Thầm lặng mối tình đầu
Có những thứ tình cảm thật khác, không phải là tình yêu, nhưng trên mức tình bạn để luôn nhớ về nhau. 8 năm rồi, tớ vẫn nhớ về cậu như những ngày xưa ấy.
Ảnh minh họa
Đã 8 năm trôi qua, cậu vẫn ở một vị trí thật đặc biệt trong trái tim tớ. Mỗi khi tớ vấp ngã trong cuộc sống lại nhớ đến cậu. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn là chàng trai toàn diện, giỏi giang và khiến tớ nể nhất. Nhớ thời cậu nổi tiếng khắp trường, con gái xếp hàng ngoài cửa lớp vậy mà tớ lại ngang bướng chưa bao giờ thèm chào cậu một câu trên đường đi học. Cậu lạnh lùng với tớ và tớ cũng thế, rồi hai đứa đều kể về nhau cho những người khác với hết lời khen ngợi.
Sau khi tốt nghiệp, gần như tớ với cậu chưa bao giờ liên lạc hỏi thăm nhau lấy một câu. Mỗi khi gặp lại, tớ vẫn luôn cảm nhận được điều gì đó đặc biệt giữa hai đứa. Tớ vẫn cố tránh ánh mắt của cậu, giả vờ như không để ý đến; còn cậu vẫn thế, luôn tìm cách ngồi cạnh, nói chuyện với tớ mỗi lần họp lớp. Hôm cậu đi du học, chào tớ và bảo “Tìm học bổng rồi sang với tớ nhé”. Cậu đã giúp tớ tìm học bổng, làm hồ sơ mà cuối cùng vì không phù hợp nên tớ đã không được, lỡ hẹn gặp cậu ở trời Âu.
Hôm nay nhận được điện thoại của cậu, tớ bối rối, ấp úng không biết nói điều gì, rồi ngượng nghịu hỏi thăm qua loa vài câu sau đó cúp máy thật sớm. Chưa từng một lần nói tiếng yêu, chưa một lần nói coi nhau như bạn thân, chưa bao giờ bước chung một con đường nhưng cậu luôn giúp đỡ mỗi khi tớ cần. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trên những con đường tớ qua, một người bạn thật đặc biệt.
Video đang HOT
Có những thứ tình cảm thật khác, không phải là tình yêu nhưng trên mức tình bạn để luôn nhớ về nhau. 8 năm rồi, tớ vẫn nhớ về cậu như những ngày xưa ấy. 8 năm và nhiều năm sau nữa, mỗi khi gặp lại, chắc tớ vẫn bối rối như những ngày xưa.
Theo VNE
Sống thử 5 năm, anh cưới người khác
Yêu nhau được hơn 1 năm thì anh gạ sống thử. Ban đầu tôi còn ngại ngần vì nghĩ, khi đã sống thử là trao thân, trao hết mọi thứ và chấp nhận mất danh dự với người xung quanh.
Trót sống thử, không dứt được ra
Yêu nhau được hơn 1 năm thì anh gạ sống thử. Ban đầu tôi còn ngại ngần vì nghĩ, khi đã sống thử là trao thân, trao hết mọi thứ và chấp nhận mất danh dự với người xung quanh. Tôi không dám nhận lời anh. Nhưng sau anh nói, cứ chuyển đến một xóm trọ nào đó, nói là vợ chồng rồi anh mua nhẫn đôi cho cả hai đeo thì ai biết đó là đâu. Chỉ cần bạn bè thân thiết không biết là được.
Tôi nghe xuôi xuôi và cũng suy nghĩ, nếu như không sống cùng anh, ngày nào anh cũng tới phòng trọ của tôi ăn cơm. Có khi trời mưa, anh xin ngủ lại, và cứ thế, một tháng diễn ra vài lần. Tính ra như thế cũng quá tội, trong khi hai đứa phải trả tiền cả 2 nhà, mà tiền thì nào có, đi làm lương lậu cũng chẳng hơn ai.
Thế là tôi gật đầu sống thử với anh. Ban đầu, hai đứa kiếm tiền và để ra một quỹ tiết kiệm riêng dùng làm tiền nhà, tiền ăn và tiền sinh hoạt. Tôi cũng chăm lo anh từng ly, từng tí nhưng hai đứa xác định, khi nào làm được có vốn, tích ra, để thuê một căn hộ lớn hơn thì tính chuyện cưới xin. Thế là, chúng tôi cứ sống thử như vậy và cố gắng chắt bóp chi tiêu.
Tôi không ngờ anh lại phản bội mình (ảnh minh họa)
Nhưng lương chẳng được bao nhiêu nên chỉ tiêu pha đã hết, không có chuyện tiết kiệm được tiền thuê nhà to hơn. Được khoảng hơn 1 năm thì anh không còn đưa tiền cho tôi nữa, hoặc là có đưa thì đưa ít hơn, thi thoảng lại hỏi vì có việc đột xuất. Thế là, tiền tiết kiệm càng ngày càng ít, thậm chí là không có xu nào, chỉ sống qua ngày cho xong việc. Thành ra tiền chi tiêu sinh hoạt, trả tiền nhà, toàn tôi lo.
Anh cưới người khác
... Sau 5 năm chung sống như vợ chồng và sau khi tôi đã lo lắng cho anh về vật chất, kinh tế suốt 5 năm ấy, anh bỗng một ngày thay tính đổi nết. Anh không còn hay về ăn cơm cùng tôi và cũng hay đi sớm về tối. Anh hay cáu gắt, thậm chí còn ca thán chuyện không tiền của, nhà cửa thì chật chội khó chịu.
Anh hay nói bóng nói gió về chuyện chuyển ra ở riêng, vì bạn bè anh dạo này hay muốn tới nhà ăn nhậu. Họ biết anh sống thử với tôi thì không tốt. Anh giận hờ vô cớ nhưng lại hay chỉn chu khi đi làm. Anh trốn tránh chuyện gối chăn khi sống thử, cứ về khuya và đi sớm, có khi cả tuần không nhìn mặt tôi một lần. Tôi buồn lắm, nghĩ rằng anh đã thay lòng.
Và đúng là như thế thật. Anh chọn cái ngày trời u ám để nói với tôi rằng, anh không còn yêu tôi nữa, và chúng tôi chia tay. Lý do không còn yêu là hợp lý nhất, vì quả thật, có thể 5 năm sống chung anh đã quá nản rồi. Tôi đau khổ vô cùng. Vậy là sống thử với nhau thì tình yêu đã hết?
Anh hay nói bóng nói gió về chuyện chuyển ra ở riêng, vì bạn bè anh dạo này hay muốn tới nhà ăn nhậu. (ảnh minh họa)
Tôi chấp nhận lời chia tay vì xem ra anh không còn tình cảm gì với mình nữa. Thái độ mấy tháng nay của anh, việc ăn hằn học nhà cửa cũng chỉ là cái cớ để anh bỏ tôi mà thôi.
Nhưng chuyện còn đau khổ hơn nhiều vì sau 2 tháng chia tay, anh nói sẽ cưới vợ. Người anh lấy là một cô gái khá xinh xắn, là do bạn anh giới thiệu, đó là người thích anh từ lâu. Sau này biết cô ấy có nhà ở Hà Nội nên anh ưng thuận. Lấy vợ lấy cả nhà, anh có nơi ăn chốn ở, không phải đi trọ chật vật nữa và cũng không phải tiết kiệm từng nghìn. Nghe anh nói mà tôi chua xót. Vậy anh có nghĩ, 5 năm qua ai đã kề vài sát cánh cùng anh, ai đã lo cho anh tử tế từ bữa ăn giấc ngủ, ai hi sinh vì anh nhiều hơn tôi? Đàn ông bội bạc thì có lời nào để nói hết. Thôi thì số phận đã an bài...
Theo VNE
Ngực to hay nhỏ có quyết định tình yêu không? Có thật là đối với các anh, bộ ngực quyết định việc họ có yêu và lấy một người phụ nữ làm vợ hay không? Năm nay cháu 22 tuổi, cao 1,62m; nặng 50 ký. Cháu thấy bằng lòng về chiều cao, cân nặng của mình nhưng lại buồn vì vòng 1 quá khiêm tốn, chỉ có 78cm. Đã vậy thằng bạn thân...