“Thằng đó thiệt là điên rồ, bệnh hoạn…”
“Chỉ có bọn đĩ điếm mới làm như vậy, người đàng hoàng không ai vô chỗ đó”. Câu nói của Hùng như gáo nước sôi tát vào mặt tôi.
Từ lâu rồi tôi không còn chia sẻ với anh những cám xúc vui buồn, thế nhưng hôm nay, vô tình khi tôi mở máy tính, anh đi ngang và thoáng nhìn thấy bức ảnh tôi và các đồng nghiệp trong bữa tiệc liên hoan tất niên trong một quán bar, anh điềm nhiên phán như vậy. Như giọt nước tràn ly, tôi đứng dậy xách xe rời khỏi nhà…
Nơi tôi đến là một bờ sông vắng. Tôi hay đến đó ngồi một mình mỗi khi buồn phiền. Đôi lần tôi nghĩ, nếu mình không muốn trở về nhà thì chỉ cần “ùm” một phát là xong. Sẽ chẳng ai còn có thể kịp thời can ngăn, cứu vãn…
Tôi đến với Hùng như là duyên phận. Anh vừa chia tay người yêu lâu năm, còn tôi cũng mới rời xa mối tình oan trái. Chúng tôi tình cờ gặp nhau đúng ở nơi bến sông mà bây giờ tôi vẫn thường đến. Anh đã đưa tôi về nhà. Từ đó trái tim đang rỉ máu của hai người dần được chữa lành. Tôi quyết định lấy anh sau 1 năm lui tới. Đám cưới cũng đầy đủ lễ nghi, cha mẹ hai bên cũng rất hài lòng.
Thế mà cuộc sống chung ngay từ ngày đầu đã có những trục trặc. Đêm tân hôn, anh ngủ vùi, trong giấc ngủ cứ ú ớ gọi tên một người. Những đêm sau, anh lại hùng hục như một người khác. Chúng tôi nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật 1 tuần thì cả 7 ngày, anh giam tôi trong phòng khách sạn, ăn uống cũng gọi phục vụ tại phòng.
Hai vợ chồng chỉ quẩn quanh với việc ăn, ngủ, làm tình suốt một tuần lễ khiến khi trở về, tôi bị bệnh chỗ kín, phải điều trị cả tháng trời. Suốt thời gian ấy, tôi phải giải quyết nhu cầu của anh theo cách mà anh muốn. Những lần đầu, tôi thấy kinh sợ, nhưng sau đó cũng quen dần. Đôi khi tôi thấy sợ, không biết anh có bệnh hoạn gì hay không?
Chúng tôi không thể có con vì buồng trứng của tôi có vấn đề. Anh bảo với anh chuyện con cái không quan trọng, miễn là vợ chồng cảm thấy hài lòng về nhau. Hơn nữa, anh cho rằng trái đất này chật chội lắm rồi, anh không muốn góp phần làm cho nó quá tải. Vì vậy không có con cũng là một điều đáng mừng.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi có ý định xin con nuôi. Bởi cuộc sống hiện hữu của tôi xoay tròn trong cái vòng lẩn quẩn ăn, ngủ, làm việc, làm tình nó quá đơn điệu, nghèo nàn, buồn chán. Đôi khi nhận khoản tiền lương thật lớn, tôi ngồi thần người suy nghĩ: ba mẹ tôi thì đã có anh chị em tôi chung tay lo lắng nên chẳng thiếu thứ gì; anh em, con cháu trong nhà cũng không ai khó khăn; chuyện ăn uống, sinh hoạt của hai vợ chồng cũng không bao nhiêu, nhất là khi anh lại ăn chay trường. Vậy thì tiền tôi làm ra để làm gì nếu không phục vụ cho một mục đích nào đó thì thật vô nghĩa.
Tôi lén anh nhận đỡ đầu mấy đứa trẻ ở trại mồ côi. Nhưng rồi anh cũng phát hiện và cấm tiệt. “Em đừng có làm những chuyện tào lao như vậy. Đó chính là lý do anh không muốn có con. Đẻ ra làm gì mà không nuôi, để chúng trở thành gánh nặng cho xã hội? Anh cấm em tới đó”- anh giận dữ nói.
Tôi lại đề nghị đem đứa cháu ruột của anh về nuôi vì mẹ nó, tức là em gái của anh bị bệnh. Thế nhưng anh cũng nhất quyết chối từ. Anh bảo, chuyện ai người ấy lo, tôi không có trách nhiệm gì trong việc em gái anh ấy sinh con hay bị bệnh!
Video đang HOT
Trời ơi, tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh. Suy nghĩ, hành động của anh không giống bất cứ ai mà tôi từng gặp chung quanh mình. Anh sống ích kỷ, khép kín, nhìn nhận sự việc một cách võ đoán, bảo thủ. Hình như chưa bao giờ anh nghe tôi nói bất cứ điều gì dù sau đó, anh biết hiển nhiên điều anh nghĩ là sai.
Và tôi bắt đầu rời xa anh từ lúc nào tôi cũng không hay… Tôi rời xa trong trong nhận thức chứ không phải là khoảng cách địa lý hay thời gian. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy anh, vẫn ngồi chung mâm, nằm chung giường với anh, nhưng trong suy nghĩ của tôi không hề có anh…
Đêm đó tôi đã ngồi ngoài bờ sông đến khuya. Trời mùa này rất lạnh nhưng tôi thấy trong lòng mình còn lạnh hơn. Tôi về đến nhà khi hai chiếc kim đồng hồ đều chỉ đúng con số 12. Nửa đêm rồi. Giờ này mọi khi tôi đã ngủ. Chiếc giường cưới của hai vợ chồng vẫn là nơi đêm đêm chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng đêm đó tôi quyết định ngủ lại ở phòng làm việc của mình. Tôi cảm thấy thoải mái với điều đó.
Thế nhưng anh thì không. Đêm sau anh đã sang lôi tôi về. Anh tiếp tục ép tôi phải gần gũi, ép tôi phải làm cho anh thỏa mãn bằng những cách kỳ quặc mà anh buộc tôi phải “xem và học hỏi” từ những đĩa phim mà anh mua về sau khi chúng tôi cưới nhau. Thường ngày dẫu không thích nhưng tôi vẫn miễn cưỡng làm theo cho anh vui, nhưng lần này tôi bỗng thấy giận dữ một cách khác thường. Tôi dồn hết sức lực cắn anh một cái thật đau và hất anh ngã từ trên giường xuống đất…
Những chuyện xảy ra sau đó thì tôi chẳng muốn kể… Tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng vì anh nằm bất động rất lâu. Tôi tưởng anh đã chết. Nhưng không, lát sau anh từ từ bò dậy. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Đây là ánh mắt của những con thú săn mồi đang say máu mà tôi đã từng xem trên phim ảnh. Tôi lao ra khỏi nhà.
Anh hai tôi thấy em gái xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắc trong bộ dạng thảm não thì biết ngay là có chuyện. Tôi đành kể hết cho anh nghe. “Thằng đó thiệt là điên rồ, bệnh hoạn. Cô bỏ nó đi”- anh hai trầm ngâm nói. Đó là điều tôi muốn từ lâu nhưng không làm được vì tôi sợ người ta chê cười, sợ ba mẹ tôi buồn, sợ bạn bè nói ra nói vô…
Và tôi cũng sợ cho anh. Anh là một trí thức tên tuổi mà nếu như sự việc đổ bể, tôi không biết là anh có chịu nổi, có vượt qua được hay không?
Giờ đây tôi chỉ còn biết ôm đầu mà kêu lên: Trời ơi, sao loài người khó hiểu như vậy? Sao số phận lại dun rủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy?
Theo VNE
Sởn gai ốc nghe "nông dân" kể chuyện "chăn rau" trên mạng
"Nhiều cô gái trẻ quá dễ dãi trong quan hệ nam nữ, chỉ cần tán tỉnh vài câu là có thể đi ngủ luôn được" - Nam, 30 tuổi, một "nông dân" có kinh nghiệm nhiều năm "chăn rau" nhận xét.
Năm 2013, Công an Hà Nội đã triệt phá một loạt trang web đen tại Việt Nam. Bên cạnh những đường dây mại dâm hoạt động ăn theo web đen thì đằng sau những trang web sex bị đánh sập là thú chơi hết sức bệnh hoạn trên mạng Internet.
Từ "rau sạch"...
Theo một số "dân chơi" có thâm niên trên mạng thì khởi điểm của những trang web sex tại Việt Nam xuất hiện từ năm 2006 với "cây đa cây đề" của giới ăn chơi là trang web "mocxi", trong 3 năm hoạt động đã thu hút 300.000 thành viên tham gia và hàng chục nghìn lượt truy cập mỗi ngày. Đây cũng là trang web sex đầu tiên "phát minh" ra việc chụp ảnh gái mại dâm đưa lên mạng để câu khách. Năm 2009, ban quản trị của "mocxi" hoạt động ở TP HCM đã phải hầu tòa.
Ảnh minh hoạ từ internet
Sau khi "mocxi" bị đánh sập thì dân chơi trên mạng gần như bị bơ vơ nên đành phải vào các diễn đàn sex khác... nhưng tất cả những diễn đàn trên, chỉ sau một thời gian ngắn cũng phải đóng cửa bởi nhiều lý do như không sinh lợi do chi phí thuê máy chủ ở nước ngoài cao (tùy theo dung lượng thuê, giá trung bình từ 30-100 USD/tháng) nên phải tự đóng cửa.
Tuy nhiên, web sex cũng giống như những chiếc vòi bạch tuộc, vẫn tiếp tục lây lan cùng sự phát triển của mạng Internet. Rút kinh nghiệm từ ban quản trị "mocxi", những kẻ quản lý mạng (admin) hoạt động kín đáo hơn, cộng thêm việc thuê máy chủ ở nước ngoài nên đã gây nhiều khó khăn cho công tác điều tra, xử lý của cơ quan chức năng.
Phùng Thanh Sơn (28 tuổi, Thịnh Hào, Đống Đa, Hà Nội), kẻ từng đầu tư 17 triệu đồng thuê kỹ sư thiết kế riêng cho mình trang web sex "lauxanh" cho biết, để có một trang web sex, đầu tiên phải có người thiết kế và một người chuyên về công nghệ thông tin để làm công tác bảo mật. Còn người điều hành ở Việt Nam được chia quản lý theo từng khu vực như miền Nam, miền Trung, miền Bắc... Tóm lại admin ở khu vực nào thì phải quản lý được hoạt động của "dân chơi" ở khu vực đó.
Trong mỗi một trang web sex có nhiều chuyên mục nhỏ, tương ứng với nhiều thú chơi khác nhau của "dân chơi". Những từ lóng như "nông dân", "rau sạch", "chăn rau", "phi công", "máy bay thương mại", "check hàng"... cũng từ những trang web này mà ra.
Theo giải thích của Sơn thì thành viên của các trang web sex chia làm 3 loại: Loại thứ nhất gọi là "checker", tức là những người chuyên đi "check hàng" - lên mạng lấy số điện thoại của gái bán dâm để thực hiện việc mua dâm. Loại thứ hai được gọi là "nông dân", là những người đàn ông không phân biệt độ tuổi, có thể là một thanh niên mới lớn, cũng có thể là một người đàn ông đã xế chiều, hàng ngày lên mạng để tìm "rau". Loại thứ ba là "phi công", những chàng trai có thú lên mạng tán tỉnh, làm quen "máy bay" là những người phụ nữ hơn tuổi tầm trung niên.
Khái niệm "rau" và "máy bay" để chỉ những người phụ nữ có nhu cầu cao về tình dục và dễ dãi trong "chuyện đó". Tóm lại trừ "hàng" là quan hệ mua bán dâm phải trả tiền, còn lại "rau" và "máy bay" là quan hệ miễn phí. Chính vì thế đã sinh ra những kẻ chuyên đi "chăn rau" và "săn máy bay bà già". Những thú ăn chơi bệnh hoạn, quái đản của dân chơi trên mạng cũng sinh ra từ đây...
Quái đản chuyện "chăn rau"
"Nhiều cô gái trẻ quá dễ dãi trong quan hệ nam nữ, chỉ cần tán tỉnh vài câu là có thể đi ngủ luôn được" - Nam, 30 tuổi, một "nông dân" có kinh nghiệm nhiều năm "chăn rau" nhận xét. Nam có vẻ rất tự tin về khả năng đàn ông của anh ta khi khoe thành tích chỉ trong vòng hơn 2 năm đã chăn được trên 100 "rau".
Theo giải thích của Nam thì "rau" là những cô gái từ 24 tuổi trở xuống, có thể là học sinh, sinh viên, có thể là người bán hàng, người giúp việc, tóm lại là phụ nữ chưa có chồng nhưng dễ dãi trong chuyện tình cảm. "Rau" có thể gặp một người đàn ông nhắn tin nhầm hay giả vờ làm quen, sau đó gặp nhau, đi ăn uống và sẵn sàng lên giường với người đàn ông mới quen. Trong "rau" lại chia làm 2 dạng: Một dạng gọi là "không nốt" tức là lần đầu tiên gặp đã có thể đi nhà nghỉ ngay; dạng thứ hai là phải một hai ba "nốt", tức là mỗi một "nốt" là một lần gặp gỡ.
"Giới trẻ bây giờ quá dễ dãi về vấn đề tình dục nên dẫn đến một tình trạng là có rất nhiều cô gái một ngày có thể ngủ với nhiều người đàn ông, có thể 10-15 người/ngày, thậm chí không cần ăn uống làm quen mà đi thẳng vào nhà nghỉ luôn. Họ chỉ cần thỏa mãn về tình dục chứ không cần tiền nong" - Nam cho biết.
Đi tìm "rau" trên mạng không khó. Một là tự "rau" giới thiệu bản thân trên các diễn đàn mạng. Hai là cộng đồng "nông dân" sẽ chia sẻ những thông tin về "rau" cho nhau.
Thế nhưng, theo kinh nghiệm của Nam thì chỉ những "nông dân" không biết tự đi "chăn rau" mới ăn "rau" trên mạng. Còn "nông dân" chuyên nghiệp như anh ta có những chiêu đi tìm "rau" hết sức đơn giản nhưng lại không kém phần tinh quái mà như Nam chia sẻ thì "chăn rau cũng cần có nghệ thuật".
Theo lời kể của Nam thì cách đi tìm "rau" do anh ta tự nghĩ ra khi một lần tình cờ, Nam đi qua khu nhà cho thuê trọ và đọc được tờ thông tin "tìm người ở ghép" của một nữ sinh viên. Ghi số điện thoại trong thông báo vào máy, buổi tối rảnh rỗi, anh ta bắt đầu "chiến dịch" tán "rau".
Giọng nhẹ nhàng, lịch sự, anh ta giả vờ nói với cô sinh viên đang tìm người ở ghép rằng cũng đang đi tìm một người đàng hoàng, đứng đắn ở cùng cô em họ là sinh viên năm thứ nhất mới từ quê ra Hà Nội học, rồi hẹn gặp gỡ để nói chuyện cụ thể việc ở ghép. Mọi việc diễn ra chóng vánh tại một quán cà phê. Với cái mã đẹp trai, tán như khướu và kinh nghiệm tình trường, cô gái đã bị Nam chinh phục. Và nhà nghỉ bao giờ cũng là đích đến của cả "nông dân" và "rau".
Theo kinh nghiệm của Nam thì tại những cuộc gặp như vậy, tùy theo khả năng, đánh giá của mình về cô gái đó mà tấn công "rau". Dễ nhất là gặp những cô gái đang hoàn cảnh cô đơn, hoặc buồn chán về chuyện gì đó như cãi nhau với người yêu, mới bỏ người yêu hay bế tắc trong cuộc sống, hoặc bản thân cô gái cũng dễ dãi trong quan hệ nữa, thì việc đi nhà nghỉ là đương nhiên và dễ dàng.
Có thể ngủ với "rau" này một lần hoặc vài lần. Nếu chán hoặc bị "rau" bám sẽ phải tìm cách cắt đuôi bằng cách cho số điện thoại của "rau" cho một người đàn ông khác. "Khi có người khác quan tâm thì "rau" này sẽ phải ngãng mình ra" - Nam mỉm cười một cách tinh quái.
Theo VNE
"Em tao chưa xanh mộ mà mày đã khát tình" Anh chồng chẳng những không xấu hổ còn lao vào chửi em dâu: "Đồ điếm cái. Em tao mới chết chưa xanh mộ mà mày đã khát tình quyến rũ tao". Rồi anh đạp vào mặt tôi mấy cái khiến tôi ngất lịm. Cuộc sống này phức tạp quá Ngân Lê nhỉ? Tôi cảm nhận được sự uất ức tột cùng của người...