Tháng 10 năm ấy…
Cũng những ngày này năm ấy, ta tìm thấy nhau nơi góc sân trường xanh màu lá.Ta nhìn thấy nhau, nơi góc sân trường xanh màu lá mới, nơi em ngỡ chỉ mình em lang thang tìm đến và mê mải đắm mình.
Em ngắm giọt sương còn đọng trên ngọn cỏ non anh ngậm bên khóe môi, phì cười trước cái vẫy tay làm quen của anh. Trời hôm ấy xanh hơn, mây trổ bông trắng xóa, cỏ cây lao xao để mình cùng nghe những rung động thật gần. Em gọi đó là tháng của tương phùng.
Ta tìm kiếm nhau, qua ánh nhìn đầy chủ ý những buổi chào cờ, những trưa căng tin chen lấn, những buổi học thể dục mệt lả, cả khi chỉ lướt ngang cửa lớp của nhau. Cho đến lúc đó em mới biết, được trông đợi một điều gì bỗng dưng thân thuộc, cũng thật dễ chịu! Nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt nhau, ta lại vội quay đi, khi chưa kịp gửi trao thông điệp nào cụ thể. Cứ thế suốt một năm dài…
Ta nhận ra nhau, dù chắt chiu biết bao kỷ niệm… hữu hình với bạn bè riêng, vẫn thấy mơ hồ trong đó những liên quan vô hình về nhau mà chính ta cũng khó lòng lý giải. Những rụt rè của tuổi hồn nhiên, những mạnh mẽ của hai người kiêu hãnh dù có xô dạt ta thế nào, vẫn đưa ta về một giấc mơ chung, nơi có khoảng trời xanh, có mây trôi, vạt cỏ… Một năm sau ngày nhìn thấy nhau, khoảng cách giữa ta thu hẹp lại nhờ những rộn ràng cười nói. Em yêu làm sao tháng của tái ngộ, nhớ mong và hò hẹn!
Video đang HOT
Ta nhìn thấy nhau, nơi góc sân trường xanh màu lá mới (Ảnh minh họa)
Vậy mà ta lại rời xa nhau, sau những dằn dỗi thông thường, những trách hờn nông nổi. Ta dễ dàng để cho người thứ ba, thứ tư chen vào, đánh lừa nhau ta đang vui với sự lựa chọn mới. Chỉ mình em biết, em đang lê qua cái tháng mà em dối mình chẳng bao giờ muốn nhớ về…
Cánh cổng trường phổ thông khép lại, mở ra hai hướng khác nhau cho cuộc sống của ta. Thời gian trôi quá lâu khiến ta hao hụt niềm tin rằng trái đất sẽ tròn. Có bao giờ trên bước đường xuôi ngược, anh giật mình trước bóng dáng ai đó, rồi liên tưởng một cô bạn nhỏ? Như em, thi thoảng vẫn lục tìm ký ức, tự hỏi nếu một ngày gặp lại, thấy mắt anh… không còn nâu, tóc anh không còn lòa xòa trước trán, mình có tiếc gì… Rồi nhận ra mình lạ đời khi tuổi xuân trôi qua mà vụng dại, hồn nhiên như vẫn còn mãi đó…
Chiều nay, người bạn ở quê báo tin anh “lại” cưới. Em cười nói cho qua, để rồi ngu ngơ tự hỏi, sao cô dâu của anh… mãi chẳng là em? Bần thần liếc nhìn tờ lịch của những ngày cũ mình chưa vội xé, em nhận ra lại trùng hợp tháng 10. Tháng bắt đầu và kết thúc của một mối tình nho nhỏ. Vậy mà biết bao tháng 10 trôi qua, đã đặt cho nó biết bao tên gọi, em vẫn chờ đợi điều gì mà chưa… dán nhãn cho tháng 10 năm ấy một chữ “quên”?
Theo Eva
Nhớ cố nhân!
11 năm qua, tôi vẫn không thể nào quên được những kỷ niệm ngọt ngào của thời ngây thơ, vụng dại, vẫn không thể nào quên được những hình ảnh yêu thương của người xưa cũ.
Qua đi một cái Tết, tôi lại trở về với cuộc sống ồn ào, xô bồ nơi thành thị mà vẫn không nguôi nỗi nhớ về những cái Tết quê năm nào. Những cái Tết ấy, tôi đã luôn có anh bên cạnh.
11 năm trôi qua, cuộc đời mỗi con người có biết bao thay đổi trong suốt ngần ấy thời gian. Vậy mà trong suốt 11 năm qua, tôi vẫn không thể nào quên được những kỷ niệm ngọt ngào của thời ngây thơ, vụng dại, vẫn không thể nào quên được những hình ảnh yêu thương của người xưa cũ.
Tôi nhớ những buổi tối 30 Tết, tôi và anh đều hò hẹn gặp nhau. Rồi tối mùng 3 Tết năm nào, chúng tôi cũng cùng nhau đi chúc Tết hết các gia đình trong xóm. Rồi sau Tết là mùa lễ hội của các làng bên cạnh, dù có bận học đến mấy thì chúng tôi cũng tranh thủ thời gian để được đi xem hội làng cùng nhau.
Yêu nhau suốt 3 năm, tình yêu của chúng tôi đẹp, nhẹ nhàng, thanh khiết biết bao nhiêu! Từ khi yêu nhau cho đến khi kết thúc, hai đứa không có một giọt nước mắt nào, không có giận dỗi cũng không có một lời xin lỗi. Chúng tôi chia tay nhau khi tình yêu của hai đứa vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào!
Anh đã không níu kéo khi tôi nói lời chia xa... Có lẽ vì anh đã hiểu ra rằng, tình yêu của hai đứa không thể có một cái kết có hậu hơn bởi cả tôi và anh không thể đến với nhau khi bị hai gia đình kịch liệt phản đối.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể biết được giữa chúng tôi có mối quan hệ họ hàng như thế nào? Có gần đến mức khiến cha mẹ đôi bên ngăn cấm hay không? Tôi chỉ nhớ bố đã tát tôi một cái rất đau khi phát hiện ra lá thư anh viết cho tôi... và cũng từ đó, chúng tôi biết rằng, hai đứa mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về nhau!
11 năm, lẽ ra cũng đủ để tôi quên đi một người trong quá khứ...(Ảnh minh họa)
Tôi học xong ra trường và đi đến một nơi thật xa làm việc. Tôi cũng mong muốn bỏ lại sau lưng những ký ức đẹp của một thời... và rặng cây xanh ngăn cách giữa nhà tôi và nhà anh đã được bố tôi xây lên thành bức tường kiên cố như khép lại tuổi thơ đầy kỷ niệm êm đềm trong tôi.
Hai năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định theo chồng... bỏ lại cả một trời yêu trong nuối tiếc. Ngày tôi lên xe hoa, anh đang ở một nơi xa lắm, cách quê tôi đến hàng ngàn cây số. Cuộc điện thoại kéo dài hàng giờ đồng hồ kèm theo những lời chúc phúc và nụ cười gượng gạo của anh cũng đủ để tôi biết rằng, hai chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhiều lắm!
Tôi yêu chồng nhưng lại không thể quên được anh! 11 năm... lẽ ra cũng đủ để vết thương trong tôi lành lại, đủ để tôi quên đi một người trong quá khứ... nhưng tôi vẫn chẳng thể nào quên!
Anh đã từng nói rằng, " Anh thích mùa đồng vì mùa đông anh được ở bên em nhiều. Mùa đông anh được em lặn lội đường xa đến thăm anh. Mùa đông anh được em quàng cho chiếc khăn tay khi thấy anh run lên vì lạnh"...
Và anh ạ! Anh có biết không? Mùa đông và Tết năm nào em cũng có nhưng mãi mãi... em không còn có anh bên cạnh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một lần trót dại mang thai Khi cầm tờ giấy thông báo kết quả xét nghiệm, tôi như rụng rời chân tay vì biết mình đã có thai... Ngày mới quen nhau, anh trong mắt tôi luôn dịu dàng và ít nói. Khi nhận lời yêu anh, tôi như lột xác từ một cô Lọ Lem trở thành nàng công chúa được anh yêu thương và quan tâm hết...