Tháng 5 về làm hồng đôi má em…
Tháng 5 về làm hồng đôi má em bởi cái nóng, cái nắng, cái gió …
Nắng tháng 5 vẫn thế, vẫn đủ chói chang làm em chảy mồ hôi, đủ gay gắt làm em mệt mỏi nhưng hình như…nó chẳng đủ quay quắt làm em nhớ anh nữa rồi.
Anh của nắng cũ
Anh của ngày cũ
Và…Anh của mùa cũ
Là chữ “cũ” được em xếp gọn gàng, ngay ngắn trong một góc nhỏ. “Cũ” nghĩa là đã qua, là còn lại, nhưng không phải là không tồn tại.
Có những thứ đã cũ, đã qua nhưng lại là những thứ giá trị nhất, lưu lại nhiều tình cảm nhất.
Và em
Cũng là em của ngày cũ mất rồi…
Anh của ngày cũ, anh nghe thấy gì không?
Qua rồi mùa cũ, người xưa, ngoảnh lại nhìn em chợt mỉm cười. (Ảnh minh họa)
Nhìn này anh, nắng tháng 5 chợt đến vàng mượt từng góc phố, bó lấy cánh quạt ngày hè nhưng đêm tháng 5 với những cơn gió se se lạnh, chợt thấy cái gay gắt chẳng còn. Tháng 5- như cô gái bướng bỉnh , cứ giận hờn đấy, cứ oán trách đấy để rồi lại dịu dàng, mơn man, có cái gì thẳm lắm nên đêm về tháng 5 lại trở gió….
Video đang HOT
Qua rồi mùa cũ, người xưa, ngoảnh lại nhìn em chợt mỉm cười. Nụ cười thật khẽ khi cơ miệng được giãn ra vừa phải, đôi mắt chưa kịp khép lại thành hai đường viền thật mảnh . Nụ cười hiền…
Hít thật sâu
Rồi…bước tiếp
Mùa nắng tháng 5
Anh là anh của ngày mới
Em cũng là em của mùa mới bắt đầu .
Có tiếng hát thật nhẹ trên môi cô gái đeo nơ, bài hát mới cho những gì đã cũ, của một mùa đã qua.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã yêu là hết mình
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi.
Chắc hẳn mọi người giờ đây đang say giấc sau một ngày phải chống chịu với cái nắng oi ả của những ngày đầu hạ. Còn tôi, lại thao thức với nỗi đau trong tim. Nếu có thể, xin hãy đọc hết những dòng tâm sự của tôi sau đây, và chia sẻ với tôi bạn nhé!
Dù đã đi được 1/4 chặng đường của cuộc đời, nhưng bản thân tôi vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm tốt cho bản thân về tình yêu, tôi không thể thay đổi con người mình với suy nghĩ: yêu là hết mình vì người mình yêu!
Là người con gái miền núi, tuy không xinh, nhưng tôi mang đặc điểm của quê mình, trắng trẻo, có duyên, giao tiếp tốt. Tôi được những người xung quanh yêu mến vì bản tính dễ gần, hay cười, nhưng rất thẳng thắn. Với những người đàn ông xung quanh, tôi luôn từ chối thẳng thừng nếu như không có thiện cảm, nhưng luôn cố gắng khiến người ta không hận mình. Cứ nghĩ rằng, như vậy tôi sẽ luôn được hạnh phúc... Nhưng đời không như là mơ.
Mối tình đầu tiên của tôi, là một anh chàng hơn tôi 1 tuổi, đó là những ngày cuối cấp 3. Các bạn trong lớp đều có một nửa của mình, đôi khi tôi thấy tủi thân khi dự liên hoan với lớp, vậy là tôi quyết định nhận lời yêu anh, một trong những chàng trai đang tán tỉnh tôi lúc đó, là người mà tôi thấy "ổn" nhất. Tình yêu của chúng tôi kéo dài đến hơn 4 năm, vui có, buồn có, giận hờn có, hạnh phúc có... Chúng tôi đã dự tính đến chuyện tương lai, khi bố mẹ anh sang đặt vấn đề với bố mẹ tôi, hai cụ nhất định không đồng ý vì tôi mới học xong cao đẳng và chưa xin được việc làm, còn anh, chỉ có một cửa hàng kinh doanh nho nhỏ, thu nhập chưa đủ để nuôi tôi. Ngày đó, suy nghĩ ngô nghê của tôi, rằng chỉ cần sống với người mình yêu thương là đủ, tôi không sợ khổ... và tôi âm thầm chống đối.
Rồi tôi phát hiện ra mình có thai, lúc đó cái thai đã được 5 tháng tuổi, thật ra tôi và anh đều biết từ trước nhưng vì muốn cưới nên cứ lần lữa sang ngày. Khi hai cụ nhà tôi phát hiện thì cái thai đã được gần 6 tháng, hai cụ rất buồn, đã khóc và trách tôi rất nhiều... cuối cùng các cụ vẫn đồng ý. Vậy mà chỉ sau chưa đầy 30 phút ngồi nghe mẹ tôi giảng giải về tuơng lai, anh ta chạy đến và thuyết phục tôi bỏ đứa bé. Tôi như không tin vào tai mình, lúc đó mới chợt hiểu ra, vì sao bố mẹ nhất định khuyên tôi không nên lấy người đàn ông này, anh ta là kẻ không có chính kiến. Lúc đó tôi bàng hoàng, nhưng cũng nói với anh ta " Được, em sẽ theo ý anh, và khi con em chết, tình yêu của chúng ta cũng chết theo con". Tôi nhắm mắt dứt bỏ đứa bé trong bụng mà thầm cầu mong cho nó có cuộc sống tốt hơn ở kiếp sau, sẽ không phải đầu thai vào một người mẹ và người cha ác độc như chúng tôi.
Dù sau đó, anh ta có cố gắng van xin tôi thế nào, hứa với tôi ra sao, tôi vẫn cố gắng dứt bỏ anh, dứt bỏ mối tình không có tương lai này. Sau 2 tháng chống trọi với bản tính Chí Phèo của anh ta, sau khi nhận được vô số lần anh ta vác dao, vác gậy cùng bạn bè đến nhà tôi chửi rủa, và sau khi đón nhận 3 cái tát... chúng tôi chính thức trở thành hai kẻ ở hai đầu thế giới.
Tôi nhanh chóng bước vào mối tình thứ hai, sau đó một tháng. Người yêu thứ hai của tôi kém tôi 2 tuổi nhưng rất yêu tôi. Còn nhớ có lần tôi cự tuyệt anh, muốn anh đừng làm phiền tôi, anh ấy đã khóc trước cửa nhà tôi rất lâu và nói " Xin em, hãy để anh yêu em, đừng rời xa anh lúc này". Khi tôi vẫn còn bị tình cũ làm phiền, anh đã vì tôi mà chịu trận đòn suýt mất mạng. Rồi vô số những lần, anh nói muốn ở bên che chở cho tôi... Tôi mềm lòng. Tình yêu "phi công trẻ" này kéo dài gần một năm. Trong suốt một năm đó, có những lần cãi nhau, tôi luôn là người nói chia tay, còn anh luôn là người xin tôi quay lại. Gia đình anh rất quý mến tôi, coi tôi như con cái trong nhà, những tưởng chúng tôi sẽ có một kết cục có hậu... Chợt một ngày, anh nói chia tay. Tôi bàng hoàng, hốt hoảng hỏi lý do. Anh nói, vì tôi quá kiểm soát anh, coi anh như con khi chăm sóc anh từng li từng tí, tôi không cho anh khoảng trời riêng trong khi anh còn trẻ, còn mải chơi, còn muốn tự do. Ngậm ngùi với cái lý do trên trời rơi xuống ấy, tôi đã khóc lóc suốt mấy ngày, chấp nhận buông tay. Bạn bè tôi, gia đình tôi cũng rất bất ngờ khi chúng tôi kết thúc dễ dàng như vậy. Họ nói, mới tuần trước còn thấy vui vẻ với nhau, còn thấy ngồi đợi tôi suốt hơn 1 giờ đồng hồ trước cửa nhà giữa trời nắng nóng khi tôi giận không gặp, thế mà lại chia tay. Họ hỏi lý do, tôi chỉ cười.
Tôi lao vào rượu chè, vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng mặc kệ mình buông thả... Tôi tự trách bản thân mình không tốt nên không giữ được anh. Hai tháng sau, một lần tình cờ nhìn thấy anh vượt qua tôi, mặc bộ quần áo tôi tặng anh, đang cười ngọt ngào với một cô gái khác, nhìn thấy tôi anh chỉ quay mặt đi.. Hỏi ra mới biết, cô bé đó anh quen lúc chúng tôi vẫn còn bên nhau, và khi cô ấy nhận lời yêu anh, là lúc anh nói lời chia tay. Nhận ra rằng lỗi không phải ở tôi, tôi không còn buồn nữa.
Mối tình thứ ba của tôi đến rất nhanh, chúng tôi quen nhau từ trước và khi tôi chia tay người yêu cũng là lúc anh bị "đá". Chúng tôi đến với nhau, khi anh đề nghị muốn bù đắp nỗi đau cho nhau. Anh là chàng trai rất lịch thiệp, ga lăng, rất hài hước và đáng yêu... Anh, từ người lấp chỗ trống, đến thành người tôi yêu lúc nào không hay. Khi chính thức yêu nhau được 1 tháng, bất chợt người yêu cũ của anh, dù đã có gia đình, nhưng vẫn quay lại van xin anh tha thứ và nói rằng chỉ yêu mình anh. Anh nói anh nhận ra chưa bao giờ quên cô ấy nên chủ động chia tay với tôi.
Một lần nữa bị bỏ rơi, tôi gần như phát điên, điên cuồng buông thả, điên cuồng biến mình thành sâu rượu. Tôi xuống Hà Nội học một lớp liên thông lên đại học và cũng chính điều đó khiến tôi thấy cô đơn mà tôi ngã vào lòng một thằng đàn ông mà tôi tình cờ quen trên mạng. Cũng có thể do ông trời vẫn còn thương tôi, nên dù cả đêm cố gắng nhưng anh ta không đạt được mục đích. Anh ta muốn tôi là người yêu anh ta, nhưng tôi từ chối. Những ngày sau đó, anh ta luôn gạ gẫm tôi để "sửa lại lỗi lầm hôm trước", khi tôi thằng thừng từ chối, anh ta trả thù tôi bằng cách cho tất cả những người quen biết số điện thoại của tôi, ngày ngày ngã giá qua đêm. Đó là khoảng thời gian có lẽ là kinh hoàng nhất của cuộc đời tôi mà tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm.
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi (Ảnh minh họa)
Đúng lúc tôi muốn gục ngã, tôi đã gặp anh. Tình cờ gặp nhau như là duyên phận, anh dần đi vào cuộc sống của tôi, rất nhẹ nhàng. Anh gián tiếp giúp tôi đứng lên, gián tiếp giúp tôi giải quyết những vấn đề kia. Anh luôn chiều tôi hết mực, luôn lắng nghe và ở bên tôi khi tôi cần, dù lúc đó trong mắt tôi anh chỉ như một người bạn, một ân nhân. Tôi không yêu anh. Khi nhận lời yêu anh, tôi chỉ mong muốn có một chỗ dựa cho mình, một nơi để tôi dựa lúc tôi mệt mỏi nhất. Những lần anh chở tôi đi chơi, những lần tôi nhõng nhẽo đòi anh hết điều này đến điều khác, thì dù có khó đến đâu anh cũng luôn cố gắng làm tôi vui. Suốt mấy tháng trời "yêu hờ" như vậy, anh dần trở thành thứ gì đó rất quan trọng trong tôi. Khi tôi nhận ra tôi đã yêu anh thì cũng là lúc vợ anh biết sự thật và nói chuyện với tôi... Không thể sử dụng từ "bàng hoàng" để diễn tả tâm lý tôi lúc đó, vì nó quá nhẹ nhàng. Anh đến tìm tôi, dù tôi có quyết tâm không gặp anh cũng xin gặp để giải thích, tôi cho anh cơ hội để nói, anh kể rằng cuộc đời anh không thật sự vất vả, nhưng vì thuở bồng bột mà anh phải đi tù mất 5 năm, trong những năm tháng đó chị là người theo anh, động viên anh. Đến khi ra tù, vì xã hội còn kỳ thị, và vì anh nghĩ anh đã nợ chị quá nhiều, nên hai người lấy nhau. Vừa lấy nhau được nửa năm, thì anh gặp tôi. Anh nói đã rất nhiều lần muốn cho tôi biết sự thật nhưng lại sợ tôi sẽ rời xa anh nên anh không nói. Anh nói thật sự rất yêu và cần tôi. Đêm đó, nhất định anh không chịu về mà cứ ở cạnh tôi. Chị ấy nói với anh rằng chị có thai được 4 tháng, vì sợ chưa chính xác nên chưa nói với ai. Tôi nói anh về, vì dù anh không yêu vợ, thì cũng nên có trách nhiệm với con, cháu không có tội. Anh nói sẽ chỉ về khi nào tôi hứa không bỏ rơi anh, không trốn tránh anh. Tôi mềm lòng hứa và chấp nhận tiếp tục là người yêu anh, là người tình của anh.
Có thể nói đến đây, các bạn sẽ nghĩ, tôi thật là bỉ ổi. Nhưng bản thân tôi lúc đó, đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau, thật sự đã sợ cô đơn, thật sự sợ không có ai bên cạnh. Tôi sợ tôi sẽ lại ngã. Và một phần, tôi cảm thấy mang ơn anh, khi anh kéo tôi ra khỏi vũng bùn kia.
Thời gian đầu, anh rất yêu thương chiều chuộng tôi, luôn đến với tôi, không rời xa tôi nửa bước như thể anh sợ tôi sẽ đi mất vậy. Dù luôn thấy mặc cảm tội lỗi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt và nghĩ "cứ yêu đến đâu thì hay đến đó"...
Một năm trôi qua, tình cảm của chúng tôi có lúc thăng, lúc trầm. Đôi khi, mặc cảm, mệt mỏi, bế tắc khiến tôi muốn rời xa anh, nhưng mỗi lần tôi quyết thì anh lại không quyết và ngược lại. Bạn bè thân thiết của tôi khi biết được chuyện này đã trách tôi rất nhiều, họ lo cho tôi, lo rằng tôi ở nơi đất khách quê người nhỡ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao nhưng tôi chỉ cười. Bản thân tôi lúc đó, chỉ thấy bất cần.
Suốt thời gian yêu anh, tôi cố gắng là chỗ dựa cho anh, là nơi để anh đến khi anh cần. Tôi đã là bạn, là người yêu, là người tình của anh một cách xuất sắc nhất. Những điều vợ anh không bao giờ làm được, tôi luôn cố gắng dành cho anh. Anh cần tôi, vì tôi luôn đón anh với gương mặt nhẹ nhõm nhất, luôn làm cho anh vui, yêu chiều anh hết mực.
Anh đã thực sự cảm động chỉ vì tôi nấu cho anh bát mì tôm trứng lúc anh đói, anh nói: " Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ không phải là mẹ anh quan tâm mà nấu cho anh ăn thế này". Câu nói đó thúc đẩy mạnh mẽ tôi hoàn thiện mình hơn, cố gắng khiến anh đến với tôi khi anh cần. Các bạn có thể cho rằng tôi muốn giành anh từ tay chị ấy, nhưng không đâu, quả thực yêu anh lòng tôi chỉ nghĩ làm sao để anh vui hơn, làm sao để anh thấy yên bình hơn, làm sao để mỗi khi mệt mỏi anh đều nghĩ đến tôi, chỉ đơn giản là vậy. Lúc đó, ước mơ của tôi chỉ là mang lại hạnh phúc cho anh, người tôi thật sự đã yêu.
Khi con trai anh ra đời, cũng là lúc mọi chuyện xấu đi. Anh không thể dành nhiều thời gian bên tôi như trước, không thể toàn vẹn quan tâm tôi như trước, những lần đi chơi với tôi, chỉ muốn mau chóng về nhà với con. Vì chăm con một tay anh làm, nên cứ xa con là anh lo lắng. Đến nỗi đi chơi cũng không thấy yên tâm. Tôi bực tức, giận dỗi, mỗi lần như thế, tôi đều làm quá lên chọc tức anh khiến anh buồn. Tôi còn nói với anh, nếu anh cứ không quan tâm đến tôi, tôi sẽ đi ngủ với người khác. Mỗi lần tôi nói vậy, anh đều rất buồn, nhưng cũng luôn làm lành và hứa sẽ quan tâm đến tôi hơn.
Một lần... Hai lần... Ba lần... Rồi nhiều lần sau nữa, hễ anh không quan tâm đến là tôi nói chia tay, và nói ra câu ấy. Chỉ là bực tức nên tôi mới lôi ra, vì nghĩ anh sẽ như mọi lần, chạy ngay đến và yêu thương tôi. Nhưng tôi không hề biết, mỗi lần tôi như vậy, lại để lại trong anh một vết sẹo. Có lẽ đã chi chít trong sức chịu đựng của anh và anh thực sự đã rời xa tôi.
Vì một vị giáo viên ở lớp có thái độ ăn tiền trắng trợn, mà tôi lại là nạn nhân, lần đầu tiên tôi nhận ra được rằng đồng tiền có sức mạnh lớn đến thế. Tôi buồn. Anh gọi cho tôi và tôi muốn anh đến với tôi, anh nói "Hôm nay muộn rồi, anh đến một lúc lại phải về với cu Bin, mai anh đến với em nhé!", tôi lại giận, lại nói ra điều không nên nói kia... Và lần này, anh thực sự bùng nổ. Câu cuối cùng anh để lại cho tôi rằng " Tôi có thể gàn cô một lần, hai lần... nhưng mãi mãi thì không thể được. Nếu điều cô đã muốn thì không bao giờ tôi cản được cô. Cứ bay đi nếu cô muốn. Và hãy nhớ một điều rằng, nếu cô đau 1 lần thì tôi sẽ hận cô gấp 10 lần".
Tôi giam mình trong nhà, không tiếp xúc với bất kỳ ai, bởi sự hối hận cứ hành hạ tôi, kỷ niệm suốt một năm ấy cứ hành hạ tôi. Tôi chỉ có thể ước hai từ "giá như..."
Có thể đây cũng là điều tốt cho tất cả chúng tôi, cho anh, cho tôi, cho gia đình anh. Thực ra thì trước sau gì cũng có ngày này thôi, phải không nào? Chỉ là tôi nhất thời, chưa chấp nhận được sự thật, chưa chấp nhận được rằng bên tôi giờ không còn anh.
Mỗi ngày thức dậy, tôi đều mong muốn đây chỉ là cơn ác mộng, rằng khi tôi tỉnh dậy sẽ lại nhận được tin nhắn từ anh, những lời quan tâm từ anh... nhưng thực tế thì không.
Nếu cho tôi quay trở lại ngày hôm đó, tôi nhất định sẽ thay những lời không nên nói kia bằng câu "em yêu anh". Giờ có lẽ đã là quá muộn rồi.
Mối tình thứ nhất, trái tim tôi có vết nứt...
Mối tình thứ hai, trái tim rách tôi rỉ máu...
Mối tình thứ ba, vết loét xuất hiện...
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cơn mưa chiều tình yêu Cơn mưa chiều nay cho anh một lần nữa lại nhớ về em đến quay quắt. Cơn mưa chiều vội vã vào một ngày cuối tháng 4. Tấp vội xe vào lề đường lên khoảng trống của cái vỉa hè lởm nhởm vật liệu xây dựng còn vương vãi, tìm một chỗ tạm tránh cơn mưa chiều ập đến bất chợt. Nhìn những...