Tháng Mười Hai về, em chờ đợi điều gì?
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa.
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy! Em chờ đợi điều gì không?
Tháng Mười Hai, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa. Tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Nhớ những tháng Mười Hai của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ấm trong con tim mà chưa thấy.
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng.
Tháng Mười Hai, tháng mới của một năm cũ sắp qua, ai ai cũng tất bật, bận rộn với vô số chuyện. Liệu rằng có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa. Có lẽ lúc này tồn tại nhiều dòng cảm xúc, trong khi người này háo hức chờ đợi thì người kia loay hoay với một mớ hỗn độn quá khứ sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, bước chầm chậm thôi em nhé. Vì đông chẳng còn dùng dằng, tái tê nữa. Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Video đang HOT
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi.
Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Tháng Mười Hai, đường nét mùa đông sẽ rõ nét hơn và dường như nỗi nhớ dai dẳng hơn? Kỉ niệm đôi khi vỡ òa, ướt nhòe, hờn dỗi thời gian đã làm phai mờ đi mọi thứ.
Con người vẫn có thói quen nhìn lại rồi nuối tiếc cho những điều đã qua, rồi lại mải miết đi tìm chút gì đó dẫu biết rằng chẳng trở lại nhưng tiếc cũng đành để đó, tìm chỉ là vô vọng. Cớ sao phải lưỡng lự dằn vặt mình như thế mà không đi tìm một cơ hội, một con đường mới để đi.
Tháng Mười Hai về rồi, năm qua sắp qua đi, em có chờ đợi điều gì không?
Theo Guu
Rơi nước mắt vì lời cầu hôn của anh khi tôi trên giường bệnh
Nhờ có anh, những ngày tháng cuối của tôi trở nên nhẹ nhàng và hạnh phúc. Tôi chẳng còn lo sợ điều gì nữa.
Tôi viết những dòng này, khi đang ở quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Tôi đang chống chọi từng ngày với căn bệnh ung thư quái ác. Nhưng tôi không hề đau khổ, bởi cuộc đời này tôi đã sống vô cùng ý nghĩa. Đặc biệt, tôi đã tìm được một người đàn ông yêu tôi hơn tất cả.
Tôi và anh quen nhau khi 2 đứa là sinh viên năm cuối. Chúng tôi gặp nhau trong hội thảo những sinh viên giỏi làm công tác Đoàn. Anh là MC trong chương trình hôm đó, tôi bị ấn tượng mạnh mẽ bởi sự năng động, nhưng câu nói hài hước, duyên dáng của anh.
Còn anh, sau này lúc đã yêu nhau, anh bảo anh đã để ý ngay cô bé mặc áo dài lên thay mặt cho toàn thể sinh viên lên phát biểu.
Kết thúc chương trình hôm đó, anh chủ động làm quen, xin số của tôi. Thế rồi từ những tin nhắn, cuộc gọi hỏi thăm nhau hằng ngày, chúng tôi gặp nhau cà phê, hẹn hò, cũng trao đổi kiến thức, hay những khúc mắc trong cuộc sống. 2 chúng tôi cùng có niềm đam mê âm nhạc, những sở thích chung kéo chúng tôi lại gần nhau. Sau hơn 2 tháng tìm hiểu, tôi nhận lời yêu anh.
Tình yêu của chúng tôi bình dị, êm đềm. Anh là người đàn ông rất tốt, chăm sóc, quan tâm tôi từng li từng tí. Tôi tính trẻ con, thỉnh thoảng hay hờn giận, nhưng anh bao dung, chẳng bao giờ chấp tôi, những lúc 2 đứa xích mích, hiểu lầm, anh thường chủ động làm lành, xin lỗi trước. Chính vì thế, yêu nhau mấy năm trời, 2 đứa tôi gần như không cãi nhau to lần nào.
Học xong, 2 chúng tôi đi làm. Tình cảm cũng lớn dần cùng năm tháng. Thế nhưng, thời điểm chúng tôi chuẩn bị bàn đến chuyện kết hôn cũng là lúc tôi bàng hoàng đón nhận tin tôi bị ung thư gan giai đoạn 3.Tôi rất hay bị đau bụng, nghĩ đau lặt vặt nên tôi thường tự ý mua thuốc về uống, giảm đau lại thôi. Mãi đến hôm đau quằn quại, bố mẹ đưa đi cấp cứu. Qua hàng loạt các xét nghiệm, bác sĩ kết luận tôi bị ung thư gan.
Nghe tin, tôi đau đớn vô cùng, tôi mới 24 tuổi. Tôi còn trẻ, tôi chưa có gì trong cuộc sống, tôi chưa lập gia đình, chưa làm mẹ, sinh con. Nghĩ đến cái chết, tôi vừa đau khổ, vừa sợ hãi đến phát điên.
Anh biết tin tôi bị bệnh, cũng đau đớn, bàng hoàng không kém tôi. Anh cứ ôm tôi mà khóc không kìm nén được. Tôi mất tinh thần ghê lắm, không ăn, không ngủ được, cả ngày chỉ biết khóc. Bố mẹ, họ hàng, cả anh ngày nào cũng động viên tôi, anh nói còn nước còn tát, nếu tôi cứ thế này anh sẽ đau lòng lắm.
Cuối cùng, tôi đồng ý xạ trị. Những đợt truyền hóa chất khiến tôi mệt mỏi vô cùng, nhưng như thế không đáng sợ bằng việc tôi bắt đầu rụng tóc. Mỗi lần chải đầu, tóc rụng ra hàng búi khiến tôi hoảng loạn đến phát điên. Chỉ hơn 1 tháng sau, đầu tôi chỉ còn lơ thơ vài sợi. Anh đến viện với tôi bất cứ lúc nào rảnh rỗi, anh mua cho tôi cái khăn, quấn trên đầu tôi rồi nháy mắt cười: "Nhìn em đáng yêu mà". Tôi biết anh đang an ủi tôi, tôi cười mà ứa nước mắt.
Càng ngày tôi càng yếu, hóa chất gần như không còn tác dụng với bệnh tình của tôi. Cứ ăn vào là tôi nôn ra, cơn đau cũng đến nhiều và dai dẳng hơn. Tôi muốn về nhà, tôi nói với bố mẹ rằng muốn được điều trị ở nhà, ở bệnh viên tôi thấy lạnh lẽo lắm. Tôi muốn về căn phòng quen thuộc của tôi. Bố mẹ tôi khóc nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý cho tôi điều trị ngoại trú.
Ngày tôi về nhà, anh đến, mang theo một bó hoa to, anh tặng tôi. Trước mặt bố mẹ, anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Anh nói, muốn là chồng tôi, muốn được ở cạnh chăm sóc tôi bất kể ngày đêm. Tất nhiên tôi không đồng ý, tôi biết là anh thương tôi, nhưng tôi sẽ thật ích kỷ nếu bắt anh trói buộc đời mình vào một người bệnh tật như tôi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị anh khuất phục.
Anh chuyển hẳn đến nhà tôi ở, anh nói vì biết tôi thích ở nhà mình nên sẽ không bắt tôi về làm dâu đâu. Tôi cười, tôi đâu còn sức để mà làm dâu n hà anh nữa. Tôi yếu đi nhiều lắm, chẳng còn sức mà đi lại, nếu không nằm tôi cũng ngồi trên xe lăn, tự tôi, tôi biết mình cận kề cái chết lắm rồi.
Anh chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, từ bát cháo, thìa cơm, đến cả những việc đi vệ sinh, tắm rửa anh cũng tranh làm hết. Nhìn anh tận tụy vì mình, tôi thương, yêu và biết ơn anh vô hạn.
Đến giờ phút này, trong lòng tôi chẳng còn nỗi sợ hãi hay hối tiếc nữa, tôi thấy mình thanh thản, bình yên đến lạ lùng. Có gia đình, có anh ở bên trong những ngày tháng cuối của cuộc đời, tôi mãn nguyện lắm rồi. Tôi đã từng rất sợ chết, nhưng rồi tôi đã học được cách đối mặt với thực tại, sống chết âu cũng là cái số, nhưng cái duyên, cái tình mà tôi đang có khiến tôi hạnh phúc và dũng cảm hơn rất nhiều.
Theo Khỏe & Đẹp
Phát hiện vợ ngoại tình vì câu nói vu vơ của con Tôi tái mặt khi nghe con gái 5 tuổi kể vợ và người đàn ông khác hú hý trên chiếc giường ngủ của hai đứa. Kết hôn đã 5 năm, ngần ấy năm cuộc hôn nhân của tôi và vợ diễn ra êm đềm, hạnh phúc. Cả hai đều là công chức nhà nước, có nhà cửa riêng trên thành phố và kinh...