thấy trào lên niềm yêu thương và lo lắng vô cùng. Chỉ còn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ nữa thôi là mình phải xa cách một thời gian dài. Mới ngày nào...