Tham nhà Hà Nội, tôi bỏ người tình 4 năm
Cuộc tình của tôi chấm dứt không một lý do, không đau đớn, không buồn phiền, không mệt mỏi và cũng không có nước mắt.
Bởi tôi chính là người ra đi. Tôi biết, trong cuộc tình này tôi là đứa con gái không ra gì, là người phụ bạc, có lỗi nhưng tôi phải chọn đường đi cho mình, phải tính toán cho kĩ càng về tương lai, bởi đơn giản, tôi là con gái.
Người ta nói con gái cần có một mái ấm gia đình, cần có một điểm tựa vững vàng hơn, cần có người chồng che chở được cho mình. Hơn hết, sau khi lấy chồng, sinh con, ai cũng cần có một mái ấm, một mái nhà để cuộc sống không chật vật, khó khăn. Biết bao cô gái tỉnh lẻ khi ra thành thị kiếm sống đều mong muốn kiếm được tấm chồng tử tế, có nhà có cửa thì còn gì bằng. Tôi cũng vậy vì tôi cũng là con gái tỉnh lẻ.
Tôi có quyền lựa chọn người yêu khi tôi học đại học, có công việc ổn định. Dù là công việc tốt, thu nhập khá nhưng để mua một ngôi nhà ở Hà Nội thì không thể. Vì thế, niềm hi vọng duy nhất của tôi là lấy được người chồng thủ đô.
Tôi đã từng hứa hẹn với người tôi yêu ở quê rằng, khi nào học xong tôi sẽ về quê và chúng tôi cưới nhau. Nhưng chuyện đời đâu dễ nói. Công việc ở Hà Nội thuận lợi, còn ở quê, nếu xin được công việc tử tế với tấm bằng của tôi cũng phải chạy vạy mất vài trăm triệu. Tôi làm gì có t.iền, bố mẹ tôi cũng không có điều kiện để lo cho tôi nữa. Và rồi, tôi hi sinh tình yêu lớn ấy, quyết định quên lời hứa với người yêu để yêu một anh chàng ở Hà Nội, có nhà cửa đàng hoàng và sẵn sàng đón nhận một đứa con gái tỉnh lẻ còn chân ướt chân ráo như tôi.
Video đang HOT
Tôi có quyền lựa chọn người yêu khi tôi học đại học, có công việc ổn định. Dù là công việc tốt, thu nhập khá nhưng để mua một ngôi nhà ở Hà Nội thì không thể. (ảnh minh họa)
Anh hận tôi, nói tôi là loại con gái vô liêm sỉ, tham giàu, rồi sẽ bị quả báo. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết vì tôi đã xác định ở lại Hà Nội, còn anh, anh đâu thể lên thủ đô để lo công việc, đâu thể cùng tôi chung tay mua nhà cho con cái sau này đỡ khổ. Tôi cũng vì nghĩ cho tương lai của con cái, cũng vì sợ con khổ nên mới làm như vậy. Dù sao thì hai chúng tôi cũng không thể cùng nhau.
4 năm yêu nhau, tôi hiểu tình cảm ấy là quá lớn. Anh cũng sẽ hận tôi đến tận xương tủy nhưng tôi chấp nhận tất cả. Vì người ta có nhà Hà Nội, có đủ điều kiện để con của tôi sau này không khổ. Tôi ham giàu, có thể nói như vậy. Thật ra cũng chẳng phải giàu có gì cho lắm, nhưng tôi muốn cuộc sống ổn định. Tôi sợ cảnh phải đi thuê nhà, phải nai lưng ra k.iếm t.iền và cả nửa đời không thể mua được căn hộ cả thủ đô. Như thế, cả hai vợ chồng cũng sẽ khổ. Cơ hội đến tôi phải nắm giữ, tại sao không. Vì tôi là con gái và tôi cần nhất vẫn là mái ấm gia đình.
Hi vọng anh sẽ hiểu cho tôi. Rồi anh sẽ tìm được người con gái cùng chí hướng với anh, ở quê và cũng sẽ yêu thương anh thật lòng như tôi đã từng yêu anh vậy. Họ sẽ có một mái ấm ở nơi quê nhà, còn tôi, tôi thuộc về nơi thành thị này và phải sống sao cho sung túc và đầy đủ nếu có cơ hội. Mong anh đừng hận tôi vì đó là sự lựa chọn của tôi rồi. Sau này tôi sẽ không kêu ca bất cứ thứ gì và chấp nhận mọi sự trả giá nêu bị trách phạt.
Theo Eva
Trót dại phải lòng người yêu của bạn
Những cơn đau tim dày vò tôi, một cảm giác mệt mỏi khó tả vì tình yêu khiến cho tôi ân hận vô cùng. Thật ra, một người như tôi, tưởng chừng đã có được thứ mình cần nhưng lại không phải là kẻ thắng, tôi chính là kẻ đã thất bại trên đường đời. Mất đi cái gọi là niềm tin và tình bạn.
Tôi thật xấu hổ khi phải thú nhận rằng, tôi đã tìm cách cướp người yêu của bạn thân. Tôi tự tin rằng mình xinh đẹp hơn bạn, mồm mép hơn bạn và chí ít, con trai sẽ để ý tôi hơn bạn. Vì thế, khi đi cùng cô bạn thân, tôi luôn biết mình hơn cô ấy nên tự tin hẳn. Dù chơi thân nhưng tôi hiểu cô ấy chẳng thể hơn tôi nên đi đâu tôi cũng cho cô ấy đi cùng. Tình bạn của tôi và cô ấy cũng vì thế mà trở nên gắn bó hơn. Chúng tôi đi đâu cũng có nhau, ai nhìn vào cũng nói đó là một đôi tri kỉ.
Vậy mà, cô ấy lại có người yêu trước tôi. Tôi chẳng lấy làm buồn vì chuyện đó vì lúc nào tôi cũng tự cao rằng, mình kiếm người yêu khi nào chả được, quan trọng là người như thế nào mà thôi. Và tôi cũng nghĩ, người yêu của cô ấy chẳng phải mẫu mà tôi mong mỏi. Thế nên, tôi không bận tâm hay ghen tị.
Tôi chẳng lấy làm buồn vì chuyện đó vì lúc nào tôi cũng tự cao rằng, mình kiếm người yêu khi nào chả được, quan trọng là người như thế nào mà thôi. (ảnh minh họa)
Nhưng vì đi chơi với nhau nhiều, tôi cảm nhận được sự chân thành mà người yêu dành cho cô ấy. Họ quan tâm nhau, ân cần với nhau và lo lắng cho nhau, khiến cả thứ ba như tôi thấy anh ta thật đáng yêu. Tôi dần để ý từng cử chỉ của con người ấy, thái độ và cách cư xử. Sự thân mật lễ độ của anh dành cho người khác khiến tôi cảm động. Cách ứng xử thông minh và có văn hóa của anh khiến tôi phục. Tôi bắt đầu chú ý anh hơn. Và trong một vài lần khi cô bạn tôi không có nhà, tôi đã chủ động mời anh đi uống nước khi anh tới chơi.
Tình cảm của chúng tôi cũng từ đó mà gắn bó. Anh coi tôi như người tri kỉ. Có việc gì cần tôi cũng nhờ anh vì bạn tôi không ghen. Hai chúng tôi quá thân nhau nên việc tôi nhờ vả anh âu cũng là chuyện thường. Anh cũng luôn tỏ ra vui vẻ thân mật và không có gì khác lạ trước mặt tôi thế nên cả hai cũng rất thoải mái.
Nhưng lâu dần, tôi cảm thấy hình như mình đã thích con người này. Tôi khát khao có được người yêu như anh. Nhưng anh lại thuộc về bạn tôi, không phải của tôi. Và sự ích kỉ của người con gái hiếu thắng như tôi khiến tôi nảy ra ý định tán tỉnh anh, thứ nhất để thử lòng anh, thứ hai tôi nghĩ, tại sao anh lại không yêu tôi vì tôi hơn hẳn cô bạn kia.
Tôi đã tán anh và đã dùng cách để anh chú ý đến vẻ đẹp của mình. Sự mời chào của tôi đã khiến người đàn ông như anh động lòng bởi đơn giản tôi đẹp và quyến rũ, đàn ông không qua nổi ải mỹ nhân. Anh ngã vào lòng tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi hứa hẹn lén lút yêu nhau như thế, giấu cô bạn thân. Đã có lúc tôi thấy mình có lỗi nhưng rồi lại động viên bản thân rằng, tôi đã tán anh và đó là lựa chọn của anh, không phải do tôi. Thế là tôi lại yêu.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng ra. Tôi và anh đã bị bại lộ. Cô bạn tôi biết được và đã khóc rất nhiều. Cô ấy đã có ý định t.ự t.ử. Thật may là đã kịp thời được phát hiện. Sau hôm ấy, tôi thấy mình mới là kẻ khốn nạn. Tôi từ bỏ cuộc tình này và anh cũng vậy, anh không còn dám yêu nữa. Tất nhiên, anh cũng không quay về bên người con gái kia vì chẳng còn mặt mũi nào và tôi cũng mất đi một người bạn tốt.
Tôi đã ân hận vô cùng. Tôi thật đê tiện, ích kỉ. Chỉ vì sự bồng bột của tôi mà đã mất đi tất cả, tình yêu, niềm tin và tình bạn. Còn bạn tôi suýt nữa thì m.ất m.ạng. Tôi ân hận vô cùng, đã sáng mắt ra nhưng chẳng còn cơ hội cho tôi làm lãi nữa rồi.
Theo Eva
Vợ cóc chồng công Tin tôi yêu Lan Anh, khoa Luật, khiến bọn bạn đồng hương "hoảng". Chúng liền tổ chức ngay một cuộc "trà đá" ở quán ven sông, xa trường để phản đối tôi gay gắt. Hàng chục câu hỏi như mưa ném đá vào tôi: Tại sao lại yêu con nhà giàu? Tại sao "đũa mốc đòi chòi mâm son"? Ông yêu nó hay...