Thâm nhập đường dây trai bao
Với chút mã bề ngoài và lòng nhiệt tình, tôi đã xâm nhập thế giới trai bao. Được nuôi, được cưng chiều, nhưng trai bao quả là “nghề” khắc nghiệt. Họ phải sống chung với nhiều giới tính, nhiều chiêu trò, và chưa ai có được hạnh phúc cho riêng mình.
“Cho em xin vào nghề”
Tiếp xúc với giới trai bao Sài Gòn, tôi được nghe khá nhiều về đường dây trai bao của Khoa “ma ma”. Nhóm này khá đông, hoạt động tại các vũ trường và trang web “Dau…net” để câu khách.
Đăng nhập vào trang, lập tức tôi nhận được những lời đề nghị đi chơi. Họ công khai thông tin về chiều cao, t.uổi tác, ngoại hình… để khách lựa chọn.
Tôi làm quen Hoàng, thành viên có nick “Hoàng tử” với thông tin: “24 t.uổi, cao 1,72m, nặng 69 kg, nhiều lông…”. Hoàng nói, đang là thành viên của một nhóm trai bao khá lớn tại Sài Gòn do “má mì” tên Khoa biệt danh “Khoa ma ma” làm chủ.
Bày tỏ hoàn cảnh khó khăn của mình, tôi xin Hoàng cho theo đường dây trai bao. Hoàng có vẻ e ngại, nhưng sau một hồi thuyết phục, hứa hậu tạ khi được vào nhóm, Hoàng đồng ý với yêu cầu phải mời Hoàng đi nhậu để xem mặt tôi cũng như để tạo sự tin tưởng.
Các “đối tượng” ra sông cách bãi đáp 1km tắm tiên
7h tối, tại quán nhậu trên đường Ung Văn Khiêm (Q. Bình Thạnh). Hoàng khá trẻ, cao to và mặt mũi có vẻ là người lanh lợi, khoác trên mình bộ đồ hiệu đắt t.iền với một kiểu tóc thư sinh.
Tất cả tạo cho cậu sự cuốn hút không chỉ với những người phụ nữ mà còn cả với những người đàn ông thích đàn ông.
Sau ly đầu làm quen, Hoàng nói từng học trường sân khấu điện ảnh, sau bỏ vì sự cố lớn. Cậu đã tham gia nhóm gần 1 năm, nhóm hiện có hơn 50 thành viên.
Khách hàng chủ yếu là các bà sồn sồn, hoặc những kẻ thích người cùng phái. Phục vụ tại nhà, hay đi tour tùy vào yêu cầu của khách hàng.
Khi tôi hỏi thêm về các thành viên và “ma ma”, Hoàng khuyên: “Cái đó không cần biết, hôm nay mình tiết lộ vậy là nhiều rồi.
Hội có quy định là các thành viên chỉ gặp gỡ nhau, biết nhau trong những cuộc chơi hay họp mặt nhưng không biết tên thật nhau, không nhiều chuyện về người khác. Nếu vi phạm sẽ bị phạt rất nặng”.
Hoàng nói: “Cần đầu tư khá nhiều vào trang phục và tập thể dục, nhưng nhớ khi đi khách không chống đối khách mà chỉ phục vụ mọi việc khách yêu cầu”.
Hai ngày sau, Hoàng gọi điện hẹn gặp tôi tại một cửa hàng bán đồ lót nam trên đường Nguyễn Thái Sơn (Q. Gò Vấp) để “má” coi hàng.
Cuộc nhậu trước khi lâm trận
Khi tôi tới, có một người giới thiệu tên Khoa chủ cửa hàng, t.uổi khoảng hơn 30, không cao lắm nhưng khuôn mặt khá ưa nhìn. “Em vào phòng trong để anh coi xem sao”, Khoa đề nghị.
Video đang HOT
Tôi vào phòng ngủ của Khoa. Anh ta bắt tôi nuy. “Nói chung tạm ổn, “hàng hóa” cần chỉnh sửa chút. Tất cả thành viên ở đây đều được bí mật danh tính, ban ngày bọn em có thể đi làm, đi học. Nếu có khách, anh gọi, thì bọn em tới phục vụ”.
“Nguyên tắc cơ bản của anh là không tìm hiểu đời tư của các thành viên, không ghi hình buổi quan hệ, không quấy rầy, vòi t.iền người thuê, luôn lịch sự và làm thỏa mãn đối phương. Không có thái độ ghen tuông tranh giành khách, gây sự đ.ánh n.hau với đồng nghiệp” – Khoa nói về quy định của hội.
Những ngày thử sức đầu tiên
Hai ngày sau, Khoa gọi: “Có tour đi Long An một ngày, đủ người rồi. Cưng rảnh thì đi theo cho quen, nếu khách nào yêu cầu tăng cường thì phục vụ luôn. 7h có mặt, có xe đưa đi, nhưng nhớ ăn mặc đẹp và thơm tho nhé”. Tôi đồng ý và bắt đầu vụ đầu tiên từ đây.
Đây là mối quen của anh. Anh này thích người gầy. Giá thì anh quy định rồi, qua đêm là 1,5 triệu, đi tour thì tùy theo thời gian và địa điểm ví dụ đi 5 ngày tại Nha Trang là 15 triệu.
“Mama” Khoa
Sáng đó, tại cửa hàng của Khoa, Hoàng có mặt nhưng không tham gia chuyến đi vì đang có “hợp đồng” với một nữ doanh nhân 50 t.uổi.
“Bữa nay mình có chủ rồi, cưng đi chơi vui và có quà về cho Hoàng nhé” – Cậu nhắc khéo về vụ hậu tạ mà tôi đã hứa hôm trước.
Trên xe gồm 6 người đàn ông tương đương 3 cặp, và tôi là kẻ tạp vụ. Các cặp rất tiết kiệm lời nhưng thừa hành động âu yếm của kẻ đang yêu nhau.
“Bãi đáp hôm nay là nhà vườn tại Đức Hòa, Long An. Cưng mới vào nghề chịu khó học hỏi nhé, có gì thay anh nhé, anh không ghen đâu” – cậu trai có khuôn mặt như con gái tên Ken nói với tôi.
Quy luật của đường dây này là không ai được biết đâu là khách, đâu là “đào” để đảm bảo bí mật cho khách. Nhưng qua lời nói và cử chỉ, tôi đoán được 3 người đàn ông đứng t.uổi là khách, còn 3 anh chàng “mặt hoa da phấn” là đào.
Sau 2 tiếng đồng hồ trên xe, chúng tôi tới bến đáp. Đó là căn biệt thự trong một trang trại nuôi gia súc hoàn toàn cô lập với bên ngoài. Lúc này, tôi mới nhận ra trong đám khách có một người là ca sĩ từng có giải truyền hình tên T.
Cuộc hoan lạc bắt đầu bằng cuộc “tắm tiên” tập thể, sau đó đến bữa nhậu lấy tinh thần.
Đang hào hứng với cuộc nhậu và bàn về các kiểu chơi bằng những từ ngữ thô tục, bỗng điện thoại của ca sĩ tên T đổ chuông: “Ba nghe, ba đi làm tối ba sẽ về đưa hai mẹ con đi ăn nhé”. “Hôm nay chúng ta có một người mới, nhưng cưng sẽ chưa được tham gia vì bọn này là cặp của nhau, khi nào cần người thứ 3 chơi cùng, lúc đó em sẽ vào chơi” – người tên Tuấn khoảng 40 t.uổi nói với tôi, rồi khoác vai Ken vào phòng. Họ vừa đi vừa hôn nhau lãng mạn.
2 tiếng đồng hồ sau, ông khách khoảng 35 t.uổi tên Khanh yêu cầu tôi vào “tam quy”. Tôi lấy lý do mới vào nghề và không quen kiểu đó nên xin hẹn lần sau. “Vậy cưng đi làm gì, ăn theo hả?” – hắn quát.
4h chiều, cuộc hoan lạc kết thúc. Hai hôm sau, Khoa gọi tôi và hẹn 6h tối đi chơi với khách, nếu khách yêu cầu qua đêm thì theo luôn.
“Đây là mối quen của anh. Anh này thích người gầy, cố chiều cho tốt nhé. Giá thì anh quy định rồi, qua đêm là 1,5 triệu, đi tour thì tùy theo thời gian và địa điểm ví dụ đi 5 ngày tại Nha Trang là 15 triệu, trong đó các em lấy 70%, còn anh 30%, nếu không chiều khách sẽ bị phạt bằng số t.iền trong hợp đồng” – Khoa nói.
Khoa gọi điện cho tôi xong, Hoàng gọi: “Mới vào nghề nhớ cẩn thận không dính “sầu riêng” (bệnh AIDS). Hồi trước thằng Đức “si đa” là bồ của lão đó”.
Đúng 6h, một người tên Cường đi xe Ford 4 chỗ đón tôi. “Mình đi ăn trước và nói chuyện, sau đó về nhà anh nhé, nếu đêm nay em cho anh thăng hoa anh sẽ boa đẹp cho” – Cường vừa nói vừa sờ đùi tôi.
Trong bữa ăn, Cường giới thiệu đang làm giám đốc một công ty xây dựng, đã có vợ con, năm nay 49 t.uổi. Người đàn ông đầy thịt do ăn nhậu nhiều hào hứng và vồ vập làm tôi hơi sợ.
Căn nhà 3 tầng tại khu Nam Long (Q.12) của Cường khá kín đáo, bên trong đầy đủ tiện nghi và sang trọng. Mới bước chân vào nhà, Cường vồ lấy tôi đòi hôn và “khám phá”.
Bị đẩy ra và không được chiều, Cường c.hửi tục và tiếp tục lao vào tôi. Do tôi chống cự quá mức, hắn tặng tôi một cái tát rồi đuổi ra khỏi nhà.
Chân dung trai bao
Hơn 50 thành viên của đường dây này đều được Khoa quy tụ từ trai đứng đường, sinh viên, hoặc tại các phòng tập thể hình. Thấy họ có bề ngoài khá ổn, hắn tìm mọi cách thu nạp về dưới trướng mình.
Hoàng thực ra tên Quý, quê Phú Yên. Do có ngoại hình, lại học trường điện ảnh, Quý quen và làm trai bao cho một bà chị góa chồng trong giới nghệ sĩ. Để có được Quý, chị này chi t.iền, bao Quý ăn chơi. Để trả nghĩa, cậu phải phục vụ chị.
Nhưng, Quý lại lén lút cặp với một ông khác. Bà chị kia phát hiện, thuê giang hồ đ.ánh nhừ tử rồi sa thải Quý.
Cậu học hành sa sút, rốt cục phải bỏ học. Bơ vơ, Quý về đầu quân cho Khoa và lấy tên là Hoàng.
Nhóm của Khoa có một anh chàng tên Nam, trẻ nhất nhóm, mới 19 t.uổi, nhưng đã có hơn 2 năm trong nghề.
Nam cay đắng nói về đời trai bao của mình
Nam được “má” thu nạp khi cậu bỏ nhà đi. Bố mẹ chia tay khi mẹ cậu phát hiện chồng mình nuôi một “trai bao” bên ngoài.
“Em vào nghề này lúc đầu với ý định coi tại sao bố mình lại thay đổi như vậy, nhưng khi nhúng chàm rồi không thể thoát ra được và đành sống với nó” – cậu nói với tôi khi đã say, mắt cậu đỏ hoe.
“Cũng muốn thoát ra lắm, nhưng nhìn gương những thằng đã thử hóa ra có thằng nào sống được đâu. Nếu còn lợi dụng được thì “mụ Khoa” sẽ không bao giờ cho tách ra. Trước, có mấy thằng tự tách, bị bọn giang hồ đ.ánh gẫy chân, hoặc bị báo với gia đình hoặc nộp t.iền chuộc thân” – Nam nói.
Lý lịch của anh “ma ma” Khoa cũng không kém phần “long trọng”. Khoa tên thật là Quân, sinh năm 1978, quê Trà Vinh. Năm 24 t.uổi, Quân làm chủ tiệm may tại quê, anh yêu một cô đã có chồng. Bị phát hiện, không thể sống ở quê nữa, anh bỏ lên thành phố.
Đang lúc khó khăn, anh được một ông chủ hiệu cắt tóc nuôi và làm trai bao cho ông ta. “Ông ấy mua quần áo, thuê nhà, nuôi mụ ăn chơi nhưng đổi lại phải phục vụ ông bằng thể xác” – Nam kể về “má mì” của mình.
Sau một thời gian, Quân cũng bị bỏ rơi, nhưng vì có “nhan sắc” và cách nói chuyện có duyên, hắn được một người phụ nữ chồng c.hết nuôi, cung phụng. Cũng chỉ được một thời gian…
Từ khi có mối quan hệ, Khoa bắt đầu tuyển “đào” để cùng mình phục vụ khách. Sau hơn 5 năm, có lúc dưới trướng của hắn có cả trăm “đào” sẵn sàng đi khách.
Những kẻ làm nghề này luôn lo sợ bị bệnh xã hội. “Tháng trước thằng Hồng c.hết vì si đa, mới đầu tháng này thằng Thắng phát hiện bị ung thư cổ họng. Không biết tới mình thì bị gì, muốn thoát ra mà thoát không nổi”.
Theo 24h
Cả ba đứa con của tôi đều là đồng tính
Việc trong số 5 người con của mình có đến 3 người đồng tính đã từng lấy đi biết bao giọt nước mắt và gây ra bao đau đớn cho người mẹ.
Vì có con đồng tính, nhiều lúc, bà đã có ý định tìm đến cái c.hết để giải thoát khỏi những khổ đau, dằn vặt nhưng rồi lại thôi
Giờ đây, khi đã hiểu ra "đồng tính không hề có tội" và trông thấy 3 đứa con của mình sống vui vẻ, hòa đồng, biết làm ăn chân chính thì bà cũng đã nguôi ngoai. Đó là người phụ nữ có cái tên rất đẹp N.T.H, ngụ tại quận 3,TP.HCM.
Nỗi đau tột cùng của người mẹ...
Chúng tôi đến thăm người phụ nữ ấy vào một ngày cuối tuần. Bà mở một tiệm cơm bình dân trên đường Trần Văn Đang để k.iếm t.iền nuôi các con ăn học. Trời đang trưa, quán ăn chưa mở cửa nên không có khách. Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, nhưng đôi mắt lúc nào cũng như thẳm sâu một nỗi buồn. Năm nay, bà đã ngoài 60, nhưng nom vẫn còn rất tinh anh, khỏe mạnh.
Bà H. xởi lởi mời chúng tôi ngồi, rồi thở dài tâm sự. Nhà có 5 người con, 2 người con đầu đã có gia đình, nhưng oái oăm thay khi 3 người con sau lần lượt đều bị "ái nam ái nữ" - một hiện tượng mà xã hội ngày nay người ta vẫn còn nhìn nó với ánh mắt và thái độ khá "dè chừng". Bà H. kể, hồi Ng. (năm nay 36 t.uổi) con thứ 3 của bà còn học tiểu học, đã thấy Ng. chỉ thích chơi đùa với bọn con gái. Nghĩ việc đó cũng là chuyện bình thường của trẻ thơ nên bà cũng không để ý gì nhiều.
Ng. mười mấy t.uổi đầu nhưng lại thường xuyên theo các đoàn hát với các "đào chính" là những cô nàng "ái nam ái nữ" chuyên ca cải lương phục vụ ma chay, cưới hỏi. Mỗi lần ba ruột của Ng. nghe hàng xóm rêu rao Ng. đi theo đoàn, rồi hát với chất giọng đầy nữ tính, điệu bộ nhảy nhót ẻo lả, trang điểm phấn son giống con gái là ba Ng. lặn lội đi tìm về cho bằng được. Vừa tức giận, vừa chẳng biết khuyên lơn như thế nào nên ông "nện" Ng. một trận "nhừ tử", rồi buồn rầu ra sân đốt thuốc. Bà H. giọng vẫn cứ đều đều: "Vậy mà nó có chừa được đâu, đ.ánh riết rồi thấy hết phương cứu chữa thì thôi. Giờ ổng không đ.ánh nữa phần vì thương, phần vì tụi nó lớn khôn hết rồi".
Hết chứng kiến những trận đòn roi, những lời la mắng, miệt thị của chồng lên Ng., bà H. lại tiếp tục đón nhận nỗi đau tột cùng khi biết lần lượt 2 người con kế tiếp là T. (SN 1986) và T.N. (SN 1988) đều mang "thân xác đàn ông nhưng tâm hồn phụ nữ". Nước mắt như cạn khô, bà "sống dở c.hết dở" và không muốn tin vào sự thật. Đó quả là một mối oan nghiệt quá lớn, nỗi đau của bà cứ thế chồng chất lên cao. "Biến đau thương thành hành động", ngày bà mưu sinh một buổi, một buổi còn lại dành thời gian đến các trung tâm tâm lý, các bệnh viện để xin được tư vấn về trường hợp của 3 đứa con tội nghiệp.
Đến khi biết được, đó là một chứng bệnh bẩm sinh và những đứa con của bà không hề có tội, bà lại càng thương con hơn. Nhiều lần bà gọi các con lại tâm sự, nhưng biết không thể thay đổi được gì nên chỉ biết khuyên nhủ các con gắng học để sau này dễ kiếm việc làm và sống tốt với đời. Nhưng một lần nữa, sự thất bại của các con trên con đường học vấn và nỗi âu lo của người mẹ vẫn cứ bám víu lấy bà. Lần lượt T. và T.N. trượt đại học. Buồn nhất là TN. thi được 18,5 điểm nhưng vẫn thiếu nửa điểm để đậu vào ngành đã đăng ký, thế là T.N. buồn rầu thôi học. Nỗi đau cứ nối đuôi nhau dồn dập đến, nên nhiều lúc bà nghĩ không biết kiếp trước đã làm gì nên tội mà kiếp này hậu quả lại đổ lên đầu mình và các con như thế. Có lúc bà đã tìm đến cái c.hết, nhưng c.hết thì có giúp ích được gì, các con bà cũng không thể thay đổi được... nên lại thôi. Sự thể đã an bài, đành chấp nhận số phận, nhưng bà vẫn không thôi buồn lo cho các con về sự mặc cảm giới tính, sự ghẻ lạnh, lời đàm tiếu của người đời...
Ảnh minh họa
Nỗ lực giúp con hòa nhập cộng đồng...
Quả thật, với một người mẹ không còn nỗi đau nào hơn khi con mình sinh ra không hoàn thiện như những người khác. Niềm vui và hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ đã không được hưởng trọn vẹn. Mỗi ngày, bà đều sợ hãi khi nghĩ đến cảnh những đứa con của mình sẽ trôi dạt bên lề xã hội, bị khinh bỉ, rồi buồn chán mà sống không ra gì. Nhưng đúng là cuộc đời không "bức tuyệt" những ai có tâm hướng thiện bao giờ. Hằng ngày, nhìn thấy con cứ bị chồng mắng nhiếc, bà biết ông do buồn bã nên cũng không dám can ngăn. Nhưng cứ đến đêm, bà lại đem những kiến thức của mình đã tìm hiểu được về hiện tượng "xuyên giới tính" mà các con mắc phải để thủ thỉ với chồng. Và rồi ông dần hiểu ra và nỗi đau cũng dần nguôi ngoai, ông không còn đ.ánh đ.ập la mắng 3 đứa con tội nghiệp nữa. Thay vào đó là yêu thương nhiều hơn.
Bà H. chia sẻ trong sự nhẹ nhàng, thanh thản: "Tôi cũng sợ mấy đứa nó buồn rồi tụ tập bạn bè, đàn đúm làm chuyện bậy bạ như người ta hay bảo là móc túi, lừa gạt... nhưng tuyệt nhiên con tôi không một ai làm vậy. Tụi nó vậy mà ngoan và biết thương mẹ lắm. Ít khi làm tôi phải buồn lòng và chịu tiếng xấu với hàng xóm". Chúng tôi mạo muội hỏi có biết vì sao con bà được như vậy? Bà tự hào: "Chắc tụi nó sợ ổng, với lại cứ ổng mà đ.ánh xong, tôi ôm các con vào, xức dầu rồi khuyên bảo con nhẹ nhàng. Từ khi hiểu ra bệnh của con nên thương hơn giận, tôi đã hằng ngày tranh thủ trò chuyện nhiều hơn với các con. Tạo cho chúng ý thức về giá trị bản thân con người không nằm ở bề ngoài, mặt khác, tôi cũng nói chuyện nhẹ nhàng với ba của mấy đứa. Cứ thế, các con tôi lớn lên ngoan ngoãn, thấy bọn chúng đàng hoàng, hàng xóm cũng thương mà không buông lời gièm pha, trêu chọc nữa. Mà cũng do ý thức của mỗi người, có người như thế này nhưng cũng có người như thế nọ, quan trọng là bản thân nó biết phân biệt tốt xấu thôi. Thế là được".
Nhưng hạnh phúc con người luôn gắn liền với gia đình, với vợ con. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có như vậy mới có một cuộc sống trọn vẹn, ngược lại rất dễ bị cô đơn và buồn tẻ, có khi thành kẻ "bất lương". Thế nên, khi nói về chuyện lập gia đình cho các con, bà H. thoáng buồn: "Nhiều lần nói tụi nó có muốn lập gia đình không nhưng tụi nó bảo: ở vậy cho khỏe, lấy người ta thì được nhưng đôi khi bị thiên hạ dị nghị, có khi làm khổ cho người khác... Nghe thì buồn, tội nghiệp cho tui nó nhưng thấy mấy đứa sống an phận, được vui vẻ, thoải mái, có bạn có bè nên cũng nhẹ lo phần nào".
Chúng tôi lại hỏi về chuyện bây giờ có rất nhiều người đồng tính đứng đường làm "cave" b.án d.âm, lên mạng rao bán thân mình, rồi vào các Spa, tiệm Massage để k.iếm t.iền. Bà H tự tin: "Chuyện đó tôi có nghe, nhưng chắc chắn con tôi không bao giờ dính đến. Tôi biết tính ý con mình, giờ mấy đứa nó có công ăn chuyện làm, có tiệm buôn bán ổn định, tụi nó còn tạo điều kiện cho rất nhiều người cùng "cảnh ngộ" vào làm nữa đó chứ". Bà H. vừa nói vừa chỉ tay giới thiệu từng người một trong quán. Có đến 7 - 8 nhân viên phục vụ đều là người mang những nỗi đau về giới tính không được bình thường. Đa số đều ở dưới quê, ít học, nên phải lặn lội lên thành phố tìm việc. Ngọc, một nhân viên phục vụ quê Sóc Trăng cho chúng tôi biết: "Anh thấy đó, tụi em như vậy khó tìm việc lắm. Người ta nói Sài Gòn nhiều việc dễ kiếm sống nhưng em thấy có vậy đâu. May mà nhờ cô H. và mấy con cô đồng cảnh ngộ nên thương tình nhận vào làm, chứ thật tình tụi em cũng không biết đi đâu nữa".
Mai, quê Vĩnh Long, người có khuôn mặt khá xinh trong bộ váy điệu đà chia sẻ với giọng buồn buồn: "Ai mà không muốn có nhiều t.iền, sống sung sướng hả anh? Nhưng nghe mấy anh nói về cái nghề mại dâm, đứng đường làm cave gì đó tụi em sợ thật. Nói thật, tụi em làm ở đây tháng cũng dư mấy trăm, thậm chí có tháng hơn triệu gửi về quê là tụi em thấy vui lắm rồi. Nói anh đừng cười, em ít học nhưng cần chi bán rẻ phẩm giá con người mình đến vậy", ánh mắt Mai và mọi người khi nói đến điều ấy đều ánh lên một sự tự hào rất lớn.
Chúng tôi cũng đã gặp các con cô H. chuyện trò. Ai cũng có công việc của mình và điều quan trọng là họ tự tin công khai giới tính vì họ nghĩ: "Giới tính không phải là bệnh, không có gì là xấu cả, quan trọng là mình làm gì và sống như thế nào. Bởi mình tôn trọng xã hội thì xã hội tôn trọng mình thôi..!".
Theo xahio
“Nỗi thống khổ” việc làm của người đồng tính Không ít người đồng tính bị thẳng thừng từ chối tuyển dụng bởi lý do: "Sợ ảnh hưởng xấu đến môi trường làm việc của công ty". Trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn hiện nay, người bình thường tìm được một công việc đã khó. Với những người đồng tính, việc đó lại càng khó khăn gấp bội bởi thực tế đang...