Thằng bé không phải… con anh!
Cho đến nay, bí mật vẫn được chôn kín và rất ít “nguy cơ” bị lộ, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác tội lỗi vì đã và đang lừa dối người chồng mà tôi yêu quý.
Anh không hề biết rằng thằng bé không hề mang dòng máu của anh. (Ảnh minh họa)
Tôi sợ câu “cái kim trong bọc có ngày lòi ra”, và sợ đến lúc đó tôi không còn mặt mũi nào nhìn anh.
Vợ chồng tôi cưới nhau sáu năm mới có một mụn con, lại là con trai nên chồng tôi vô cùng vui sướng. Anh chăm sóc, chiều chuộng tôi hết mực. Tôi chỉ ở nhà làm nội trợ, nhưng tiền bạc, tài sản anh đều để tôi đứng tên. Anh bảo sau này tất cả là cho con. Bạn bè ai cũng bảo tôi tốt phước, lấy được người chồng đàng hoàng, biết kiếm tiền lo cho kinh tế gia đình, lại biết chăm vợ chăm con. Dù bận rộn việc công ty, anh vẫn dành thời gian để đưa mẹ con tôi đi chơi mỗi cuối tuần, và ngày nào cũng dành cho con một khoảng thời gian thật vui vẻ. Anh luôn tự hào về thằng bé và cưng chiều nó hết mực. Nhìn bố con nô đùa hay hí húi cùng chơi lắp ráp, chơi trò chơi điện tử, đá banh, đi bơi; nhìn anh tối tối dạy con học, hay những khi con ốm sốt anh thức trắng đêm lo lắng… tôi vừa hạnh phúc vừa chạnh lònng.
Tôi có thể nói ra không, cái bí mật chôn chặt trong lòng nhiều đêm làm tôi nhức nhối? Làm sao tôi nói ra khi mỗi ngày, kỷ niệm của hai bố con và cả gia đình lại dày thêm, những phút giây đầm ấm vui vẻ lại tăng lên? Tôi cứ chìm đi trong sự lừa dối của mình, kể từ khi tôi biết mình có bầu, mà chắc chắn đó là con của V., người yêu cũ của tôi. Sáu năm sống cùng anh, hai vợ chồng đã đi khám vô sinh nhiều lần, bác sĩ nói “vô sinh không lý do”, nên vẫn hy vọng và lại phải thất vọng.
Năm đó, V. người yêu cũ của tôi từ Mỹ về thăm nhà, chúng tôi đã gặp nhau. Phải thú thật rằng tôi cố tình gặp V. với cả hai mục đích, tình cũ khiến tôi xao xuyến một phần, phần khác là trong tôi lóe lên ước muốn có thai, và tôi “mượn V” để tìm cơ hội. Sau đó V. về Mỹ, không biết tôi đã mang thai con anh. Ít lâu sau anh mất vì ung thư phổi, vợ con anh cũng không hay biết chuyện anh và tôi ở Việt Nam. Tôi và chồng có gần gũi nhau cùng thời điểm đó, nhưng tôi biết chắc con tôi không mang dòng máu của người mà nó gọi bằng bố, vì tôi đã lén đi xét nghiệm ADN với hy vọng mình “thoát tội”, và kết quả, con trai tôi là con của V.
Video đang HOT
May mắn hay trớ trêu là V. và chồng tôi có gương mặt hơi giống nhau, nên khi thằng bé sinh ra, chồng tôi nhận luôn là con trai giống bố y đúc! Anh tội nghiệp những người không có con, trêu đùa người chỉ có con gái, và còn đùa với bạn bè rằng “ai đi xét nghiệm gì thì xét nghiệm, chứ thằng con tôi khỏi cần xét cũng biết rồi!”. Thằng bé cũng quấn quít ba, hai ba con có nhiều sở thích chung. Mọi việc sẽ cứ suôn sẻ như thế nếu trong lòng tôi yên sóng, nhưng biết đâu, một ngày… mọi việc phơi bày. Tôi sẽ mất chồng, mất gia đình, con tôi mất cha, chồng tôi bị tổn thương… Nghĩ đến điều đó lòng tôi cũng tan nát. Tôi tự trách mình, rồi tự nhủ hãy gắng quên đi thực tế để sống, nhưng cảm giác lừa dối người khác lại giày vò tôi không yên.
Gần đây đọc báo, thấy nhiều người đi xét nghiệm ADN để xác nhận con, và nhiều việc bị phanh phui gây nên những bi kịch lớn trong gia đình, tôi bắt đầu bị mất ngủ thường xuyên. Chồng tôi đưa tôi đi khám nhiều nơi, nhưng chỉ mình tôi biết lý do vì đâu. Sự việc này ngay cả người thân trong gia đình hay bạn bè thân của mình tôi cũng không thổ lộ, nên nó là bí mật thực sự, nhưng chính vì thế nó lại là gánh nặng tâm lý khó chữa. Lúc nào tôi cũng hình dung ra cảnh chồng tôi biết được sự thật. Ngày nào tôi cũng lo sợ, mỗi khi anh đi làm về hơi có gì khác lạ, hay trên ti vi, báo đài có gì “nhạy cảm” tôi cũng giật mình. Tôi phải làm sao đây? Nói ra tất cả một lần hay im lặng mãi mãi?
Theo VNE
Đi đi anh, mình chia tay rồi mà!
Em không muốn anh vì cuộc tình này mà mãi chìm đắm trong đau khổ. Điều đó đâu có ích gì phải không anh.
Gặp nhau giữa dòng người đông đúc khi chiếc xe của em đột nhiên hỏng giữa đường. Anh không thể làm ngơ dù ánh mắt của anh nói lên sự bối rối và lo lắng. Tạt vào lề đường, anh nói cô ấy đứng đội anh một chút và chạy tới giúp em. Cô ấy không hoài nghi vì nghĩ rằng anh đang giúp một người đi đường. Hành động của anh khiến cô ấy thêm tự hào về bạn trai mình. Nhưng nếu biết, em và anh không phải người đi đường mà là tình cũ, chắc hẳn cô ấy buồn lắm phải không anh? Đó là lí do mà anh sợ phải dừng lại giúp em.
Sau khi chia tay, mọi người nói em cần phải quên anh nhanh chóng vì anh không xứng đáng với tình yêu đó. Anh không đau khổ nhiều như em và anh có người mới khi mà em vẫn còn chưa dứt nỗi đau tình cũ. Mọi người nói rằng anh quên quá nhanh. Nhưng em không nghĩ vậy. Trong tình yêu, việc người đó có xứng đáng với mình hay không chỉ chính mình mới biết. Đôi khi nhìn một cặp xứng đôi vừa lứa, mọi người có thể cho rằng họ cân xứng. Song hạnh phúc hay không, yêu nhiều tới đâu chỉ hai người họ cảm nhận. Vì thế em không muốn nhìn vào biểu hiện bên ngoài của anh để đánh giá anh.
Em là người đã từng yêu anh, đã từng cùng anh trải qua mọi cảm xúc trong cuộc sống nên em biết rõ anh có xứng đáng để em yêu hay không. Người ta chia tay đâu có nghĩa là tình yêu ấy sai lầm. Có nhiều lí do để buộc chúng mình dừng lại nhưng sự tôn trọng dành cho nhau vẫn luôn có. Em cũng không nghĩ rằng anh phải đau khổ, phải vật vã mới là yêu em nhiều. Cũng không nghĩ rằng anh sẽ phải độc thân cho tới khi em tìm được người khác mới là tôn trọng tình yêu đã qua.
Đã qua rồi những cảm giác đó, em đã dần vui trở lại để chờ một ngày tình yêu lại ghé qua (Ảnh minh họa)
Cuộc sống này vẫn quay dù em và anh có còn là một cặp hay không. Và khi đã quyết định dừng lại thì chúng ta phải sống cho tương lai. Anh quên em nhanh và tìm được duyên mới điều đó là đáng mừng chứ không hề đáng trách. Em không muốn anh vì cuộc tình này mà mãi chìm đắm trong đau khổ. Điều đó đâu có ích gì phải không anh.
Em chưa tìm một người yêu mới cho mình là vì em chưa thấy một nửa phù hợp với mình. Điều đó không có nghĩa là em đang đau khổ. Đã qua rồi những cảm giác đó, em đã dần vui trở lại để chờ một ngày tình yêu lại ghé qua...
Anh gửi xe em vào một quán ven đường và bắt đầu lúng túng. Cô gái ấy chạy ra níu tay anh.
- Xong chưa anh? Anh quen chị ấy à?
Mặt anh bắt đầu ửng đỏ. Em khẽ mỉm cười:
- Mình là một người bạn cũ thôi, không ngờ lại gặp lại như thế này. Cảm ơn bạn đã giúp mình nhé!
Cô gái hân hoan ra mặt và bước về phía trước:
- Nhanh lên anh ơi, muộn giờ chiếu phim rồi.
Anh đứng tần ngần nhìn em, em khẽ gật đầu nói nhỏ:
- Đi đi anh, cô ấy đợi, mình chia tay rồi mà...
Theo VNE
Phải giữ chặt người đàn ông của mình! Tôi như cảm nhận được từng hơi thở nơi anh. Khoảnh khắc vô giá đó tôi sẽ không bao giờ quên... Vài tháng trước, tôi rời miền Bắc Carolina - California để đến với anh sau một năm quen biết và nửa năm chính thức là người yêu của anh. Tôi đã tưởng tượng đến một đám cưới tuyệt đẹp sẽ được diễn...