Tháng Hai nồng nàn
Tháng Hai vốn dĩ đặc biệt bởi đó là tháng không đủ ba mươi ngày. Như thể bù đắp nên tháng Hai nồng nàn mang mùa yêu đến trong sự đợi chờ trìu mến của bao người.
Tháng Hai lặng lẽ sưởi ấm mình bằng không khí yêu thương sum vầy của ngày Tết cổ truyền. Mùa xuân đã đến và sẽ đi từ con ngõ nhỏ, cũng như tình yêu đến đi không nằm trong ý nghĩ của riêng ai.
Gió xuân xênh xang trên phố, cây mai nhà ai bắt đầu hé nụ, sắp sửa bung nở những bông tươi vàng. Nghe người ta hẹn nhau câu chờ đợi mãi mãi mà mơ hồ lo lắng vu vơ. Đâu ai chắc chắn những điều chưa tới. Bởi tuổi trẻ gặp gì cũng hăng hái, hôm nay yêu bầu trời vì trời xanh mây trắng, nay mai yêu biển vì biển rộng mênh mông. Tình yêu đổi thay chóng vánh như một bàn tay lật úp.
Ảnh: Phùng Huy
Video đang HOT
Bạn ngồi than thở, rằng ghét tháng Hai quá chừng. Ờ thì, người ta vẫn hay vô cớ như thế, ghét một ngày ghét luôn cả mùa, ghét một người ghét luôn cái nơi người ta sinh ra. Bởi tháng Hai có ngày lễ tình nhân, nhìn người ta ngọt ngào nắm tay nhau hẹn hò nơi góc phố là lòng kẻ cô đơn rộn ràng hờn tủi, thấy mình lạc lõng chơi vơi giữa muôn ngàn thương nhớ. Dần dà, người cô đơn trở nên khó tính khi nhìn yêu thương hiển hiện trước mắt.
Tháng Hai là mùa yêu nên bất giác lẳng lặng vá lại lòng mình bằng những yêu thương chân thật. Nhận ra mình của hôm nay khác hôm qua và hẳn là khác mình của ngày mai, biết rằng chẳng ai “tắm hai lần trên một dòng sông” để thấy mình không còn ở đó trong những nhớ nhung vô cùng. Tháng Hai nhắc người ta, đã yêu xin đừng phản trắc, cứ thật thà nhìn vào mắt nhau mà hạnh phúc. Chẳng phải, khi về già người sẽ phải gặt những thứ đã từng gieo đó sao.
Đôi lần, ngồi tì mặt bên khung cửa sổ, ngắm lá rơi và mây bay trên đỉnh đầu, lại lẩn thẩn mà nghĩ đến buổi hoàng hôn của đời mình. Chẳng hay lúc ấy, có ai ngồi cùng mình ngắm mặt trời lặn hay không. Tìm được một tình yêu không khó nhưng tìm được một tình yêu chân thành dài lâu hẳn là điều không dễ.
Ảnh: Phùng Huy
Đám bạn cũ gặp lại nhau trong đám cưới cô bạn cùng lớp, bỗng dưng không hẹn mà nhắc nhau nhớ nhiều năm về trước, mình từng ngỡ cuộc đời rạng rỡ ra sao. Để rồi bây giờ, gần mười năm trôi qua, lại thương cho tâm hồn trưởng thành lúc này, cớ sao thiếu nhiều mơ mộng. Tình yêu ngày ấy cũng thật dễ dàng, cứ âm thầm thinh thích rồi thật thà thương nhớ mông lung. Để năm tháng về sau, gặp lại nhau vẫn thấy tim mình thổn thức dẫu cho chẳng cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời.
Con đường tình yêu thênh thang lắm, thế giới bao nhiêu người thì bấy nhiêu tình yêu. Và những người yêu nhau, chỉ cần nhìn vào mắt nhau đã đong đầy một mùa yêu lãng mạn nên mùa nào mà chẳng là mùa yêu. Bởi thế, thoáng nghĩ đơn giản rằng, sao không chắt chiu thêm những yêu thương có sẵn bên mình, là tình yêu gia đình, yêu quê hương yên bình, yêu cuốn sách vừa đọc, yêu góc quán hay ngồi tỉ tê với bạn…Cho mùa yêu đi qua thật khẽ khàng và ý nghĩa dẫu tiếng yêu đó, ta vẫn chưa nghe thầm thì.
Theo PNO
Khổ vì chồng ghen
Tôi là gái tỉnh lẻ lên thành phố, sống cùng nhà bà con. Gọi là bà con cho sang chứ thực ra chỉ là họ hàng xa, chị con bác chủ nhà sinh em bé nên hai bác nhờ tôi lên ở chung, đỡ đần chị.
Hàng tháng hai bác gửi biếu bố mẹ tôi dưới quê ít tiền, tôi biết đấy coi như là tiền công tôi đi giúp việc, nhưng hai bác không nói thế. Tôi cũng biết ơn vì thái độ này. Hai bác có bảo, tôi cứ ở lại nhà với hai bác và anh chị, đến tuổi bác gả chồng cho. Tôi ít chữ, học hành không đến nơi đến chốn, cho nên được như thế cũng là ấm tấm thân, bố mẹ tôi rất yên tâm khi gửi tôi lên thành phố.
Ở đây tuy công việc luôn chân luôn tay, nhà có trẻ sơ sinh nên lắm việc vặt, nhưng vẫn còn sướng hơn ở quê khối. Không nắng gió, không lấm bùn, tôi thay da đổi thịt từng ngày. Có người mới gặp tôi ở nhà bác lần đầu, vài tháng sau đã ngỡ ngàng nói trông tôi rất khác. Tôi cũng cảm nhận là như vậy. 20 tuổi, da tôi trắng, môi tôi hồng, dáng người thanh cao khỏe mạnh.
Có nhà người bạn của hai bác tôi, họ có anh con trai, 40 tuổi rồi nhưng chưa vợ. Anh ấy diện mạo không đến nỗi nào, phải cái chân thọt, đi cà nhắc. Nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông từ cách đây rất lâu nên chân bị tật. Bù lại, anh ấy giỏi giang buôn bán, là người biết kiếm tiền và kiếm được nhiều tiền. Gia đình anh ấy có ý xin tôi về làm dâu. Lúc ấy tôi cũng đã 22, ở với nhà bác họ được mấy năm rồi. Con của chị họ tôi cũng đã lớn, nên hai bác hỏi ý tôi thế nào. Thân gái quê, chưa yêu ai bao giờ, nay lại có mối thành phố để ý muốn cưới nên tôi cũng ưng. Bố mẹ tôi ở quê mừng hết biết.
Thế là tôi đi làm dâu, làm vợ. Tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa đồng với cách sinh hoạt của nhà chồng, bởi dù sao tôi cũng quen với thành phố được mấy năm. Gia đình nhà chồng đều làm ăn buôn bán. Cho nên khi tôi về cũng phải đỡ đần họ. Tính tôi nhanh nhẹn, cởi mở, dễ bắt chuyện nên được cho ra trông cửa hàng. Khách ra khách vào cũng vui. Tiền hàng tôi đưa chồng hết, anh là người quản lý. Một năm sau tôi sinh con đầu lòng. Sau ấy hai năm lại sinh đứa nữa. Nhìn ngoài thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ số mình thế là sướng rồi. Chỉ mỗi một điều, chồng tôi vì yêu vợ quá nên rất hay ghen.
Hồi mới cưới tôi đã biết anh có tính này nhưng tình cảm vợ chồng lúc mới mẻ, còn ngọt ngào lãng mạn nên cũng dễ bỏ qua. Nhưng dần dà tôi bắt đầu thấy mệt khi cứ phải dỗ dành anh. Tôi không dỗ nữa thì anh càng tin là tôi thay lòng đổi dạ. Anh hay khó chịu, nhắc nhở thái độ tôi với khách. Tôi chỉ hơi cười nói anh đã cho rằng thiếu chính chuyên, nhưng bán hàng mà mặt đâm lê thì ai người ta mua bán với mình. Khổ cho tôi là đã hai con nhưng trông cứ hơ hớ, phây phây. Thực ra tôi cũng ý thức được rằng chồng hơn mình nhiều tuổi, trong khi anh đã xế chiều rồi thì tôi vẫn hừng hực sức xuân. Song vẻ ngoài là như vậy, chứ tôi chưa bao giờ để tâm chuyện chồng héo vợ tươi dù chỉ trong ý nghĩ. Chồng lại hay tự ti vì cái chân bị tật, nên anh cứ so bì, dù không rõ ràng, nhưng anh thường nói xéo, mỉa mai, bóng gió so sánh mình với "thằng khác" rồi kết luận rằng "thế bảo sao mà cô không thích nó". Càng ngày thói ghen của anh càng leo thang đến độ tôi khó thở. Ở đâu làm gì tôi cũng có cảm giác đang bị anh trông chừng. Đêm đến anh hay dằn vặt, dỗi hờn tôi. Chẳng biết nghe ai nói ra nói vào mà anh nhất định rằng tôi bớt tiền hàng cho trai, siết chặt tôi về tài chính, anh trở nên chặt chẽ trong chuyện chi tiêu đến mức tôi không còn nhận ra anh. Tôi mệt óc đã đành, nhưng sợ nhất là thái độ ghen tuông của anh có thể làm hình ảnh tôi méo mó trong mắt hai đứa con đang mỗi ngày mỗi lớn.
Hôm trước không hiểu anh vô tình hay cố ý nhắc cho tôi nhớ về "gốc gác" của mình. Anh không quên nhấn mạnh rằng nhờ có anh mà tôi được đổi đời, cho nên tôi đừng "ăn cháo đá bát". Tôi đau lòng lắm. Tôi đâu có quên mình là đứa nhà quê, đúng là khi lấy anh tôi cũng nghĩ nhiều đến chuyện đổi đời, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm cùng hai đứa con đã ra đời chẳng lẽ không đủ cho chúng tôi gắn bó hơn ngoài lý do vật chất? Anh nói thế là anh coi thường tôi và tình cảm của tôi quá rồi. Chẳng lẽ tôi tỉnh lẻ, lấy chồng thành phố, ước muốn xây dựng một cuộc sống bình thường, hạnh phúc lại là sai?
Theo VNE
Tình yêu đẹp của chàng công an viên với cô gái ngồi xe lăn Giờ đây, anh chị đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau trong ngôi nhà nhỏ. Ít ai nghĩ rằng, để đến được với nhau, họ đã phải vượt qua biết bao nhiêu sóng gió. Tình yêu của họ là bản tình ca có cả nụ cười hạnh phúc xen lẫn những giọt nước mắt đắng cay. Thương cho số phận hẩm...