Tháng đầu về làm dâu, mình đã phải nén cười đến nghẹn
Nhiều lần mình chỉ muốn phá lên cười, nhưng vẫn phải cố kìm nén sợ bố mẹ chồng xấu hổ.
Càng ngày mình càng phát hiện ra nhà chồng rất vui vẻ, ai cũng hài hước và hiền lành. (Ảnh minh họa)
Chào mọi người, mình vừa về làm dâu được một tháng thôi, nhưng cuộc sống đúng là không điều gì lường trước được. Ngày nào mình cũng phải giả bộ mặt mày nghiêm túc, bởi không thì chắc chắn là mình phá lên cười, cười ngặt nghẽo ấy chứ. Nếu như thế thì bố mẹ chồng sẽ xấu hổ, rồi trù dập ghét bỏ con dâu thì khốn khổ.
Chồng mình 28 tuổi, công việc tốt, lương cao. Bố mẹ chồng đều là hai bậc tri thức về hưu, lương hưu cũng dư dả nên ông bà sống thoải mái về mặt vật chất lẫn tinh thần lắm. Hồi mình mới quen chồng, anh liên miệng bảo mình rằng nhà anh ai cũng vui tính, thoải mái. Nhưng 3 lần mình về nhà anh chơi thì thấy bố mẹ chồng rất nghiêm túc, lúc nào làm gì cũng chuẩn mực. Thế nên mình hơi lo.
Hôm cưới, nghe bố chồng dõng dạc hùng hổ trước mặt hai họ, mình càng nể ông và thực lòng cũng sợ sợ bố mẹ chồng. Nào ngờ, chỉ mới qua một đêm tân hôn, sáng hôm sau mọi chuyện lại khác.
Vì cả đêm nơm nớp nên sáng ra mình dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, đây là việc các chị mình dặn đi dặn lại trước khi về nhà chồng rồi. Mình dậy đi chợ về nấu nướng chừng 15 phút được nồi nước dùng. Đang bưng mâm ra bàn thì mẹ chồng chạy thình thịch từ lầu xuống.
Vừa nhìn thấy mình bà hốt hoảng rồi vỗ vỗ ngực. Bà bảo: “Mẹ cứ tưởng vừa đun gì quên, chạy xuống xem sao. Hóa ra là con. Ờ, biết dậy sớm chuẩn bị thế là tốt”. Bố chồng mình lúc này cũng đi xuống, làm mặt lạnh lùng quát mẹ chồng: “Bà xem lại tác phong đi, vội vội vàng vàng, cái gì cũng phải đĩnh đạc ung dung, làm gương cho con dâu chứ”. Mẹ chồng mình đang định nói lại gì đó thì thấy bố chồng trừng mắt nên thôi. Mình chữa ngượng bằng cách mời bố mẹ đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.
Thế mà vừa quay lưng đi đã thấy mẹ chồng mình cấu eo bố chồng, bà lẩm bẩm: “Lần này tôi tha đấy, lần sau mà nạt nộ thì chết với tôi”. Bố chồng mình uốn người tránh: “Bà kỳ thật, phải để con dâu biết nhà mình gia giáo ra sao chứ. Chồng nói mà vợ cãi nhem nhẻm thì sau nó khinh thường đấy”.
Thế rồi trong bữa sáng, mẹ chồng mình vừa ngồi xuống, theo thói quen so đũa cho cả nhà. Bố chồng mình liền đập bộp vào bàn tay bà: “Việc này có con dâu làm rồi. Bà không phải nhanh nhanh nhảu nhảu thế mà mất tôn nghiêm”. Mẹ chồng mình ngượng ngùng đưa trả lại mình đũa. Sau đó mình thấy bà đá chân ông dưới bàn mà ông chỉ nhăn mặt chứ không dám kêu.
Video đang HOT
Từ đó, cứ hễ trong nhà có việc gì, bố chồng mình liền nghiêm nghiêm nghị nghị ra chỉ thị, như thể trong nhà mọi việc đều là ông quyết định. Lần nào kết thúc cũng là lời răn dạy mẹ chồng: “Bà đừng để con dâu cười chê”. Sau đó, khuất mắt người khác là ông lại “lĩnh” đủ với bà. Có hôm đứng ngoài cửa phòng, mình còn nghe rõ mồn một mẹ chồng nói: “Lần sau nói được rồi, đừng có mà động tay động chân với tôi trước mặt con cái. Ông mà quên một lần nữa thì chết với tôi”.
Đi đám cưới cũng vậy, bà mặc cái áo dài màu đỏ, ông liền chê không hợp tuổi tác, rồi gợi ý bà mặc áo dài tím cho đứng đắn. Bố chồng mình cười: “Bà đừng quên giờ bà có con dâu rồi phải khác”. Mẹ chồng mình bực mình lắm, đang định vào thay đồ, mình bèn động viên: “Mẹ mặc cái áo dài đỏ đẹp lắm ạ. Con thấy nhiều người lớn tuổi hơn mẹ, có cả cháu nội rồi nhưng đi đâu vẫn mặc màu sáng cho trẻ trung”. Bố chồng mình đang định quát mình cãi lời bề trên thì đã bị mẹ chồng liếc mắt một cái nên thôi. Từ lúc đó mình mới hiểu quyền lực của mẹ chồng trong nhà.
Về làm dâu mới 1 tháng thôi, nhưng mình yêu gia đình chồng quá. (Ảnh minh họa)
Càng ngày mình càng phát hiện ra nhà chồng rất vui vẻ, ai cũng hài hước và hiền lành nhưng luôn cố gắng thể hiện thật nghiêm khắc, gia giáo chỉ bởi muốn làm gương cho dâu trưởng là mình. Ông bà quý mình lắm, mình đi vắng là lại gọi điện hỏi thăm chồng mình, vì sợ gọi trực tiếp cho mình thì lại tỏ vẻ quan tâm tới con dâu quá.
Mình đi làm về muộn đột xuất cũng đã có mâm cơm đợi sẵn. Mẹ chồng mình nghiêm mặt: “Lần này bố tụi bay đói nên mẹ mới nấu sớm thế. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm”. Mình đi đám cưới bạn bè với chồng mình, bố chồng chỉ liếc mắt nhìn mình rồi lại nhìn tờ báo và nói: “Thằng D (chồng mình) không đưa vợ đi mua được vài bộ quần áo tử tế hơn à? Ăn mặc thì cũng phải thời trang chút cho đẹp mặt nhà chồng. Mặc đơn giản quá người ta lại bảo nhà chồng cổ hủ”.
Mình biết ông bà cố ý nói khó nghe thế chứ thật ra là muốn mình mặc đẹp. Chẳng bù cho hồi đầu, vì sợ nhà chồng gia giáo nghiêm khắc quá, mình mới đi mua một lô quần áo công sở, kín cổng cao tường. Nghe bố chồng nói thế, mình vừa mừng, vừa buồn cười.
Có đêm hai vợ chồng đi chơi về muộn, đi ngang phòng bố mẹ chồng, mình nghe thấy họ đang xem phim Hàn Quốc. Bố chồng mình càu nhàu: “Bà xem cái này thì xem, nhưng đừng có thảo luận với con dâu kẻo nó chê già mà không đứng đắn. Đi xem ba cái thể loại tình cảm tình yêu của bọn trẻ nhố nhít”.
Mình buồn cười lắm nhưng cố nín cười, còn chồng mình thì vội vã kéo tay mình về phòng, sợ hai vợ chồng gây ra tiếng động làm bố mẹ khó xử.
Về làm dâu mới 1 tháng thôi, nhưng mình yêu gia đình chồng quá. Hy vọng sẽ mãi mãi được như bây giờ!
Theo Afamily
Số kiếp đàn bà?
Hơn nửa đời làm vợ của họ là cam chịu, nhẫn nhịn, mãi đến tuổi xế chiều mới dám cháy một lần cho thỏa bao năm uất ức kìm nén.
Họ là những phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân, tóc đã ngả màu nhưng vẫn chưa có được một ngày sống ý nghĩa trong đời. Hơn nửa đời làm vợ của họ là cam chịu, nhẫn nhịn, mãi đến tuổi xế chiều mới dám cháy một lần cho thỏa bao năm uất ức kìm nén.
Nhịn mãi thành... oán
"Chuyện cũ nên bỏ qua, mẹ cất giữ làm gì cho mệt". Bà Nguyễn Thị Lành run giọng cắt ngang lời con gái: "Đến chết tao cũng không quên!".
Cuộc hôn nhân hơn 40 năm mà bà Lành đã trải qua không hề có sự chia ngọt sẻ bùi mà chỉ có nước mắt và sự uất nghẹn nhốt chặt vào tim gan. Bà sống trong chán chường, tuyệt vọng nhưng không sao thoát ra được. Chồng bà là một người đàn ông gia trưởng, vũ phu, lời nói của ông trong nhà là mệnh lệnh, đúng hay sai bà vẫn phải răm rắp nghe theo.
Ông khắc nghiệt đến nỗi có bị đánh đập, mắng chửi oan ức, bà cũng cúi đầu im lặng, thậm chí có lúc còn phải quỳ lạy xin lỗi chồng. Không biết bao nhiêu lần bà phải tự tát vào mặt mình, một hình phạt do ông đặt ra. Từ miền Bắc cả nhà di cư vào Nam theo sự điều động công việc của ông.
Cuộc sống mới khó khăn, bà tất bật chạy chợ, làm mướn, một mình chăm sóc bầy con năm đứa và mẹ chồng nay ốm mai đau, ông không hề phụ giúp bất cứ việc gì. Lương giáo viên ba đồng ba cọc của ông không đủ vào đâu nhưng ông chẳng hề bận tâm lo lắng, bao thiếu hụt đổ hết cho bà gánh vác. Bà sống trong nỗi nhọc nhằn, cam chịu; bao cay đắng, uất ức chôn chặt vào lòng cho đến ngày con cái trưởng thành.
Bà Lành thật thà: "Người ta nói con cá làm thành con mắm - vợ chồng già thương lắm mình ơi, nhưng với tôi thương đâu không thấy, chỉ thấy oán hận vì đã phải chịu đựng quá nhiều". Con cái nay đã thành đạt, chăm lo cho ông bà đầy đủ, lẽ ra đây là lúc họ được hưởng thụ một cuộc sống thanh thản, nhưng ông và bà thì chẳng thể bình yên vì bà bắt đầu "nổi loạn".
Con gái bảo bà già rồi trái tính trái nết, khuyên ông ráng nhịn. Ông cũng tự nhận ra mình không còn quyền lực như xưa nên phớt lờ vợ. Còn bà, ai khuyên gì cũng mặc, bà cứ ra rả nhắc chuyện cũ, thường xuyên đay nghiến chồng. Bà bảo, có nói ra được mới nhẹ lòng. Bao u uất dồn nén cả đời đã thành oán hận trong bà.
Kìm kẹp một đời
Bà Nguyễn Thị An kể, bà lấy chồng từ năm 19 tuổi, lúc đó chồng bà chỉ mới 17, so tuổi lẽ ra bà phải "trên cơ" chồng nhưng ngược lại, bà cứ như tôi tớ của ông. Ông đánh đập bà như cơm bữa. Cha mẹ chồng cho mười công ruộng ra riêng, một tay bà mưa nắng tảo tần, ông chẳng bao giờ ngó đến việc nhà cửa, đồng áng.
Trong nhà, ông là người quản lý tiền bạc dù những đồng tiền ấy do bà vất vả sớm hôm cày cấy, chăm từng con heo, con gà mà có. Ông riết róng đến mức không để bà giữ một đồng, bà đi chợ ông cũng kè kè một bên trả tiền, nhất định không để vợ cầm tiền. Mỗi năm ông sắm cho bà đúng hai bộ quần áo.
Đến khi bà lớn tuổi không còn sức cáng đáng việc đồng áng, ông vẫn không cho nghỉ ngơi mà bắt bà chăm đàn heo hơn chục con. Một lần bà cuốc vườn, giữa buổi ngồi xuống nghỉ mệt, thấy vợ ngưng làm, ông phóng con dao vào bà làm đứt ngón chân cái, nay bà vẫn bước đi khập khiễng.
Con cái thương mẹ nhưng sợ cha nên không ai dám bênh, mỗi lần thấy cha giận lên chỉ biết đưa mẹ đi trốn, chờ ông hạ hỏa thì van xin. Từ ngày về làm vợ ông đến nay, bà chưa đi đâu xa nhà quá mười cây số, vì ông không cho bà đi bất kỳ đâu, cũng không cho bà làm chứng minh nhân dân, nên 70 tuổi mà bà không có một giấy tờ tùy thân. Nhiều lần bị ông đánh, bà cũng muốn bỏ đi nhưng không có giấy tờ thì biết đi đâu, đành chịu phụ thuộc vào chồng.
Mấy tháng nay, con cái bà bỗng thấy mẹ thay đổi hẳn, cha nói gì không phải là mẹ phản ứng ngay. Ông hùng hổ bà không còn khiếp sợ mà bình tĩnh đối đáp. Ông chửi mắng, bà thẳng thừng xách đồ sang nhà con gái, mặc cho chồng lồng lộn.
"Trước đây tôi nhẫn nhịn, cam chịu cuộc sống cay đắng với ông ấy vì muốn êm cửa êm nhà; hơn nữa, tôi nghĩ phụ nữ là phải nhẫn nhịn chồng, như cái kiếp phận của đàn bà. Giờ tôi không nghĩ vậy nữa. Tôi bảo con gái, con dâu đừng sống như má, về già đầu óc sẽ không được thảnh thơi, muốn buông bỏ cũng phải xả hết mới nhẹ nhàng được" - bà tâm sự .
Theo Phunuonline
Chia tay bao lâu sao em vẫn chưa nguôi ngoai...? Em ghét cái cách mà anh đối xử với em, nhưng thú thực em chẳng thể nào ghét anh được... - Chúng ta chia tay đi- Vì sao?- Chúng ta không hợp nhau !Em lặng người, bần thần một lúc rồi vội quay lưng, bỏ đi, lúc này em thực sự không muốn khóc, em cắn môi, cố kìm nén những giọt nước...