Thảm thương: Cả gia đình 4 người chết trong vòng 13 tháng
Lần lượt cả 4 thành viên của gia đình người con trai “theo nhau chết”, cụ bà Lê Thị Mẫn (73 tuổi) đau xót vô cùng. Gương mặt người mẹ già gầy guộc, đôi mắt trũng sâu luôn ươn ướt những giọt nước mắt.
Cặp vợ chồng đang sống yên ấm, hạnh phúc với 2 đứa con ngoan hiền bỗng chốc hứng chịu bi kịch từ việc mâu thuẫn về chiếc xe máy. Chỉ trong vòng 13 tháng, cả vợ, chồng, con cái theo nhau chết. Trong ngôi nhà hoang lạnh chỉ còn lại bà lão 73 tuổi cô quạnh, khóc hết nước mắt vì thương con, thương cháu. Câu chuyện rớt nước mắt đó xảy ra ở thị trấn Yên Thịnh, Yên Mô, Ninh Bình.
Chiếc xe oan nghiệt
Gia đình thảm thương đó có chồng tên Đặng Tuấn Tú, sinh năm 1959 cùng người vợ ít hơn chồng 9 tuổi là Ninh Thị Thanh con trai Đặng Tuấn Lực, sinh năm 1991 và con gái Đặng Thị Hoa, sinh năm 1996.
Hơn 7 tháng, kể từ ngày thành viên cuối cùng của gia đình này rời bỏ dương thế, ngôi nhà của gia đình họ vốn đã bao phủ một màu tang tóc, nay càng u ám, hoang lạnh. Theo lời một người thân tộc, bi kịch xảy ra khi đứa con trai Đặng Tấn Lực của ông Tú, bà Thanh đang sôi kinh, nấu sử chuẩn bị thi vào đại học. Năm 2010, tốt nghiệp THPT, Lực được gia đình cho lên TP Ninh Bình ôn thi đại học. Thường ngày, Lực vẫn bắt xe khách lên thành phố ôn thi, nhưng hôm đó chẳng biết “ma xui quỷ khiến” thế nào mà Lực nằng nặc đòi đi xe máy. Vì lo sợ con trai đi đường xa không an toàn nên người mẹ một mực ngăn cản, lời qua tiếng lại, giữa 2 mẹ con họ xảy ra cãi vã. Sau đó, người con tức tối bỏ đi.
Người mẹ tưởng đứa con trai tuổi trẻ bồng bột, nhất thời giận dỗi, tuy nhiên, một lúc sau, thấy con quay lại lăm lăm chai thuốc trừ sâu trên tay, buông lời hăm dọa: “Không cho con đi xe máy thì thà con chết còn hơn sống” thì bà sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng chờ cho mẹ nói một câu, đứa con ngửa cổ tu một hơi hết sạch chai thuốc độc. Mặc dù, được đưa đi cấp cứu ngay sau đó, nhưng do uống quá nhiều thuốc sâu khi cơ thể đói, độc tố ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng nên Lực không thể qua khỏi lưỡi hái của tử thần. Cậu trút hơi thở cuối cùng trong tiếng gào thét đau đớn của người thân.
Sau cái chết của con trai, bà Thanh tha thẩn như người mất hồn. Người mẹ khốn khổ luôn miệng đổ lỗi cho mình là nguyên nhân khiến con trai chết thảm. Tháng 12 âm lịch năm đó, bà treo cổ tự vẫn trong nhà nhưng người nhà phát hiện kịp thời cứu sống. Vậy nhưng, có lẽ vì quá thương xót đứa con mà người mẹ này chẳng còn thiết sống, ngay trong ngày mùng 1 tết âm lịch mà bà tuyên bố kiểu gì cũng sẽ chết. Dù người thân trong gia đình luôn động viên, theo sát bà, nhưng một ngày tháng giêng năm sau, bà Thanh nấu mì tôm cho mẹ chồng ăn để đánh lạc hướng gia đình rằng tâm lý bà vẫn bình thường, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, bà lẻn ra sân sau thắt cổ tự vẫn.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Đau xót mất con chưa nguôi ngoai, lại mất đi người vợ, ông Tú và con gái sống khép mình, cha con họ âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn, mất mát. Gần 1 năm qua đi, vết thường lòng của ông Tú cũng dần nguôi ngoai phần vì phải phụng dưỡng mẹ già, phần vì ông gắng gượng cho con gái có chỗ dựa.
Người con gái của ông cũng mở lòng giao du với bạn bè, thương bố vất vả, cô xin phép lên thành phố làm công cho một nhà hàng kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thấy cuộc sống bố con ông dần bình yên trở lại, họ tộc cũng vui mững, vun vén cho ông một đám ở làng bên. Thế nhưng, niềm vui chưa kịp đến, tang tóc lại một lần nữa ập xuống gia đình ông. Ngày đen tối đó là 14/10/2011 (Âm lịch), nhận tin con gái đột ngột chết vì trụy tim, ông Tú dù kiên cường đến mấy cũng “chết mòn” từng ngày.
Trước thảm cảnh vợ con ông Tú theo nhau chết, anh em họ tộc quyết định phải cưới vợ cho ông, mong rằng lấy niềm vui che khuất nỗi buồn, để ông nguôi ngoai mà không nghĩ quẩn. Cả họ mừng thầm vì ông Tú gật đầu đồng ý và dọn dẹp nhà cửa, chờ ngày tổ chức đón dâu. Thế rồi trước ngày cưới khoảng 10 ngày, ông Tú bỗng dưng mất tích khiến cho cả họ hoang mang, nháo nhào đi tìm. Gần một tuần tìm kiếm trong vô vọng, dòng họ Đặng đau đớn được tin báo ông Tú đã chết vì kiệt sức do đói ở Hà Trung, Thanh Hóa.
“ Sao trời nỡ bắt tội con cháu tôi”
Lần lượt cả 4 thành viên của gia đình người con trai “theo nhau chết”, cụ bà Lê Thị Mẫn (73 tuổi) đau xót vô cùng. Trong ngôi nhà hoang lạnh khói hương, hơn 7 tháng, kể từ ngày con trai cụ rời bỏ dương thế, cũng là lúc gia đình người con vĩnh viễn không còn ai khiến lòng cụ quặn thắt cơn đau. Gần 2 năm qua, không ngày nào nước mắt cụ không rơi vì thương con, xót cháu. Gương mặt người mẹ già gầy guộc, đôi mắt trũng sâu luôn ươn ướt những giọt nước mắt.
Sau một lúc lâu một người trong thân quyến hết lời động viên, cụ Mẫn vẫn chốc chốc đưa vạt áo lau nước mắt, nghẹn ngào chia sẻ: “Gia đình nhà nó đang yên ấm, thuận hòa, ấy vậy mà trời nỡ bắt tội con cháu tôi đoản mệnh. Chúng nó nào có tội tình gì, chỉ hơn 1 năm, con cháu tôi lần lượt chết theo nhau thảm thương như thế. Mới hôm nào, con bé Hoa còn gọi điện về khoe tiền lương với bố nó, vậy mà chỉ tối hôm trước, đến hôm sau, người ta đã mang xác con bé về, rồi trời bắt tội bố nó cũng đi theo luôn”.
Nỗi đau mất con, mất cháu chưa ngày nào nguôi ngoai, thì thế gian độc mồm ác khẩu đồn thổi gia đình cụ bị trùng tang, oan hồn đứa con trai về “bắt” bố mẹ, và em gái nó phải chết theo khiến cõi lòng cụ tan nát. Những giọt nước mắt đau đớn rỉ ra trên hốc mắt già nua.
Bà lão 73 tuổi cô quạnh trong căn nhà trống trải, ngoài cửa là khoảng trời bao la, nhưng trước mắt bà là bóng đêm với những mất mát tột cùng.
Theo ANTD
Kỳ 3: Sự thật cay đắng về những mối tình đồng tính tuyệt vọng
Nếu những người dị tính có thể thoải mái bộc lộ tình yêu của mình cho người khác biết thì dường như điều ấy đối với Trung (sinh năm 1989, ở tại Thanh Xuân - Hà Nội) lại quá khó khăn. Nếu em thể hiện tình yêu của mình với người yêu thì chắc chắn em sẽ bị soi mói, chế giễu, miệt thị,... Bởi người yêu của Trung không phải một cô gái mà là một cậu con trai.
Tình yêu giấu kín
Những mâu thuẫn trong tình yêu không thể chia sẻ khiến người đồng tính mệt mỏi, bế tắc (Ảnh minh họa)
Ngay từ những năm 17 tuổi, Trung đã nhận biết được tình cảm của mình hướng về giới tính nào. Trung cảm thấy những điều đó là tự nhiên và em không băn khoăn nhiều về xu hướng của mình. Tuy vậy, sớm trưởng thành do sống tự lập từ sớm nên em hiểu được những khó khăn mà em có thể gặp phải khi yêu khác với số đông trong xã hội. Trung cũng hiểu rõ rằng tình yêu của mình sẽ phải giấu kín, không thể bộc lộ một cách công khai. Nếu không, em sẽ vấp phải sự phản đối của nhiều người.
Nhiều người nghĩ rằng người đồng tính phải có một tình yêu thật khác thường, thật dị biệt, nhưng thật ra tình yêu của những người như Trung cũng giống như những người khác. Trung kể rất nhiều về những mối tình của mình, trong đó có một người mà em rất yêu. Vì yêu cho nên ghen, vì ghen mà xảy ra cãi vã. Trung kể: "Có nhiều lần bọn em cãi vã, đánh nhau, chỉ vì em ghen quá. Người yêu em thì đẹp trai và cũng có công việc ổn định nên nhiều người thích lắm. Mà người yêu em cũng rất cục tính nên thường xảy ra xô xát với em".
Những trận cãi vã diễn ra thường xuyên, thậm chí có những lần Trung bị đánh rất đau, nhưng em vẫn rất yêu người đó. Trung cũng tự hỏi mình tại sao lại yêu người ấy đến thế, dù anh ta cục tính, ngang bướng và vũ phu. Trung tự giải thích rằng vì mình quá lụy tình, vì người ấy cứ mỗi lần cãi vã và đánh nhau xong lại xin lỗi, lại ân hận, và Trung đã quá mù quáng trong tình yêu này. Thế nhưng cãi vã nhiều lần rồi lại hòa thuận, lại yêu nhau say đắm. Rồi lại cãi vã và Trung lại tuyệt vọng, lại khóc trước trang nhật ký dài đằng đẵng và những câu hỏi không bao giờ có câu trả lời.
Tình yêu phải giấu kín ấy khiến Trung không thể tâm sự với ai mỗi khi có chuyện xích mích với người yêu, em chỉ biết giữ cho riêng mình hoặc trút hết vào những trang nhật ký. Bạn bè trong giới của Trung cũng có nhưng Trung không thể chia sẻ quá nhiều với họ.
Còn với người khác, việc Trung là người đồng tính cũng phải giấu kín huống chi là chia sẻ về những chuyện chi tiết như yêu nhau, cãi nhau, chia tay... như thế nào. Trung hiểu rằng nếu em nói cho người khác biết những chuyện ấy, sẽ có những người không tiếp xúc với em nữa, có những người ghê sợ em, xa lánh em, hoặc kỳ thị em bằng lời nói, bằng ánh mắt, hành động,...
Gần như bị cô lập bởi sự kỳ thị, Trung không thể chia sẻ những chuyện dường như rất đỗi bình thường của con người: Được yêu và được thể hiện tình yêu ấy. Không thể đáp ứng nhu cầu chia sẻ, Trung bị ức chế nhiều về tâm lý. "Có những đêm cãi vã và đánh nhau, em tức quá lấy xe chạy lang thang trên đường, em thấy buồn và cô đơn lắm. Những lúc ấy em thường không dám nghĩ đến mẹ hay những người trong gia đình, em sợ mọi người nếu biết chuyện sẽ lo lắng. Em cũng chỉ biết tự trách mình thôi, nhiều lúc không hiểu tại sao em lại chấp nhận để anh ấy làm vậy hết lần này đến lần khác" - Trung chậm rãi kể lại.
Bản thân Trung biết những mối tình trong giới này dù kéo dài đến đâu, 10 năm đi nữa rồi cũng sẽ lụi tàn. Dù có sống chung với nhau rồi cũng sẽ kết thúc. Có lẽ bởi xã hội không công nhận tình yêu đó, pháp luật không cho một cơ sở nào như hôn nhân để tình yêu đó có một nơi bám víu. Trung biết điều ấy nên em luôn muốn khi yêu mình có thể vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong thời gian hiện tại. Nhưng tình yêu nào cũng có những hạnh phúc lẫn khổ đau, đau khổ hơn là Trung khó có thể chia sẻ điều đó với ai.
Và rồi mỗi lần chìm trong nỗi buồn, Trung chỉ biết khóc và chịu đựng một mình...
Sự im lặng tuyệt vọng
Sự cô đơn khi không thể nói ra những chuyện làm mình bức xúc, không thể giải tỏa những nỗi buồn và sự đau khổ của mình là một lý do khiến Trung bị stress liên tục, có những giai đoạn em tưởng chừng như đang bị trầm cảm. Thậm chí nhiều lần Trung đã nghĩ đến việc tự sát.
Không biết bao giờ đa số xã hội coi người những hình ảnh như thế này là bình thường?
Sự im lặng của xã hội đôi khi còn đáng sợ hơn lời nói, hơn sự đánh đập. Sự im lặng khiến người đồng tính cảm thấy lẻ loi, cảm thấy đau khổ. Chính sự im lặng của xã hội cũng khiến Trung và rất nhiều người như em bị ức chế tâm lý, thậm chí tự căm ghét chính mình, tự hành xác,... gây ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của các em.
Bình - một người bạn của Trung còn chia sẻ: "Một người con trai yêu một người con trai khó bộc lộ ngoài đường. Em muốn có người yêu và được bộc lộ ngoài đường như những đôi nam nữ khác". Đó rõ ràng là một nhu cầu hết sức bình thường của một con người, nếu con người ấy biết yêu. Nhưng nhiều người khi biết mong muốn ấy của Bình thì lại ghê sợ và xa lánh em.
Không được hỗ trợ về tâm lý để có thể vượt qua dễ dàng hơn những trở ngại trong tình yêu, hay khó tiếp cận với các dịch vụ y tế, các thông tin, kiến thức về tình dục an toàn cũng là một mỗi nguy hiểm cho người đồng tính. Các thông số về tỉ lệ trầm cảm, tỉ lệ tự sát, tỉ lệ lây nhiễm HIV/AIDS, các bệnh lây truyền qua đường tình dục (STIs),... đang ở mức báo động.
Nếu được hỗ trợ về tâm lý tốt hơn, được tiếp cận với các dịch vụ y tế và dịch vụ tư vấn tâm lý thì những bi kịch trong thế giới thứ ba có lẽ đã ít xảy ra hơn. Hơn hết, xã hội cần được hiểu đúng, đủ về người đồng tính, chỉ khi đã hiểu đúng về họ và giải quyết được vấn đề về sự kỳ thị thì người đồng tính mới có thể sống thoải mái hơn, an toàn hơn.
Theo ANTD
Người dân bắt được ba con rồng đất Chiều 2.5, chúng tôi về lăng Trường Nguyên thuộc xã Hà Long, huyện Hà Trung, Thanh Hóa để tìm hiểu thực hư câu chuyện người gác lăng bắt được ba con rồng khiến người dân hiếu kỳ đổ xô về địa phương nêu trên mấy ngày qua để tận mắt nhìn xem con rồng vốn dĩ có thực hay không. Ba con rồng...