Thằng nào ăn ốc bắt tôi đổ vỏ?
Tôi không thể chia tay vì giữa chúng tôi có một đứa con – dù nó không phải con tôi…
Mỗi khi gần gũi vợ, tôi không thể nào không nghĩ đến kẻ thứ ba đang quanh quẩn đâu đây
“Trời đang mưa mà, anh đi đâu vậy?”- Mai ngạc nhiên. Không trả lời vợ, tôi lầm lũi dắt xe ra. “Ba ơi, áo mưa của ba nè. Ba mặc vô thì con mới cho ba đi”- bé Linh đang ngồi học cạnh cửa sổ, vội nhảy xuống lấy chiếc áo mưa đưa cho tôi.
Tôi nhìn con, sự bực tức chợt dịu đi. Tôi cúi xuống hôn con rồi mặc áo mưa vào: “Con vô học bài đi”.
Thật sự tôi cũng không biết mình định đi đâu nên cuối cùng ghé vào một quán cà phê bên đường. Tôi ngồi đó, đếm từng giọt cà phê để gậm nhấm nỗi buồn của một thằng đàn ông bị vợ cắm sừng…
Tôi gặp Mai khi vợ tôi vừa chia tay một cuộc tình. Lý do là vì ba cô ấy không chấp nhận một anh con rể là Việt kiều. Gần 1 năm sau thì chúng tôi tổ chức cưới. Đó là vào năm 1999. Mãi 3 năm sau chúng tôi mới sinh được cô con gái đầu lòng. “Nó giống thằng cha nó như tạc. Con gái giống cha giàu ba họ nghe con”- mẹ vợ của tôi nói vậy khi vào bệnh viện thăm con gái và cháu ngoại.
Video đang HOT
Tôi nghe mà sướng rơn trong lòng. Còn mẹ tôi cũng mừng như bắt được vàng dù trong thâm tâm, bà mong một đứa cháu trai. Tôi nói để mẹ vui: “Mẹ đừng lo, khi nào con bé lớn một chút, chúng con sẽ sinh cho mẹ thằng cu”. Nhưng mẹ tôi đã không thể chờ đợi. Bà mất khi bé Linh tròn 3 tuổi.
Con bé càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ. Tôi nói với vợ: “Công em mang nặng đẻ đau nên con giống em là phải rồi”. Mai ngắm con rồi mỉm cười: “Em thấy nó giống anh và bà nội chứ có giống em chút nào đâu? Cái trán rộng, cái mũi thẳng, cái cằm lẹm không phải y chang anh đó sao?”.
Tôi lại ngắm con và thấy có vẻ như Mai nói đúng. Chính vì vậy mà tôi yêu con bé hơn mọi thứ trên đời. Từ khi nó mới hai tuổi, đi đâu, làm gì tôi cũng đưa nó theo. Thậm chí, đi công tác xa, tôi cũng mang con đi cùng. Vợ tôi cằn nhằn thì tôi cười: “Có con bên cạnh, anh làm việc hiệu quả hơn. Với lại, có nó, anh sẽ không bị các bà, các cô quấy rầy. Em chưa thấy hết quyền lực của con đâu”.
Tôi yêu con còn vì một lẽ: Từ khi sinh nó ra, công việc làm ăn của chúng tôi luôn trôi chảy, thuận lợi. Tôi tin con bé “hạp tuổi” với mình và hay gọi con là “Cô công chúa xinh đẹp của ba”. Con bé cũng quấn quýt ba nhiều hơn mẹ. Đối với nó, ba như một người bạn lớn. Bất cứ lúc nào nó cần, ba cũng có mặt để bảo vệ, chở che. “Anh làm hư con”- vợ tôi lại cằn nhằn. “Anh thương con chứ đâu có chìu nó mà em sợ?”- tôi chống chế.
Cho đến năm bé Linh 6 tuổi, tôi bảo vợ: “Em sinh cho anh một đứa nữa nhé? Có chị, có em cho vui cửa vui nhà”. Nhưng Mai lắc đầu: “Em lớn tuổi rồi, sinh khó lắm. Thôi, một đứa cũng được. Miễn là mình nuôi dạy con tốt”. Tôi nằn nì: “Em mà lớn tuổi thì cả thế giới này thành bà lão hết… Sinh cho anh thêm đứa nữa đi rồi em muốn gì anh cũng chìu”. Tôi nói mãi khiến Mai xiêu lòng: “Anh hứa rồi đó nghen. Nhưng trai hay gái gì cũng một đứa nữa thôi”.
Thế nhưng, mãi mà Mai vẫn chưa có thai. Tôi không dám hối thúc sợ tạo áp lực cho vợ nên tâm sự với cô em gái là bác sĩ ở bệnh viện phụ sản. Cô em nói ngay: “Tại chị Mai lâu sinh quá nên có thể bị vô sinh thứ phát. Anh chị nên đến đây để em khám và điều trị sớm vì nếu để lâu chị Mai lớn tuổi sẽ khó”…
Tôi hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói với vợ. Nghe xong, Mai lắc đầu: “Con cái là của trời cho, không có thì thôi, việc gì anh phải bận tâm như vậy”. Khi tôi kể điều này với cô em gái thì nó lại bảo: “Vậy thì anh đi kiểm tra thử xem có trục trặc gì không? Có khi không phải chị Mai mà là anh có vấn đề…”. Thoạt đầu tôi cũng ái ngại nhưng cô em nói mãi, tôi đành phải nghe.
Gần đến ngày hẹn nhận kết quả, cô em gái bỗng gọi cho tôi: “Anh rảnh thì đến chỗ em đi. Có chuyện này lạ lắm”. Tuy chẳng hiểu mấy về chuyên môn nhưng khi nghe em nói, tôi lờ mờ hiểu rằng, mình mắc một chứng bệnh gì đó nên không thể có con. “Hay là… mình làm lại xét nghiệm đi. Em sẽ nhờ lãnh đạo bệnh viện hội chẩn kết quả”- cô em tôi nài nỉ.
Kết quả vẫn thế. Chưa kể, khi biết tôi đã có một cô gái, vị giáo sư trưởng khoa nhíu mày lẩm bẩm: “Không thể như thế được”. Và tôi đã làm một chuyện mà giờ đây mới biết là hết sức ngu ngốc. Đó là thử ADN của con bởi tôi vẫn còn chút hi vọng là mình chỉ bị “vô sinh thứ phát”. Nhưng thực tế quá đau lòng. Giữa tôi và con bé không có một mối liên hệ máu thịt nào…
Cầm kết quả trong tay, tôi đờ đẫn cả người. Toàn thân tôi rã rời, cảm giác tuyệt vọng, đớn đau, giận dữ khiến tôi thấy ngộp thở. Phải hiểu chuyện này như thế nào đây? Bé Linh là con ai? Thằng nào đã ăn ốc mà bắt tôi phải đổ vỏ? Mai đã phản bội tôi khi nào? Tại sao sự phản bội lại ẩn nấp trong một vỏ bọc nồng nàn, hiền dịu đến vậy? Càng nghĩ, tôi càng muốn phát điên và chỉ muốn chạy thẳng đến trước mặt vợ, dí bản kết quả xét nghiệm vào mặt cô ta…
Thế nhưng nhiều ngày, nhiều tháng đã trôi qua mà tôi không làm gì cả, bởi tôi không thể chịu nỗi ý nghĩ phải rời xa đứa con mà bao nhiêu năm qua tôi đã dành hết tình cảm yêu thương của một người cha cho nó…
Nhưng cũng chính điều đó đã đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi vào bi kịch. Giờ đây, mỗi khi gần gũi vợ, tôi không thể nào không nghĩ đến kẻ thứ ba đang quanh quẩn đâu đây. Liệu tôi còn có thể mang chiếc mặt nạ bình thản ấy đến bao giờ?
Theo NLĐ
Chồng có con riêng, phải làm sao?
Một ngày, chồng tôi dẫn về một đứa bé và nói đó là con riêng của anh...
Tết đến nhà nhà đều đón nhận niềm vui, riêng tôi thì phải đón nhận một tình huống trớ trêu. Một ngày, chồng tôi dẫn về một đứa bé và nói đó là con riêng của anh. Tôi chưa hết choáng váng thì anh bảo mẹ nó mang trả nó cho anh, từ nay anh phải có trách nhiệm nuôi và mong tôi hãy rộng lòng chấp nhận đứa con riêng của anh.
Hôm đó, tôi đã đuổi cả hai bố con ra khỏi nhà, từ đó đến giờ anh và đứa bé tạm thời sống bên nhà bố mẹ chồng tôi. Giờ tôi cũng không biết phải xử lý thế nào trước tình huống này. Tôi có nên chấp nhận và nuôi con riêng của chồng không?
(hoangha_hn1@...)
Trước tiên hãy nhớ rằng, trong cuộc sống có lúc không có con đường nào tốt, chỉ có những đường xấu, thì cố gắng chọn lựa con đường đỡ xấu hơn để đi. Chuyện chồng bạn "trót dại" để lại hậu quả là không thể thay đổi được nữa dù bạn có mắng mỏ, xỉ nhục anh ấy. Vậy giờ đây chỉ có hai con đường: chấp nhận sự thật, cùng anh ấy khắc phục hậu quả hoặc chia tay cho "bõ tức".
Bạn tức giận đuổi bố con anh ấy ra khỏi nhà mà anh ấy cũng chịu, anh ấy cũng mong bạn rộng lòng chấp nhận đứa con của anh ấy, như thế anh ấy cũng là người "mềm tính" và biết mình có lỗi nên có hướng phục thiện. So với những người chồng ngang nhiên ngoại tình, khi vợ biết, đã không nhận lỗi mà còn hành hạ, ngược đãi vợ, thì chồng bạn là người "đỡ xấu hơn".
Chấp nhận cùng anh ấy khắc phục hậu quả, bạn sẽ vất vả hơn, tốn kém hơn, có nhiều phiền phức hơn, nhưng gia đình bạn không tan nát. Hành động cao cả, độ lượng của bạn có thể khiến anh ấy cảm động, trân trọng, yêu thương bạn hơn. Về một khía cạnh nào đó thì con bạn cũng có thêm anh, thêm em.
Còn nếu có những hành vi thô bạo, hay cố chấp, thì có thể "già néo đứt dây', chồng bạn và con anh ấy sẽ là một gia đình "gà trống nuôi con", còn mấy mẹ con bạn tạo nên một gia đình không có bố, chẳng ai được vui vẻ gì. Chắc từ hôm xảy ra chuyện đến nay, bạn cũng nghĩ nhiều về vấn đề này, vậy hãy suy nghĩ thêm và quyết định sớm nhé!
Theo PNO
Có một nỗi buồn không đáy thời gian Ước gì anh có thể xóa hết mọi kỷ niệm, tẩy sạch những ký ức về em. Khi lần đầu tiên đọc được một câu chuyện cười hay có lẽ ai cũng sẽ cười rất sảng khoái, lần thứ hai, thứ ba cũng cười và lần thứ tư, thứ năm có lẽ sẽ vẫn cười. Nhưng nhất định nụ cười đó sẽ nhỏ...