“Tham phú phụ bần” 3 năm sau gặp lại, mẹ anh khúm núm xin ân huệ từ tôi
Tôi ái ngại vì cách ăn mặc quá giản dị, đến mức quê mùa của mình. Mẹ anh ăn chơi, nhìn còn sành điệu hơn cả tôi. Thảo nào, bà nhìn tôi từ đầu tới chân có vẻ ngao ngán.
Tôi còn nhớ như in, ngày đầu tiên tôi về gặp bố mẹ anh sau hơn 3 năm hẹn hò cùng anh. Tình yêu với tôi quá mãnh liệt, 3 năm, cũng là quãng thời gian quá dài để chúng tôi hiểu nhau hơn. Tôi càng tin tưởng vào anh hơn, tin rằng, anh chắc chắn sẽ cưới tôi làm vợ. 3 năm, đâu phải là quãng thời gian ngắn mà con người ta có thể phí hoài để giả dối, để lừa gạt một người.
Thời gian đó, khi công việc và mọi thứ đã ổn định, anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh. Tôi vui sướng vô cùng, khỏi phải nói là như thế nào. Ăn mặc chỉnh tề, mua quà, tìm hiểu món mà bố mẹ anh thích ăn để thể hiện. Chỉ là, lần về nhà anh đầu tiên đó, mẹ anh đã nhìn tôi từ đầu tới chân.
Anh không nói với tôi, mẹ anh là người phụ nữ ăn chơi như thế. Cũng không nói, gia đình anh giàu có như vậy. Trước giờ, anh chưa từng kể với tôi gia đình anh giàu có, sống trong căn biệt thự to lớn như vậy. Anh chỉ nói, bố mẹ anh là nhân viên bình thường, cũng có chút vị trí. Nào ngờ…
Bố mẹ anh có vẻ không hài lòng về tôi cho lắm. Họ luôn hỏi tôi, nhà cháu ở thành phố hay nông thôn, tôi đến phát ngán cả người. (ảnh minh họa)
Tôi ái ngại vì cách ăn mặc quá giản dị, đến mức quê mùa của mình. Mẹ anh ăn chơi, nhìn còn sành điệu hơn cả tôi. Thảo nào, bà nhìn tôi từ đầu tới chân có vẻ ngao ngán. Hôm đó, cả bữa ăn, tôi chỉ nghe những câu hỏi như: “Nhà cháu ở đâu, bố mẹ cháu làm công việc gì, cháu làm gì, lương cháu có cao không?”. Tôi liên tục phải trả lời những câu hỏi về công việc và thu nhập, cảm thấy chán chường.
Bố mẹ anh có vẻ không hài lòng về tôi cho lắm. Họ luôn hỏi tôi, nhà cháu ở thành phố hay nông thôn, tôi đến phát ngán cả người. Ăn cơm mà liên tục chỉ trả lời đã thấy không còn sức lực nữa rồi.
Tôi nấu ăn, mẹ anh bảo ‘cháu bây giờ còn nấu mấy món này à, ở quê mới ăn mấy món này chứ thành phố, họ ăn kiểu Tây cơ’. Tôi không biết kiểu Tây là gì nhưng dù sao, tôi cũng đã đi làm ở thành phố lâu năm, không phải người không hiểu biết. Cách mẹ anh nói khiến tôi có cảm giác bị coi thường.
Video đang HOT
Sau khi chào hỏi ra về ngày hôm đó, tôi đã nhận được cú điện thoại trời đ.ánh. Mẹ anh gọi cho tôi và nói tôi hãy chia tay con trai của bà vì tôi không xứng đáng với người đàn ông như thế. Gia đình bà giàu có, con trai bà thành đạt, lại là con nhà gia giáo, bà không muốn con bà phải lấy người con gái nghèo lại quê mùa như tôi.
Tôi đau khổ, chia tay người yêu trong đau đớn vì anh cũng chẳng níu kéo gì. Anh cũng chỉ biết nghe lời mẹ anh nên đã chấp nhận bỏ tôi, để đi yêu người con gái khác.
3 năm sau, vì quá hận bố mẹ anh, hận gia đình anh, tôi đã cố gắng vay mượn, chạy vạy và nhờ vả bạn bè, liều lĩnh để làm giàu. Có lẽ ông trời thương nên tôi đã phất lên nhanh chóng. Buôn bán lãi lời, công việc thuận lợi, tất cứ đến với tôi như vận may vậy. Tôi cùng bạn bè làm ăn to, quên đi nỗi sỉ nhục ngày nào.
Không lẽ ngày trước vì nghèo mà bỏ tôi, bây giờ lại thích có được con dâu như tôi vì tôi giàu hơn sao? (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày trôi qua là một ngày vui vẻ với công việc. Chuyện chồng con tôi chưa từng nghĩ đến vì đã quá đau rồi.Cho đến một ngày, tôi tình cờ gặp lại anh, chính anh và mẹ bước vào cửa hàng của tôi để ăn uống. Nhìn thấy tôi, tất cả sững lại vài giây nhưng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần bình tĩnh chào hỏi. Mới đó mà đã 3 năm. Đứa con gái nhỏ gọi anh là cha cứ hí hửng vì được vào nhà hàng ăn uống. Mẹ anh giờ nhìn già, cũ kĩ, còn anh thì bơ phờ, xấu xí. Tôi sang chảnh, xinh đẹp hơn ngày trước rất nhiều. Mẹ anh cố tình làm khó nhân viên của tôi và yêu cầu gọi chủ nhà hàng ra. Thấy tôi xuất hiện, ánh mắt người phụ nữ ấy khác hẳn.
Qua tìm hiểu tôi mới biết, anh đã bỏ vợ, nuôi con một mình. Còn mẹ anh, bây giờ chẳng có gì trong tay, cũng chỉ là người bình thường vì thời thế đã thay đổi. Sự giàu sang của 3 năm trước bây giờ đã lụi tàn vì cũng không còn công tác nữa. Còn tôi, giàu sang, phú quý hơn rất nhiều.
Mẹ anh thường xuyên nhắn tin, gọi cho tôi, nói những lời ngọt ngào và có ý xin lỗi. Bà rất hối hận vì ngày xưa đã xui con trai bỏ tôi để bị con dâu đối xử không ra gì. Bà tỏ ý muốn tôi quay lại với con trai bà khi biết tôi chưa có gia đình. Tôi thật thất vọng vì bà dám nói những lời như thế.
Không lẽ ngày trước vì nghèo mà bỏ tôi, bây giờ lại thích có được con dâu như tôi vì tôi giàu hơn sao? Mẹ anh làm như vậy mà không thấy xấu hổ à? Lẽ ra, tôi đã dành cho gia đình họ một chút tôn trọng nhưng bây giờ, sau khi mẹ anh quỵ lụy, nịnh hót tôi, tôi thật sự thấy tiếc những tháng ngày mình đã đau khổ, gặm nhấm sự nhớ nhung anh, một người đàn ông không xứng đáng. Bây giờ thì đã kết thúc, tôi có thể thanh thản tìm hạnh phúc mới mà không phải dằn vặt gì về anh.
Theo eva.vn
Đừng nói yêu khi trái tim anh còn chẳng chọn được người để nhớ
Bình minh và hoàng hôn dẫu đẹp đến đâu nhưng nếu ngắm mãi người ta cũng phải chán, vì mặt trời đó có của riêng ai đâu.
Nếu nỗi nhớ của anh đơn giản là nói ra để em an lòng thì hãy giữ lấy và dành cho người khác. Đúng là chẳng ai sống được nếu không có yêu thương nhưng thà em sống một đời vô vị còn hơn quay cuồng trong nỗi nhớ của anh ban phát thừa thãi.
Lâm Duẫn bình thản đọc những tin nhắn trong máy anh có lẽ thời gian đã tôn luyện cô trở nên như vậy, hoặc cũng có thể vì cô đã quen với điều này nên chẳng ngạc nhiên nữa. Cô thở dài rồi nhấp một ngụm vang dưới ánh nến lung linh.
Mọi khi cô thấy loại rượu này rất ngon nhưng sao hôm nay lại có vị đắng chát vương vấn mãi không thôi. Anh bước ra từ nhà tắm mái tóc vẫn rủ xuống vì ướt nước, cô lau khô rồi sấy tóc cho anh. Anh khẽ cầm tay cô nói: "Ngay cả lúc ở cạnh mà anh vẫn thấy nhớ em".
Cô không nói gì chỉ nhếch miệng cười hoá ra nỗi nhớ của anh lớn đến vậy nhớ cả cô và vài người khác nữa. Chắc hẳn anh đã rất khó lựa chọn để tìm ra được người mình nhớ nhất, liệu cô có cần cảm thấy vinh dự khi là người được anh nói nhớ nhiều hơn những cô gái kia. Cô đưa ly vang cho anh: "Anh thử đi xem có phải chai vang này hỏng không mà em thấy chát quá".
Anh thử xong cau đôi mày lại nói vẫn thấy vị ngon như vậy, lúc này cô mới từ tốn kể cho anh nghe chuyện khi uống vang còn phải tuỳ vào tâm trạng nữa. Cô đ.ập vỡ ly vang trước sự ngỡ ngàng của anh, cô còn có thể diễn tiếp vở kịch này sao? Anh luôn nói yêu cô nhưng lại không thể chọn được ai mới là người anh thật sự nhớ.
Anh giống với mọi khi biện minh cho lỗi lầm của mình và xin cô cho thêm thời gian, lúc này cô mới bật khóc nhưng không phải vì đau mà là uất hận. Cô gạt đổ mọi đồ đạc trong phòng đến phát điên, cô đã chờ anh gần hai năm chỉ để anh chọn được xem anh nhớ ai và cần ai.
Đến giờ cô cũng không còn trông chờ gì vào câu yêu thương mặn nồng của anh, cô cũng không tin được anh đã dành tình cảm cho mình vì vai diễn của anh xuất sắc quá làm cô không nhận ra thật giả.
Cô đuổi anh ra khỏi nhà, anh không giữ được bình tĩnh nên đã to tiếng lại: "Anh sẽ không bao giờ quay lại rồi em sẽ phải hối hận, ngoài anh ra sẽ chẳng ai chịu đựng nổi em đâu". Cô cầm chiếc cốc gần đó ném thẳng vào anh, m.áu từ khoé mắt chảy ra làm anh đau đớn nhưng có bằng vụn vỡ trong tim cô?
Cô yêu anh đến nỗi chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình, cô mong có ngày anh sẽ nhận ra tình cảm của mình và trở lại, nhưng càng ngày anh càng đi xa khỏi tầm với của cô và chẳng mảy may khi cầm dao đ.âm bóng dáng nhỏ bé ấy.
Câu nói nhớ của anh đã từng khiến cô mỉm cười hạnh phúc, chỉ cần anh nói nhớ thì bao mệt mỏi buồn phiền của cô sẽ chẳng là gì nữa. Nhưng hoá ra sự nhớ nhung đó còn dành cho người khác chứ không riêng gì cô.
Là tự cô đã quá hi vọng và tin tưởng, là vì cô dễ dàng tha thứ khi nhìn thấy anh bên người khác và cũng chính cô để anh ra đi mà làm như mình không biết gì. Không phải anh sai mà là anh không thuộc về cô và cô cũng chẳng đủ sức để giữ một kẻ còn chẳng biết trái tim mình để ở nơi đâu.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Cưới đi rồi tính (Phần 4) Thủy hơi mỏi chân, giậm nhịp mấy cái. Đúng lúc quay ra phía cửa thì nhìn thấy xe của Sơn. Cô ta định hớn hở chaỵ ra ngoài đón anh, nhưng lại vừa đúng dịp thấy được một cảnh chẳng mấy hay ho. Mặc dù rất ghét Minh, nhưng cô phải thừa nhận rằng cô chưa bao giờ quên anh ta. Minh trở...