Thậm thụt với bạn thân người yêu
Quan hệ tay ba đã kéo dài hơn một năm nay và dù em quyết định trở về bên người yêu nhưng lòng vẫn không thể quên anh.
Em và anh biết về nhau rất tình cờ và cũng thật trớ trêu. Khi đó, em còn là học sinh cấp 3 và đang yêu bạn thân của anh. Nhưng tình cảm đó thật sự trong sáng, chỉ dừng ở những cái cầm tay ấm áp. Và rồi một ngày, khi em và anh nhìn thấy nhau, anh nhắn tin cho em. Em vẫn còn nhớ lúc đó là 1 giờ 45 phút sáng. Em vô cùng bất ngờ và với sự tò mò, em đã nhắn tin lại chỉ vì muốn biết người nhắn là ai?
Kể từ đó, em và anh nói chuyện với nhau nhiều hơn qua tin nhắn. Và cứ như định mệnh, tình cảm đã đến thật tự nhiên. Em nhận ra mình đã có tình cảm với anh và anh cũng thổ lộ tình cảm của anh dành cho em. Cứ như đã yêu nhau từ lâu vậy, em thấy nhớ anh khi không được nói chuyện cùng. Nhưng mọi thứ vẫn chỉ là tin nhắn và những cuộc điện thoại lúc đêm khuya vì thực tế khi ở trước mặt anh, em đã có người yêu 4 năm rồi.
Anh nói yêu em và chấp nhận tất cả, sẽ mãi chờ đợi em vì anh biết anh là người đến sau. Nhưng với em, niềm hạnh phúc đó song hành cùng nước mắt bởi đây là một tình yêu không lối thoát. Những lần vụng trộm gặp nhau, những đêm nói chuyện thâu đêm chỉ có những giọt nước mắt mà thôi. Cả hai quá đau khổ và mệt mỏi nhưng em biết anh rất yêu em và vẫn hy vọng ngày được ở bên nhau. Đã có lúc em chán nản nhưng không phải vì tình cảm đã hết với anh mà vì quá thương anh, quá đau khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên má anh. Đã có lúc em đã quyết tâm rời xa người yêu bấy lâu để đến với anh nhưng…
Rồi cuộc sống cũng tuân theo quy luật của nó. Người yêu em đã biết được mọi chuyện. Điều em không ngờ tới là anh không quát mắng hay nói lời chia tay. Anh cố gắng níu giữ em ở lại. Em hiểu rằng tình yêu quá lớn thì anh mới có thể gạt bỏ tất cả lỗi lầm của em và lòng tự trọng kiêu hãnh của người đàn ông để làm như thế. Em như bị ông trời phạt vì đứng giữa hai người đàn ông. Một bên là người yêu bấy lâu, yêu chân thành và thục sự quá tốt với em. Còn một bên là tình yêu sét đánh tuy chưa lâu nhưng em đã nặng tình.
Video đang HOT
Mọi thứ đảo lộn cuộc sống của cả ba và cứ như vậy kéo dài đến hơn một năm. Em và anh vẫn thậm thụt liên lạc với nhau. Em không thể dứt khoát với anh dù không muốn anh phải đau khổ và cũng cảm thấy có lỗi với người yêu của em. Đến giờ này, khi đã tĩnh tâm, em nhận ra rằng em không thể đánh đổi tình cảm bấy lâu nay vun đắp, xây dựng vì một tình yêu sét đánh được.
Em cố gắng không nghĩ đến anh, không nhớ đến anh nữa những thật ra trong lòng em vẫn nhớ anh vô cùng. Còn anh vẫn sống trong đau khổ và nước mắt vì em. Em phải làm sao bây giờ, hãy giúp em với…
Theo VNE
Bỏ việc để thoát cảnh người thứ 3
Ra đi vào lúc này, tôi có thể vô trách nhiệm với công việc nhưng ở lại, tôi sẽ đối xử quá tàn nhẫn với chính mình, với anh.
Cầm phong thư trên tay, đứng trước gương cân chỉnh trang phục, tôi thấy nước mắt mình đang rơi, mặn cả môi. Trước giờ tôi chưa bao giờ dám khóc thành lời và mọi người vẫn bảo tôi là đứa con gái mạnh mẽ, bản lĩnh. Tôi không đẹp, cũng không quá tài năng, tôi tự biết điều đó, chỉ là có nụ cười duyên và cách nói chuyện ngọt ngào, dễ thương (theo lời bạn bè). Tôi gặp anh như một định mệnh, sinh ra là phải thế. Anh là đồng nghiệp, là bạn thân, là anh trai, là người mà tôi tin tưởng nhất.
Tôi và anh biết nhau hơn một năm, không quá lâu nhưng cũng đủ thời gian để hiểu một người. Tôi yêu anh trong lặng lẽ, yêu với thứ tình cảm nhẹ nhàng mà chính tôi cũng chẳng nhận ra. Ngày anh cưới, tôi đi đón dâu cùng anh. 3 giờ sáng xe xuất phát thì từ 1 giờ, anh đã chở tôi đi trang điểm. Ngồi sau lưng anh, tôi có một cảm giác mơ hồ, tự dưng thấy tim nhói đau, tự dưng cảm nhận được rằng tôi sắp mất anh. Nhưng cũng chỉ là một cảm giác thoáng qua thôi chứ tôi chưa nhận ra rõ ràng đó là nỗi buồn. Đến khi người ta nắm tay anh bước qua trước mặt, tôi mới thấy đau lòng. Tim tôi quặn lại, chụp hình cùng vợ chồng anh, tôi cười rất tươi nhưng mắt rưng rưng. Tôi cố nhìn thật rõ cô dâu của anh, xem người ta có xứng với anh không, có đủ sức chăm lo cho anh đến cuối đời, có làm anh hạnh phúc được không? Với tôi, tình cảm dành cho anh chỉ có thế!
Một tuần sau đó, anh không đi làm, cũng đúng một tuần tôi mất ngủ, hoang mang. Tôi nhớ anh. Và rồi tôi thấy ghét chính bản thân mình. Tôi thấy mình mâu thuẫn, ngu ngốc, khi đã đánh mất anh rồi mới biết đó là tình yêu. Mỗi ngày trôi qua là một ngày vết thương trong lòng tôi lại sâu thêm. Tôi đã cố gắng quên anh, cố xóa anh ra khỏi trái tim mình. Tôi và anh chỉ có thể là anh em. Bởi ngay từ ngày chúng tôi quen nhau, anh đã có bạn gái. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một lúc nào đó, anh lại trở nên quá quan trọng với mình như thế.
Tôi miệt mài với một núi công việc, không kể ngày đêm và cứ ngỡ mình đã quên rồi. Nhưng lúc tôi căng thẳng như sắp phát điên, anh lại xuất hiện và giúp tôi giải tỏa. Gặp anh, tôi rất vui và lúc nào cũng thế. Anh đem lại sự yên bình và ấm áp. Tôi nói với mình, nhắc nhở mình: Đừng để anh nhận ra, phải giữ tình cảm anh em này tốt đẹp.
Tôi yêu anh, tôi không biết, anh không biết nhưng cả thế giới biết. Người ta hiểu được từ ánh mắt tôi nhìn anh, từ sự chu đáo đặc biệt dành cho anh, từ cái quan tâm nhỏ nhặt nhất của một người con gái, từ sự thay đổi của tôi bắt đầu khi anh cưới, từ gương mặt biến sắc của tôi lúc xem hình cưới của anh...Và rồi bí mật đó cũng bị anh phát hiện. Chúng tôi đều im lặng. Đó là câu trả lời hay ho nhất cho một bài toán không lời giải.
Qua biết bao sóng gió, tình cảm anh em chúng tôi gắn bó hơn rất nhiều. Tôi trân trọng điều đó nên luôn luôn yêu quý và gìn giữ cho nhau. Anh thương tôi, anh thương sự chân tình ngu ngốc của tôi nên lúc nào cũng che chở và bảo vệ tôi. Cha tôi bệnh khi tôi xa nhà, tôi bàng hoàng nghe tin. Lần đầu tiên, tôi điện thoại cho anh và khóc. Những ngày khó khăn đó, tôi mới biết mình đã yêu anh bao nhiêu, đã cần anh như thế nào. Tôi sợ một ngày sẽ không còn anh nữa.
Công ty chúng tôi hoạt động không thuận lợi, chúng tôi lại càng sát cánh bên nhau, cùng tiến cùng lùi. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn luôn có một cái ranh giới mong manh. Tôi và anh đi công tác rất xa. Đó là lần đầu tiên tôi đi xa cùng anh, chỉ tôi và anh, đến giờ này, tôi cũng không biết đó là ý trời hay anh muốn vậy và cố tình như vậy. Tôi là nhân viên, tôi không có quyền lựa chọn. Tôi ngồi sau lưng anh, tôi cảm nhận được rằng anh rất gần mình nhưng không phải của mình. Lại một chút nhói đau hiện hữu trong tôi. Tôi đã ôm anh rất chặt như ôm một người bạn thân, một người anh trai, một người tôi yêu bấy lâu mà không thể nói. Nước mắt của tôi đã rơi trên lưng anh nhưng anh lại tưởng tôi ngủ gật. Anh trách tôi ham vui xem Euro đến gần sáng. Và rồi anh vẫn để tôi ngủ yên như thế gần hai tiếng đồng hồ.
Khi biết tôi có tình cảm với anh, dù tôi và anh chẳng làm gì sai nhưng rất nhiều người đã báo trước với tôi một tương lai không tốt. Họ bắt đầu dùng ánh mắt khác để nhìn tôi. Tôi bắt đầu lo sợ, sợ miệng lưỡi thế gian nhưng tôi sợ nhất là chính bản thân mình. Khi anh vừa lên xe về quê thăm vợ, tôi cầm lá đơn nghỉ việc trên tay và ra đi trong âm thầm.
Tôi sợ nhìn thấy anh thì mình sẽ đổi ý. Tôi sợ tất cả những lời mà anh sắp nói với tôi. Tôi sợ anh nhìn thấy nước mắt tôi rơi vì tôi không bước qua được cái thử thách quá lớn này. Ở bên anh càng lâu, tôi lại càng đau, đau đến sắp ngã rồi, không thể cố nén được nữa. Anh điện thoại bảo tôi nên suy nghĩ lại, đừng đi lúc này vì công ty đang cần tôi, có nhiều việc để tôi làm.
Nếu đi, với công việc, với anh, tôi là kẻ vô trách nhiệm. Nhưng ở lại, tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình, và cả anh nữa. Tôi không thể cố sống trong cái vỏ giả tạo đó được. Tôi biết chắc chắn tôi sẽ làm anh xao động. Gia đình anh lúc này có nhiều chuyện không vui. Tôi không muốn mình làm ảnh hưởng anh thêm nữa. Tôi lại càng không thể là một đứa em gái ngoan của anh vì tình cảm trong tôi đã đi lạc đường rồi, không quay lại được.
Không có hạnh phúc nào dành cho kẻ thứ ba. Tôi biết và tôi chấp nhận điều đó. Tôi yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó. Cầu mong anh sống bình yên và hạnh phúc!
Theo VNE
Dù hết yêu, cô ấy vẫn còn ôm hôn em say đắm Thời gian gần đây, cô ấy hay chơi với người cũ đến nửa đêm mới về và tỏ ra lạnh nhạt với em. Em và cô ấy học chung lớp trong trường đại học và ở cùng huyện với nhau. Đến năm thứ tư, bọn em ở chung nhà trọ cùng một bạn nữa. Ba anh em sống với nhau thật vui và...