Tháng tư học trò
Tháng Tư về. Gió hát khúc ca giao mùa da diết bằng những cơn mưa lá xà cừ xào xạc, bằng hương thơm loa kèn đằm thắm và những ân tình của nàng xuân gửi hạ.
Ta bâng khuâng trong một chiều tháng Tư đầy thơ mộng, đôi chân như nhảy nhót, ríu ran cùng chim ca, hoa lá, đất trời…
Nỗi nhớ về miền xa xưa cũ cứ ắp đầy, bất chợt bị đ.ánh thức khi tháng Tư vừa chớm ngõ. Là những ngày tháng tư dịu ngọt, bận trên người màu áo trắng học trò tinh khôi cùng đám bạn. Đi giữa sân trường ta nhặt một chiếc lá xà cừ cầm trên tay rồi khe khẽ trao cho cô bạn thân với ánh mắt trìu mến.
Tháng Tư vẽ lên sự hồn nhiên, nhí nhảnh t.uổi học trò vô tư, không âu lo vướng bận. Nhưng rồi lại nôn nao khi tháng ngày sắp cạn, những bài giảng của thầy cô dần đi về những ngày cuối cùng. T.uổi học trò năm cuối cấp! Mỗi ngày đi học ta cảm thấy chỗ ngồi mình thân thương đến lạ, tiếng trống trường bao nhiêu năm giục giã nay cũng nhưng nhức nỗi nhớ thương.
Tháng Tư lấp lánh trang lưu bút in bóng hình chữ viết của bạn bè. Cái thời công nghệ còn chưa hiện đại, ai cũng làm một cuốn lưu bút thật dầy, thật to. “Viết cho mình vài dòng nhé?”, lời đề nghị ngắn gọn nhưng đầy tình cảm dạt dào. Cầm lưu bút của bạn mới hay được nhiều điều bất ngờ.
Áo trắng sân trường (Ảnh có tính minh họa).
Từ lời tự bạch của chủ nhân tới lời thú tội của các thành viên trong lớp và cả những dỗi hờn, trách móc t.uổi học trò ngây thơ. Thương vô cùng những kỷ niệm của năm xưa, chuyện giấu giầy thể dục của cô bạn mập nhất lớp, thương vẻ mặt lo âu của nhóm ngũ quái trốn giờ ngữ văn đi chơi bị cô giáo bắt mời phụ huynh lên họp chỉ vì một phút nông nổi. Cánh bằng lăng đầu mùa rụng xuống, học trò khẽ nhặt ép khô làm cánh bướm đính kèm trang lưu bút… càng làm thêm mùa chia xa khắc khoải tím nỗi nhớ mong.
Video đang HOT
Tháng Tư đi cùng năm tháng học trò, cùng nhau học hành, ăn chơi và mơ mộng. Sau những giờ học mệt nhoài, ai còn nhớ những buổi rong chơi quên thời gian với hương ổi, hương me, hương cóc ngập tràn? Những que kem mùa hè mát lạnh trong buổi chiều mùa hạ oi bức? Những vòng xe đạp nặng trĩu con trai chở con gái thấy thương? Cả có thời cả lũ nằm cùng nhau trên trạt cỏ xanh mềm, nhìn lên khoảnh trời xanh biếc cùng nhắm mắt mơ ước ngày mai rồi lại cười xòa, mở to mắt, miệng ngoác cười thật rộng mặc kệ ngày mai, còn hôm nay phải thật hạnh phúc.
Tháng Tư vẽ những âu lo trong nét mặt học trò t.uổi mười tám khi đứng trước lựa chọn ngã rẽ của cuộc đời, chọn cánh cửa trường đại học mình bước tới. T.uổi mười tám chênh vênh, chập chững giữa cái ngưỡng tập tành làm người lớn. Những lựa chọn dẫu đúng dẫu sai, dẫu mãn nguyện hay nuối tiếc thì cũng đều phải có trách nhiệm với chính bản thân mình. Có những người gạt nước mắt, tự khép cánh cửa đại học của mình lại vì hoàn cảnh gia đình.
Những lúc đó thật sự ta muốn giúp bạn nhưng bản thân ta hèn mọn, như hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc bao la rộng lớn chỉ biết ôm bạn thật chặt an ủi, sẻ chia giọt nước mắt nóng hổi trên vai. Tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng học hành chăm chỉ vì bản thân, gia đình, thầy cô và cả vì ước mơ của bạn đang dang dở.
Tháng Tư vẽ vụng dại của chàng trai “to gan” dám viết thư tỏ tình cô bạn trong lớp nhưng không dám đưa trực tiếp mà để trong hộc bàn, vô tình bị bọn bạn bắt gặp chọc trêu đến ửng cả má như quả cà chua. Cô bạn cũng vì chuyện tình cảm vụn vặt mà từ mặt cậu bạn cùng lớp. Để rồi đến khi sắp xa nhau mới nhận ra rằng bản thân chấp nhặt, ương bướng khó chịu. Năm tháng ai rồi cũng sẽ lớn lên, lúc ngoái nhìn về quá khứ mới thấy thương, thấy tiếc tháng ngày tươi đẹp đó. Rồi lại thầm nói hai từ “giá như”, muốn mình sẽ sống trọn vẹn, nhiệt huyết hơn trong lứa t.uổi học trò.
Tháng Tư học trò mãi là tháng ngày hoa niên tươi đẹp, những giấc mơ ấy đã theo ta suốt cả hành trình, như báu vật thời gian chẳng thể phai nhòa mà mỗi khi nhớ về lại càng lấp lánh, diệu kỳ!
Tăng Hoàng Phi
Theo cand.com.vn
Thành phố này nhỏ vậy mà cũng mãi mới gặp lại nhau (P2)
Không phải mọi sự chờ đợi đều có kết quả tốt đẹp nhưng đôi khi chờ đợi chính là cách để làm thoả mãn lòng mình.
Có một thứ tình cảm không phải là tình yêu nhưng lại khiến người ta can tâm tình nguyện chờ đợi. Không phải chờ để được yêu hay hi vọng được yêu mà điều đó sẽ khiến trái tim được an ủi và mỗi khi nghĩ về cũng đủ khiến người ta bồi hồi yên tâm.
Đọc xong tin nhắn cô khẽ mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt của Triệu Hà lúc chiều. Hoá ra cậu ta định lấy số cô nhưng bao năm nay cô vẫn lưu số cậu ta trong máy với cái tên quen thuộc. Thật ra cô đã ghim lại chẳng cần lưu song cô muốn mỗi khi mở điện thoại ra sẽ vẫn thấy như cậu ta đang tồn tại.
Cô suy nghĩ mãi rồi mới trả lời: "Cậu chưa ngủ sao?", vậy là đêm hôm đó có hai người trẻ thao thức, họ nói chuyện hết cả đêm mà vẫn thấy không đủ. Sáng hôm sau, cô mệt mỏi tỉnh dậy nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của cậu ta liền vui vẻ. Vừa dắt xe ra khỏi cửa cô đã thấy cậu ta chờ mình, cô ngạc nhiên không thốt nên lời rồi lại bối rối ngày trước cô vẫn hay đến trước cửa nhà người này để chờ và giờ thì ngược lại.
Cậu ta đến gần cô cúi sát mặt xuống rồi hỏi: "Tôi còn tưởng hôm nay cậu không đi làm", lần đầu tiên cậu ta ở gần cô như vậy cô luống cuống đỏ hết mặt, người đố đối diện thì không thể giấu được nụ cười thú vị.
Những ngày sau đó luôn có một người nói chuyện với cô cả ngày rồi đưa cô đi khắp nơi hai người đã từng hứa hẹn trước đây. Từng việc một đều được cậu ta thực hiện cô thắc mắc không hiểu vì sao sau bao năm mà cậu ta vẫn có thể nhớ như vậy trong khi cô chẳng phải người được lựa chọn từ đầu.
Hôm ấy, khi cậu ta đưa cô về cô đ.ánh liều hỏi vì sao lại nhớ tất cả mọi chuyện như vậy. Cậu ta bất ngờ kéo cô vào lòng ôm chặt rồi nói: "Tất nhiên tôi không thể quên được một cô gái thi thoảng lại đi qua cửa nhà tôi, người vẫn lặng lẽ hỏi thăm thông tin của tôi qua bạn bè, người giữ lại tất cả những thứ liên quan đến tôi...".
Cô rơi nước mắt mọi lời nói đều nghẹn lại ở cổ, cô khóc không phải vì cảm động mà cô trách cứ con người này sao biết mọi chuyện mà không đi tìm cô, nếu hôm đó không phải cô vô tình gặp thì liệu cậu ta sẽ để cô chờ bao lâu nữa.
Nhưng ai đó đã khẽ nói với cô rằng cậu ta không ngốc đến nỗi không biết cô làm gì, nhưng thời điểm ấy hai người còn quá trẻ để có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ đó. Cậu ta cũng khẽ vén lọn tóc mai của cô nói việc cô gặp cậu ta không phải ngẫu nhiên mà là được cố tình sắp đặt, cậu ta cũng rất sợ nếu cô không nhận ra thì sẽ lại mất thêm một thời gian nữa mới đoàn tụ.
Cậu ta đã hứa sẽ không bao giờ để cô ở lại một mình như trước, không bắt cô phải chờ đợi hay một mình đi dưới những cơn mưa. Lời hứa đó là của một người trưởng thành đã biết trân trọng cơ hội để lỡ một lần.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh đầy ý tứ họ gặp lại nhau vào một ngày bình thường sau nhiều năm xa cách, chẳng hiểu sao cô có thể nhận ra cậu ta giữa biển người rộng lớn để bật lên tiếng gọi ấy. Một cái kết đẹp cho chuyện tình không có bắt đầu nhưng được hai người vun vén thật hạnh phúc.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Giữa biển người mênh mông sao chẳng thể tìm thấy một tình yêu? Chiều ghé qua những quán cà phê quen, nhìn ngắm thành phố, nhìn dòng người ngược xuôi mới thấy mình đang chậm chạp quá với yêu thương rồi. Bỗng nhiên em nghĩ cả thành phố này, tìm đâu ra nơi để yêu thương cập bến, rộng lớn lắm, mà yêu thương thì nhỏ hẹp, giữa biển người đâu dễ kiếm tình yêu. Có...