Tháng 7, con nhớ Mẹ!
Con được sinh ra đã là đứa trẻ mồ côi Mẹ. Ngày con ra đời cũng là ngày Mẹ ra đi mãi mãi trong phòng mổ. Con chưa một lần được ôm ấp bởi vòng tay Mẹ, chưa một lần được mò tìm bầu sữa thơm của Mẹ.
Bà nội kể rằng, ngày bé con rất ngoan. Nhưng cứ đêm đến, trẻ con lại khóc tìm Mẹ. Có những hôm con đang ngủ ngon lành, bỗng dưng thức giấc hai bàn tay nhỏ xíu quờ quạng tìm bầu vú Mẹ. Quờ quạng mãi chẳng có gì con lại lăn ra khóc, bà nội phải ôm con thật chặt, xoa đầu vỗ về thì con mới ngon giấc. Đến khi con bi bô tập nói, từ đầu tiên con gọi là Mẹ. Nhìn thấy ai là phụ nữ con cũng gọi “Mẹ, Mẹ” khiến mọi người không khỏi rớt nước mắt vì thương con, thương cả Mẹ nữa.
Lớn lên, con biết mình mồ côi, biết Mẹ vì khó sinh mà ra đi mãi mãi. Nhớ ngày ấy, hội con gái lớp con, đứa nào cũng được Mẹ chăm chút cho từng tý, mua váy đẹp, tết tóc hai bên, con thầm hỏi Mẹ con đang ở đâu? Một lần, cô giáo cho bài tập tả về người mẹ, con bối rối không biết tả thế nào. Lần ấy con để giấy trắng, cũng là lần đầu tiên con bị điểm kém. Về nhà, con hỏi ba “Mẹ con là ai, Mẹ đâu rồi?”. Mắt ba rơm rớm chỉ lên bàn thờ: “Mẹ con đó, Mẹ ở đó luôn nhìn về con”. Khi đó con chỉ nghĩ đơn giản, Mẹ chỉ là người phụ nữ trong tấm hình đen trắng ấy.
(Ảnh minh họa)
Con lớn lên, bắt đầu nhận thức được mọi việc. Bà nội và ba kể rất nhiều về Mẹ, về chuyện Mẹ vất vả như thế nào khi 9 tháng 10 ngày mang thai con. Rồi Mẹ khó sinh, người ta bảo chỉ có thể cứu Mẹ hoặc con. Ba xin người ta cứu Mẹ nhưng Mẹ nhất định chọn cứu con. Vì Mẹ muốn con được sinh ra trong cuộc đời này, được làm người, được hít thở bầu không khí chung với ba. Mẹ nói, không có con cuộc đời Mẹ trở nên vô nghĩa, Mẹ sống làm gì nữa. Vậy là, người ta cứu con.
Mỗi khi kể về Mẹ, con thấy ba vẫn bỏ kính ra, len lén lau đi giọt nước mắt còn đọng trên má. Trên đầu ba, mái tóc đã điểm muối tiêu. Bà nội bảo, sau ngày Mẹ mất, tự nhiên tóc ba lốm đốm bạc, có lẽ vì quá thương nhớ Mẹ. Con không kìm được nước mắt mỗi khi nhớ về Mẹ, nhớ đến lý do con được sinh ra trong cuộc đời này. Mẹ ơi, con cảm ơn Mẹ!
Bà nội mất, ba ở vậy nuôi con dù có người rất muốn lập gia đình với ba. Người ta bảo gà trống nuôi con vất vả nhưng ba chỉ cười “sá gì so với sự hy sinh của cô ấy”. Con biết, ba vẫn luôn nhớ đến Mẹ, nhớ đến sự hy sinh của Mẹ nên không đi bước nữa. Đêm đêm, bên cạnh chiếc gối của ba, con vẫn thấy bộ quần áo của Mẹ. Ba bảo thiếu bộ quần áo đó, ba không sao ngủ được. Cũng đôi lần đi học về, con bắt gặp Ba mang quần áo của Mẹ ra hong nắng vì “Mẹ rất thích mùi nắng”. Con bật khóc, Mẹ ơi con và ba luôn nhớ đến Mẹ!
Ba là gà trống nuôi con, nhưng ba luôn cố gắng giống như một người Mẹ. Khi con biết yêu, Ba thường thay Mẹ dặn dò: “Con gái phải biết giữ mình, phải biết tôn trọng bản thân mình thì đàn ông nó mới quý. Giá Mẹ con còn sống,…”. Giá Mẹ còn sống, những lời dạy này ba không phải nói ra, mà là chuyện Mẹ và con gái với nhau. Nhưng Mẹ không còn trên đời, ba vừa là ba vừa là Mẹ của con. Ba chẳng nề hà việc nhà, chẳng nề hà giặt giũ chăm sóc con. Đôi lúc, con tự nhủ, cuộc đời vẫn còn ưu ái lắm khi cho con có được hai đấng sinh thành là Ba và Mẹ.
Video đang HOT
Ngày con lấy chồng, con không có Mẹ bên cạnh. Con và ba ôm nhau khóc. Con khóc vì tủi thân, ngày quan trọng nhất cuộc đời con không có Mẹ. Con ao ước được Mẹ dặn dò trước khi về nhà chồng, được ôm Mẹ mà khóc tu tu vì phải xa nhà. Nhưng chỉ có con và ba. Ba khóc vì mừng, cuối cùng con gái cũng tìm được hạnh phúc. Ba thắp nén nhang lên bàn thờ Mẹ, khẽ khàng vuốt di ảnh đã mờ của Mẹ thì thầm: “Em ơi con gái mình lấy chồng, em chúc phúc cho con nhé!”. Con càng thương ba hơn, từ nay ngôi nhà đã thiếu vắng bàn tay phụ nữ lại càng trở nên cô quạnh lẻ loi hơn.
Ba ngày càng trầm tính ít nói. Mỗi lần về nhà, con lại giục ba tìm một người bạn già để tâm sự sớm hôm. Nhưng lần nào ba cũng lắc đầu xua đi: “Con gái lớn rồi biết quan tâm ba ghê nhỉ, nhưng ba sống thế này quen rồi, có người lạ khó chịu. Vả lại ở đây vẫn còn Mẹ con bầu bạn”. Con biết, dù con nói gì thì ba cũng chẳng chịu nghe theo. Con biết, trong lòng ba, Mẹ vẫn còn sống mãi, vẫn bầu bạn với ba hàng ngày. Con thương ba, cũng thương cả tấm chân tình của ba với Mẹ. Con hiểu, cuộc đời người phụ nữ, còn có gì hạnh phúc hơn khi có một người bạn đời chân thành như ba. Con chỉ thầm mong, người đàn ông của cuộc đời con, rồi sau này cũng sẽ chân tình như ba với Mẹ.
Con có bầu lại càng hiểu nỗi vất vả của Mẹ. Những cơn ốm nghén luôn khiến con mệt mỏi, nhưng con hạnh phúc lắm Mẹ ạ. Con hiểu cảm giác của Mẹ năm xưa khi mang thai con, hiểu được sự hạnh phúc vô bờ bến khi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Chắc hẳn, Mẹ cũng từng như vậy phải không Mẹ? Con mong ngóng từng ngày, từng giờ đến ngày con gái con chào đời. Con mong ngóng được ôm ấp vỗ về con gái con. Được cầm bàn tay nhỏ xíu của con gái mà xuýt xoa, mà nâng niu.
Tháng 7, một mùa Vu Lan lại sắp tới. Hàng năm, ba và con đều lên chùa vào ngày đó. Ba và con đều cài cho mình một bông hồng màu trắng, để tưởng nhớ về Mẹ, người đã cho con cuộc sống này. Năm nay, mùa Vu Lan, có lẽ lúc đó con đang vật vã với cuộc chiến sinh tử để giành sự sống cho mẹ con con. Có thể con chẳng thể lên chùa, cài lên ngực một bồng hồng trắng, nhưng Mẹ ơi, trái tim con vẫn luôn nhớ đến Mẹ. Con yêu Mẹ của con!
Theo Khampha
Ông bố ngoại tình và ánh mắt đầy ám ảnh của cô con gái nhỏ
Hôm đó con bé nhớ mẹ quá không ngủ được, nó định qua phòng ngủ với bố. Lúc đi đến gần cửa phòng của bố mẹ nó, nó nghe tiếng phụ nữ và bố nó đang cười đùa. Nó vui mừng vì nghĩ chắc mẹ nó vừa về, nó lén mở cửa để mẹ nó bất ngờ. Nhưng rồi... nó đứng nhìn trân trân vài phút rồi hét toáng lên và bỏ chạy trong đêm tối.
Ngày chị và anh lấy nhau cả hai đều nghèo khó, lúc này hai vợ chồng cùng đồng tâm đồng lòng vượt qua khó khăn. Chị chăm chỉ lại biết lo toan, tuy chị không xinh đẹp nhưng lại yêu chồng con hết mực. Còn anh, tính anh hơi cục mịch và khó tính nhưng thuở đầu anh cũng biết chăm lo cho gia đình.
Anh chị có với nhau 2 đứa con, anh con trai cả học ở Sài Gòn rồi lập nghiệp trong ấy còn cô con gái út năm nay mới học lớp hai. Anh chị định sinh có một đứa thôi nhưng bị vỡ kế hoạch nên chị sinh tiếp để cho vui cửa vui nhà.
Sau bao năm tháng vất vả, giờ đây họ đã có của ăn của để. Cuộc sống ngày trước tuy nghèo khó nhưng với chị quãng thời gian đó có lẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Vì khi gia đình khá khẩm, tiện nghi và có dư giả hơn anh lại đ.âm hư tính... đi ngoại tình và lấy t.iền cho gái.
Chị khổ sở khi chồng lăng nhăng với rất nhiều người phụ nữ (Ảnh minh họa)
Những người anh tòm tem, ngoại tình đều là những người mà chị đều quen biết. Chị và anh cãi vã nhau rất nhiều, chị đau khổ, thương con và thấm chí thấy bế tắc. Anh hứa lần này lượt khác nhưng vẫn chứng nào tật đó không bỏ được.
Mọi người xung quanh đều biết anh hay lăng nhăng, chị thương con và thấy xấu hổ khi chồng mình như vậy. Ngày vợ của con trai cả sinh con đầu lòng, chị sắp xếp công việc để vào chăm cháu và con dâu để con trai đi làm. Lúc ra đi chị thương con bé nhỏ nhà chị, sợ chị đi rồi không ai trông nom chăm sóc. Chồng chị cứ bảo chị yên tâm vì đã có anh, nhưng thật tâm anh muốn chị đi cho khuất mắt để anh được tung hoành bay nhảy.
Ngày chị đi, con gái ôm chị và nói:
- Mẹ đi nhanh rồi về với con nhé.
- Ừ mẹ hứa, con ở nhà ngoan nhé, nhớ học bài đầy đủ. Lúc nào rảnh thì mẹ cho phép con sang chơi với chị Lan, về mẹ sẽ mua quà cho con.
- Vâng ạ!
Chị đi nhưng trong lòng cứ lo ngay ngáy sợ chồng lại... ngựa quen đường cũ. Đúng vậy! chị đi anh thở phà nhẹ nhõm, anh lén lúc con đang ngủ để đi với người tình. Con bé rất có ý thức, ăn xong rồi học và tự đi ngủ không nũng nịu gì nhiều. Nó học giỏi nổi tiếng ở trường. Có hôm bố nó ngủ say quên đưa nó đi học, nó đã lủi thủi đi một mình, trên đường thấy ai quen thì nó xin xe ngồi.
Việc anh ngoại tình đã khó chấp nhận, nay lại càng không thể tha thứ được khi anh đưa hẳn bồ về nhà lúc con bé đang ngủ say. Hôm đó con bé nhớ mẹ quá không ngủ được, nó định qua phòng ngủ với bố. Lúc đi đến gần cửa phòng của bố mẹ nó, nó nghe tiếng phụ nữ và bố nó đang cười đùa. Nó vui mừng vì nghĩ chắc mẹ nó vừa về, nó lén mở cửa để mẹ nó bất ngờ.
Nhưng rồi... nó đứng nhìn trân trân cảnh bố nó với một cô gái lạ hoắc đang âu yếm nhau trên giường ngủ của mẹ nó. Lặng người vài giây rồi nó hét lên, làm bố nó và tình nhân giật mình. Trong đêm tối nó bỏ chạy. Bố nó chạy đi tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy.
Thương con chị chỉ biết ôm nó vào lòng để an ủi, vỗ về (Ảnh minh họa)
Nó khóc và ngồi co rúm ở góc phố nhỏ, bố nó quỳ xuống xin lỗi và giải thích nhưng tất cả với nó là vô nghĩa. Nó căm ghét bố nó, ánh mắt của nó khiến anh không thể nào quên nổi. Ánh mắt của sự sợ hãi, thất vọng, căm ghét. Nó trở nên lầm lì ít nói và giờ nó không còn hồn nhiên như trước.
Chị về nhà và xót xa cho đứa con nhỏ dại, chị hận anh. Thương con chị chỉ biết ôm nó vào lòng để an ủi, để khóc. Chị hận người chồng tệ bạc đó đã làm khổ mẹ con chị. Anh dù có hối hận cả đời, dù có bù đắp thế nào cũng chẳng khỏa lấp được những tổn thương mà anh đã gây ra cho gia đình mình, đặc biệt là đối với đứa con gái bé bỏng.
Vậy nên, đã làm bố mẹ xinh hãy biết trân trọng yêu thương gia đình và làm tấm gương cho con cái. Đừng làm tổn thương hay để chúng mang tiếng xấu với đời chỉ vì những thú vui của bạn. Đời người ngắn ngủi lắm, nên hãy sống thật tốt để khi nhìn lại bạn sẽ mỉm cười thay vì sống trong đau đớn và ân hận.
Theo Blogtamsu
Giờ tôi chỉ thèm ăn cơm hến với mẹ mà có được đâu... Hồi nhỏ, hở một cái là tôi giận dỗi, cằn nhằn, trách móc sao mẹ không cho anh em tôi cuộc sống sang giàu... Giờ đây, tôi chỉ thèm được ăn cơm hến với mẹ mà có được đâu... Hồi nhỏ, mỗi lần mẹ dọn cơm, thấy có dĩa hến trên bàn là tôi phụng phịu: "Lại hến!". Mẹ tôi dỗ dành: "Ráng...