Thảm như ‘vớ’ phải vợ ‘nghiện’ đi mua sắm
Tôi chấp nhận chuyện vợ “nghiện” mua sắm, nhưng không hài lòng chuyện vợ quá ham kiếm tiền, bỏ bê việc quan tâm chăm cóc con cái, bao nhiêu việc nhà, mẹ tôi đều phải làm hết.
Chán vì vợ gì cũng mua về (ảnh minh họa)
Vợ tự dưng ăn diện đến nỗi ai cũng phải kêu với mình thế này thì cũng nguy thật!? Tuy thấy mình hơi đa nghi, nhỏ nhen và có lỗi với vợ nhưng tôi vẫn không khỏi nghi ngờ: Vợ mình có người đàn ông khác sao?
Dạo này hàng xóm, bạn bè rồi đồng nghiệp ai cũng khen vợ tôi – Trang ăn diện nên xinh và trẻ ra mấy tuổi, ai cũng tấm tắc, đúng là “gái một con trông mòn con mắt”. Đến mẹ vợ còn nói với tôi: “Mẹ thấy dạo này con Trang nó ăn diện quá, suốt ngày thấy quần quần áo áo, mua hết bộ này đến bộ khác, có bộ mẹ thấy nó mới mua mà vẫn vứt trong tủ, có mặc bao giờ đâu. Rồi con phấn son, đầu tóc thay đổi suốt ngày. Mẹ bảo lãng phí thì nó nói là công việc của nó cần thế, với lại ở công ty ai cũng ăn mặc đẹp, mình không thể thua kém được…”
Thấy mẹ vợ nói thế, tôi giật mình, chột dạ, ở đời có mấy khi mẹ đẻ nói xấu con gái mình với con rể. Nghĩ bụng, tự dưng vợ ăn diện đến nỗi ai cũng phải kêu với mình thế này thì cũng nguy thật!? Tuy thấy mình hơi đa nghi, nhỏ nhen và có lỗi với vợ nhưng tôi vẫn không khỏi nghi ngờ: Vợ mình có người đàn ông khác sao? Tối vợ về, tôi mới nửa đùa nửa thật: “Dạo này hình như vợ mình chê mình già sao ý”. Hiểu được ý chồng, vợ tôi cảnh cáo: “Anh đừng có mà nghe người ngoài nói này nọ rồi có những suy nghĩ lung tung về em”.
Ngày trước, khi còn là sinh viên, tôi và Trang đều là sinh nghèo, ra trường hai đứa đều đi tìm việc. Khi tôi tìm được việc thì hai đứa kết hôn, Trang có bầu luôn nên mọi chi tiêu đều trông cậy vào đồng lương của tôi. Hai vợ chồng sống rất tằn tiện vì còn phải để dành tiền nuôi đứa con sắp chào đời. Lúc đó, vợ tôi vất rất giản dị trong ăn mặc, có sắm thì cũng chỉ sắm cho chồng con là chủ yếu.
Ba năm gần đây, mẹ vợ tôi lên chăm sóc cháu để Trang đi làm. Với ngoại hình xinh xắn, có bằng cấp, lại thông minh nhanh nhẹn nên cô ấy cũng rất nhanh chóng được tuyển làm thư ký cho Giám đốc một công ty. Tôi cũng mừng cho vợ, vì khoảng thời gian ở nhà chăm sóc con cũng vất vả cho cô ấy, giờ có cơ hội ra ngoài cho bớt tù túng. Từ ngày đi làm, vợ tôi bận rộn hơn, kiếm tiền cũng nhiều hơn tôi, nhu cầu ăn mặc vì thế mà cũng khác hơn, đẳng cấp hơn.
Video đang HOT
Vì tính chất công việc nên kể cả cuối tuần, vợ vẫn phải đi tiếp khách cùng với sếp. Chuẩn bị có việc gì đi cũng sếp, vợ tôi lúc nào cũng tất bật từ mấy ngày trước, đi lùng sục mua quần áo, giày dép, túi xách, rồi còn đi chăm sóc da mặt, làm tóc… Cứ triền miên như vậy nên lâu lắm rồi, vợ tôi không có thời gian dành cho hai bố con, ngay cả vào dịp cuối tuần.
Mẹ vợ tôi thấy con gái như vậy đâm lo, xót ruột khi thấy các cháu không được mẹ chăm sóc ăn uống, lại thêm việc con gái chỉ mải mê ăn diện, sắm quần áo, không quan tâm đến chuyện học hành của con cái, con rể đi đi sớm về khuya, vất vả thế nào cũng không biết. Bà cũng đã nhiều lần nói chuyện với con gái, nhưng Trang giải thích với mẹ rằng: “Con đã nói với mẹ bao lần rồi, tính chất công việc của con phải thế. Con đi làm thế là vì chồng, vì con, mẹ đừng cằn nhằn những chuyện chẳng đâu vào đâu”. Ban đầu tôi cũng nghĩ vợ đi làm cũng vì lo cho chồng con, song sau lần bị mẹ vợ “cảnh cáo”, tôi đã chú ý với vợ hơn.
Có hôm, chuẩn bị tan làm, thấy vợ gọi, tôi vội bắt máy thì cô ấy đã liến thoắng dặn: Anh về đón con, cơm nước giúp em, mai công ty em có sự kiện lớn, em phải cùng mấy chị em mua sắm vài thứ. Ngay mai là ngày quan trọng nên em không thể ăn mặc tuềnh toàng được. Hai bố con cứ ăn cớm trước đi nhé, đừng chờ em.
Để hạn chế vợ mua sắm một cách khéo léo, tôi bàn bạc với vợ một tháng hai vợ chồng phải tiết kiệm được một khoản tiền để dành cho việc mua nhà. (ảnh minh họa)
Buổi tối, khi hai bố con đang ngồi xem ti vi, thấy vợ xách túi lớn, túi nhỏ về, tôi thực sự hoảng, không biết sự kiện của công ty vợ là gì mà cô ấy phải mua sắm nhiều thế. Nhân lúc vợ không để ý, tôi lén xem đống quần áo váy vóc, giày dép, túi xách mới mua thì thấy giật mình với giá tiền mỗi chiếc áo, chiếc váy lên tới vài triệu đồng.
Tôi nhẩm tính, nếu cái nào cũng có giá thế này thì tủ quần áo của vợ tôi đúng là tương đương với một gia tài. Tôi bắt đầu “ nóng” mặt thật, không phải vì tiếc tiền không muốn cho vợ mua sắm, vợ xinh đẹp thì ông chồng nào chẳng hãnh diện. Trước tới nay, tôi có bao giờ quản lý việc mua sắm của cô ấy cả. Trong khi đó, hai vợ chồng tôi vẫn phải đi ở trọ, tôi đang muốn mua căn nhà rộng rãi để cả nhà sống cho thoải mái mà đã đủ tiền đâu!
Để hạn chế vợ mua sắm một cách khéo léo, tôi bàn bạc với vợ một tháng hai vợ chồng phải tiết kiệm được một khoản tiền để dành cho việc mua nhà. Nhưng vợ tôi kiên quyết không chịu, vì nếu như thế số tiền lương còn lại chỉ đủ chi tiêu, sinh hoạt hàng ngày, lấy đâu tiền ra cho cô ấy mua sắm!?
“Cơn nghiện” mua sắm của vợ tôi không những không giảm mà ngày càng tăng theo thời gian. Tháng nào cô ấy cũng phải mua vài chiếc váy áo, có cái mua về mà không thích, dù có đắt tới đâu vợ tôi cũng cho ngay, hoặc cái nào mà bị người khác chê là vợ tôi cho “xếp xó” ngay. Tôi chấp nhận chuyện vợ “nghiện” mua sắm, nhưng không hài lòng chuyện vợ quá ham kiếm tiền, bỏ bê việc quan tâm chăm cóc con cái, bao nhiêu việc nhà, mẹ tôi đều phải làm hết.
Một buổi tối, tôi nói với vợ: “Em xem thế nào hạn chế đi làm thêm, có thời gian chăm sóc con cái và đỡ đần mẹ việc nhà. Kiềm tiền quan trọng nhưng việc giáo dục, dạy dỗ con cái còn quan trọng hơn”. Không ngờ vợ tôi không hiểu mà còn giãy nảy lên: “Tôi đi làm vất vả để lo cho gia đình, cho chồng con chứ có đi chơi đâu mà anh nói nói thế. Hôm trước thì anh bắt tôi hạn chế mua sắm, hôm nay anh mang con cái ra làm cái cớ để nói tôi. Tôi mua sắm cũng bằng tiền của tôi kiếm được, anh có quyền gì mà can thiệp…”
Vợ tôi bỏ nhà đi đến nay được gần một tháng, thương con khóc đòi mẹ nhưng tôi nghĩ rằng, nếu thương con, còn trân trọng tổ ấm hai vợ chồng đã gây dựng bao năm qua thì một ngày nào đó cô ấy sẽ tự mình quay về.
Theo VNE
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...