Thảm cảnh một gia đình 5 năm chôn cất 3 người con
Chỉ trong vòng 5 năm, lần lượt 3 trong số 5 đứa con của vợ chồng anh Nguyễn Quang và chị Lê Thị Hưởng ở thôn An Hưng, xã Triệu Tài, huyện Triệu Phong, Quảng Trị lần lượt qua đời bởi căn bệnh viêm não, xơ gan quái ác.
Và 1 trong số 2 đứa con còn lại cũng phát hiện dấu hiệu đầu tiên của căn bệnh đầy ám ảnh kia. Nỗi đau dường như đã đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của đôi vợ chồng nông dân nghèo bất hạnh này…
Ba lần “tóc bạc tiễn đầu xanh”
Chúng tôi tìm về thăm gia đình anh Nguyễn Quang- chị Lê Thị Hưởng cũng đúng dịp anh chị vừa trở về sau chuyến đưa 2 đứa con trai đi xét nghiệm tại Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.Hồ Chí Minh). Chị Hưởng buồn rầu cho biết, mọi hi vọng cuối cùng vào 2 đứa con trai khoẻ mạnh còn lại của anh chị dường như chỉ còn một nửa khi cháu Nguyễn Nhất Quân (SN 1996) cũng đã phát hiện căn bệnh tương tự như 3 anh chị em trước đó: viêm não, xơ gan. Căn bệnh quái ác đã liên tiếp cướp mất 3 đứa con mà anh chị đã rứt ruột sinh ra!
Trong ngôi nhà bất hạnh nhuốm mùi khói hương, di ảnh 3 đứa con vẫn còn vương nét hồn nhiên với màu áo trắng học trò càng làm không khí trở nên ảm đạm và đau thương. Vừa thắp nén nhang thơm cho các con, chị Hưởng đã oà khóc nức nở còn anh Quang mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xạm đen đầy khắc khổ. Nỗi đau ập xuống đôi vai gầy guộc của đôi vợ chồng nghèo này quả thực bất ngờ và quá sức chịu đựng.
Bệnh tật quái ác đã lần lượt cướp mất 3 đứa con của vợ chồng anh Quang vĩnh viễn
Nhắc đến các con, chị Hưởng ôm mặt khóc vật vả, kể: “Các con tôi đều ngoan hiền, học chăm chỉ thế mà không ngờ ông trời nỡ cướp mất chúng nó đột ngột như vậy. Gia đình tôi nghèo, chỉ có các con là tài sản đáng giá nhất, là niềm hi vọng lớn lao thế mà cái quyền được hi vọng của chúng tôi, ước mơ của các con trong phút chốc lại tan biến một cách quá phũ phàng. Giờ chúng tôi cũng chẳng biết sống làm sao nữa…!”.
Bình tĩnh hơn, anh Nguyễn Quang với dáng người khắc khổ, tóc đã điểm hoa râm đau buồn kể lại nỗi đau mà gia đình anh đã phải hứng chịu liên tiếp chỉ trong vài năm. Năm 2005, đứa con trai thứ 2 của anh chị là cháu Nguyễn Trọng Sang (SN 1990) lúc ấy đang học lớp 7, khi vừa đi học về thì đột nhiên lăn ra ốm với các triệu chứng run tay, tức ngực khó thở, mặt bị phù nề… Tưởng con trúng gió hay cảm nắng gì đó nên anh chị cũng chỉ mua thuố.c bình thường cho uống.
Vài ngày sau cháu đi học lại bình thường, nhưng cũng chỉ được thời gian ngắn thì cháu bắt đầu có biểu hiện tay run không cầm viết được, chân đi đứng không vững. Lúc ấy vì lo lắng sức khoẻ cho con nên anh chị mới vét hết số tiề.n dành dụm để đưa Sang đi Bệnh viện Trung ương Huế khám. Tại đây, các bác sĩ đã kết luận Sang mắc bệnh viêm não dẫn đến xơ gan. Sau gần 2 năm chống chọi với căn bệnh quái ác, đến năm 2007, Sang đã trút hơi thở cuối cùng tại quê nhà, để lại nỗi đau khôn nguôi cho đôi vợ chồng nghèo.
Khi nỗi đau mất Sang chưa nguôi thì đứa con gái đầu là em Nguyễn Thị Phương Chi (SN 1988) cũng lâm trọng bệnh. Chị Hưởng kể, Phương Chi đã học xong lớp 12, sau khi thi đại học trượt thì em xin đi phụ bán hàng cho người chị họ ở chợ Đông Hà để dành dụm tiề.n năm sau thi tiếp. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thì em bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, chân tay bị sưng húp, nhiều lần ngất xỉu ngay tại quầy hàng.
Video đang HOT
Ngay sau đó, gia đình chị Hưởng đưa em vào Bệnh viện Trung ương Huế để điều trị. Cũng như em trai, Phương Chi cũng được các bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh viêm não dẫn đến xơ gan, khó có thể cứu chữa. Sau khi điều trị 2 tháng, em được bệnh viện cho về quê để tiếp tục điều trị vì lúc này cũng đỡ bệnh. Tuy nhiên đến tháng 8-2008, Phương Chi lại phát bệnh, lần này bệnh nặng hơn nên gia đình tiếp tục đưa vào Bệnh viện Trung ương Huế cứu chữa nhưng lúc này bệnh của em đã nặng nên các bác sĩ trả về.
Về quê, anh chị cố gắng cho uống thuố.c Nam, thuố.c Bắc đủ loại với hi vọng điều kỳ diệu sẽ đến với em… “Thế nhưng bệnh của cháu vẫn không hề thuyên giảm. Lúc bệnh ở giai đoạn cuối, cháu ăn uống gì vào cũng nôn ói ra hết, người cháu gầy sọp, xanh xao. Vợ chồng tôi nhìn con mà quặn thắt ruột gan. Tôi nhớ như in hôm ấy, cũng vừa qua mấy ngày Tết năm 2009, cháu nói khát nước và thèm nước đá, tôi đưa cho cháu một cục đá, cháu vừa cắn đá vừa xoa lên khuôn mặt và cố tỏ ra vui vẻ nhưng ai ngờ chỉ đến khuya hôm ấy thì cháu đã ra đi…”, đôi mắt vẫn còn bần thần, chị Hưởng nói trong nấc nghẹn. Vậy là ước mơ giảng đường của Phương Chi đã đóng sập khi đang còn dang dỡ…
Những tưởng bất hạnh đã buông tha gia đình bất hạnh này, thế nhưng đến tháng 2-2012, con gái út của anh chị là cháu Nguyễn Thị Hoài Thu (SN 1998) cũng phát bệnh với các triệu chứng giống các anh chị đã qua đời. Lúc phát bệnh, cháu Thu đang học lớp 8. Khi phát hiện bệnh, gia đình chị Hưởng đã vay mượn khắp nơi để đưa cháu vào điều trị tại Bệnh viện Trung ương Huế. Điều trị được khoảng hơn 1 tháng thì cháu bị bệnh nặng, các bác sĩ lắc đầu trả về quê. “Về nhà chỉ được 5 ngày thì cháu mất, vợ chồng tôi hoàn toàn suy sụp khi đứa con thứ 3 do mình rứt ruột sinh ra qua đời do bạo bệnh… Có lúc tưởng chừng không thể tiếp tục sống. Nhưng nhìn 2 đứa con trai còn lại chúng tôi quyết phải sống và hi vọng…”, anh Quang nói trong xó.t x.a.
Niềm hi vọng mong manh…
Em Nguyễn Nhất Quân, 1 trong 2 đứa con trai còn lại của
vợ chồng anh Quang cũng đang điều trị bệnh với hi vọng mong manh
Vợ chồng anh Quang cho biết, tuy gia đình nghèo nhưng các cháu sinh ra đều khoẻ mạnh và được cho đi học đầy đủ. Thế nhưng các cháu phát bệnh quá đột ngột, bản thân anh chị, những người trong họ hàng, dòng tộc hay tại địa phương cũng chưa hề có gia đình nào có con cháu mắc bệnh tương tự. “Vợ chồng tôi cũng không biết vì nguyên nhân gì mà các con tôi lại mắc căn bệnh quái ác, hiểm nghèo như thế. Chúng tôi rất đau, đau nhất là khi các con đều đang khoẻ mạnh, đi học bình thường thì lại đột ngột phát bệnh và qua đời quá nhanh. Các bác sĩ thì bảo do chúng tôi phát hiện bệnh muộn nhưng quả thật quãng thời gian từ lúc phát bệnh đến lúc qua đời của các cháu quá ngắn nên chúng tôi cũng không biết xoay xở làm sao”, vợ chồng anh Quang đa.u xó.t kể.
Nỗi ám ảnh về căn bệnh quái ác luôn chập chờn vào trong mỗi bữa ăn, giấc ngủ vợ chồng anh Quang- chị Hưởng. Do lo sợ một ngày nào đó ông trời lại cướp mất 2 đứa con trai còn lại là cháu Nguyễn Trọng Quý (SN 1994) và cháu Nguyễn Nhất Quân (SN 1996) nên sau khi cháu Thu mất, vợ chồng anh tức tốc vay mượn tiề.n đưa 2 cháu vào Bệnh viện Chợ Rẫy TP Hồ Chí Minh để kiểm tra.
“Bao nhiêu niềm hi vọng còn lại chúng tôi đặt vào 2 con trai còn lại. Thế mà, khi kiểm tra các bác sĩ đã phát hiện cháu Quân có dấu hiệu bệnh tương tự với các con đã mất của chúng tôi. Điều này khiến vợ chồng tôi vô cùng tuyệ.t vọn.g. Nhưng các bác sĩ khuyên và trấn an rằng do phát hiện sớm nên vẫn có cơ hội để cứu sống cháu nên chúng tôi cũng hi vọng…”" chị Hưởng cho biết.
Ngay sau khi phát hiện Quân bị bệnh, vợ chồng anh chị đã tìm mọi cách kiế.m tiề.n để điều trị cho cháu. “Hiện mỗi tháng chúng tôi phải mua thuố.c điều trị cho cháu hết 1,4 triệu đồng. Uống khoảng 3 tháng thì phải đưa cháu vào kiểm tra một lần. Quả thực bây giờ vợ chồng tôi đã kiệt quệ cả về tinh thần và tài sản nhưng nếu cứu sống được con thì có làm gì, ra sao chúng tôi cũng cam lòng… Không biết đợt kiểm tra này kết quả bệnh của cháu thế nào nữa”, chị Hưởng nói trong sự thắc thỏm lo âu.
Em Nguyễn Trọng Quý là đứa con duy nhất của vợ chồng anh chị chưa phát hiện bệnh, vừa thi đại học trở về và đang cố gắng giúp đỡ bố mẹ kiế.m tiề.n chữa trị cho em trai còn lại. Cuộc sống của gia đình anh Quang- chị Hưởng chủ yếu dựa vào mấy sào ruộng và chăn nuôi lợn, gà trong vườn. Tuy nhiên từ ngày 3 đứa con lần lượt qua đời thì anh chị dường như đã kiệt quệ… “Vợ tôi thì đã quá đau buồn mà đổ bệnh. Tôi thì dù già yếu nhưng vẫn phải bươn chải làm thuê làm mướn, đến ngày mô hay ngày đó chứ cũng chẳng biết ngày mai ra sao nữa. Mong là ông trời ngoảnh mặt lại mà cho chúng tôi niềm hi vọng…”, ông Quang nói với đôi mắt đỏ hoe chỉ chực khóc.
Được biết, ga đình anh Quang trước đây thuộc diện hộ nghèo nhưng từ ngày gia đình anh chị được tặng ngôi nhà tình nghĩa (chị ruột ông Quang là liệt sĩ) thì gia đình anh được “đưa qua” diện cận nghèo. Điều này đồng nghĩa với ghánh nặng càng trở nên oằn hơn trên đôi vai vốn quá nhiều nỗi bất hạnh của đôi vợ chồng nông dân nghèo này!. Gia đình bất hạnh của vợ chồng anh Quang đang cần những tấm lòng hảo tâm chia sẻ, giúp đỡ để tiếp tục chữa bệnh cho con cũng như vơi bớt phần nào nỗi đau quá lớn…
Chia tay với gia đình bất hạnh này tôi cứ mường tượng đến câu chuyện trong bài ca dao Bình Trị Thiên “Mười quả trứng”. Bài ca dao này nói về hoàn cảnh dù quá bi đát nhưng vẫn lấp lánh hi vọng cuối cùng là “Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”. Vẫn biết tinh thần và niềm hi vọng trong ca dao, cổ tích là vậy nhưng không biết hoàn cảnh thực tại của gia đình đầy bất hạnh trong bài viết này sẽ ra sao khi mà nỗi đau, nỗi ám ảnh về bệnh tật đã quá sức chịu đựng…
Theo ANTD
9 người sống trong ngôi nhà mất điện, mất nước giữa mùa hè
Qua đường dây nóng 0985.57.88.55, chúng tôi nhận được phản ánh của ông Ngô Ngọc Sơn về việc gia đình ông đã 1 năm nay phải sống trong cảnh mất nước, mất điện. Đặc biệt, những ngày hè nóng nực này, gia đình ông hết sức cực khổ.
Nhà dọa sập phải cải tạo
Đã gần 1 năm, gia đình ông Ngô Ngọc Sơn (SN 1957, ở số 6 phố Quang Trung, thị xã Sơn Tây, Hà Nội) phải sống trong cảnh không có điện, nước. Cuộc sống sinh hoạt hết sức cực khổ. Đặc biệt, trong những ngày hè oi bức, việc sinh hoạt của bản thân ông Sơn cùng 9 người khác sinh sống trong căn phòng chỉ rộng 32,7 m2 không có ánh sáng và nguồn nước sinh hoạt quả thật là một điều khủng khiếp.
Qua tìm hiểu, PV được biết, ngôi nhà của gia đình ông Ngô Ngọc Sơn đang ở vốn là ngôi nhà thuê nằm trong khu tập thể, hiện đang đứng tên mẹ ruột của ông Sơn là bà Đinh Thị Đích (SN 1935). Trước đây, ông Sơn cùng vợ và con ở chung với bà Đích trong ngôi nhà này một gian dài.
Đến năm 2007 nhà được thanh lý theo Nghị định số 61/CP, lúc này, ông Sơn đã bỏ tiề.n ra để đóng tiề.n thanh lý và mua thêm một phần đất (khoảng 50m2) để mở rộng diện tích sinh hoạt cho gia đình, nhưng giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ông Sơn vẫn để tên mẹ ruột của mình là bà Đinh Thị Đích.
Căn nhà xập xệ của ông Sơn có nguy cơ đổ khiến ông Sơn phải vay mượn tiề.n để sửa chữa
Do căn nhà nơi ông Sơn sinh sống có tuổ.i thọ lâu đời, xuống cấp nghiêm trọng, có nguy cơ sập trong mùa mưa bão và thực tế đã từng bị sập một phần tường nhà gây vỡ đồ đạc nên phòng Tài nguyên và Môi trường đã gửi công văn xuống gia đình ông Sơn để động viên kịp thời sửa chữa, đảm bảo an toàn tính mạng cho gia đình ông, nhất là trong mùa mưa bão. Cùng thời gian này, bà Đích bất ngờ ốm nặng và bị "cấm khẩu", ông Sơn buộc phải đưa mẹ đến ở nhờ nhà em trai là Ngô Thành Nam ở ngõ 1 Mai Trai, phố Quang Trung, thị xã Sơn Tây , Hà Nội). Sau đó ông tiến hành sửa chữa nhà, số tiề.n sửa nhà ông Sơn cũng đều phải vay mượn, vì bản thân ông cũng mắc bệnh tật, lao phổi nặng và suy tim cấp độ 4, từ lâu đã không đủ sức khỏe để lao động.
9 nhân mạng sống không điện, nước
Cùng với việc tu sửa phần ngôi nhà chính 32,7 m2, ông Sơn cũng đã tiến hành dựng 4 cột gỗ và lợp mái tôn cho phần cho phần đất mở rộng sau khi mua thanh lý để làm chỗ bán hàng, kiếm kế sinh nhai nuôi gia đình. Tuy nhiên, sau khi ông Sơn làm xong, bất ngờ, những người anh em ruột của ông Sơn đã làm đơn ra UBND phường Quang Trung và yêu cầu ông Sơn phải tháo dỡ toàn bộ ngôi nhà vừa tu sửa.
Sau khi tiếp nhận đơn, phía UBND phường Quang Trung đã ra quyết định gia đình ông Sơn phải tháo dỡ công trình dù biết gia đình ông chỉ có duy nhất một chỗ ở này, ông cũng là người đã bỏ tiề.n ra để mua lại mảnh đất thanh lí, nếu ông Sơn không thực hiện sẽ tiến hành cưỡng chế.
Trong khi sự việc chưa được giải quyết triệt để, đến năm 2011, phía UBND phường Quang Trung đã tiến hành cắt điện và nước của gia đình ông Sơn khiến gia đình ông lâm vào cảnh "tiến thoái lưỡng nan".
Từ khi mất điện, và nước, hàng ngày, 9 nhân khẩu trong gia đình ông Sơn hiện đang sống trong căn nhà 32,7 m2 sinh hoạt hết sức cực khổ. Bà Vũ Thị Thanh (SN 1966) vợ ông Sơn mỗi ngày đều phải đi xin nước từ nhà hàng xóm để có nước sinh hoạt. Một thời gian dài, 9 người sống trong cảnh tối tăm tù mù vì thiếu ánh sáng.
Bà Thanh dùng xô đi xách nước về để sinh hoạt
Đặc biệt, trong những ngày hè nóng bức, việc sinh hoạt của ông Sơn cùng vợ và con, cháu gặp nhiều khó khăn. Thương vợ, con và mấy đứa cháu nhỏ còn đang học hành, Ông Sơn đã phải dòng dây điện đi xin điện từ nhà hàng xóm, nhưng giá điện cao, kinh tế gia đình không mấy khá giả nên mỗi tháng việc chi trả tiề.n điện, nước sinh hoạt cũng là một điều không mấy dễ dàng với gia đình ông Sơn.
Liên quan đến vụ việc này, chúng tôi đã có cuộc trao đổi với ông Lê Văn Thắng, Chủ tịch UBND phường Quang Trung, ông Thắng cho biết: "Việc yêu cầu tháo dỡ nhà số 6, Quang Trung, thị xã Sơn Tây, Hà Nội là do anh em ruột nhà ông Sơn làm đơn kiện. Nếu không chúng tôi cũng không tháo dỡ làm gì".
Khi PV, đặt câu hỏi về việc cắt điện, nước sinh hoạt của gia đình ông Sơn , ông Thắng cho biết việc làm này là căn cứ vào quy định của pháp luật khi tiến hành cưỡng chế. Đến khi nào ông Sơn tiến hành tháo dỡ xong sẽ khôi phục lại điện, nước.
Hiện tại, ông Sơn vẫn đang có sự hòa giải với những người anh em ruột của mình trong gia đình để có thể đi tới thống nhất trong việc sửa chữa ngôi nhà ông đang ở. Tuy nhiên, việc gia đình ông Sơn bị cắt điện, nước sinh hoạt đã gần 1 năm, lại đang trong mùa nắng nóng gay gắt đang đẩy gia đình ông đến thảm cảnh cùng cực.
Lê Tú
Theo Infonet.vn
Bài 1: Kinh hoàng chuyến xe nhồi, nhét Trên chuyến xe khách Bắc - Nam BKS: 36L-8531 của nhà xe Châu Lệ (Thạch Thành, Thanh Hoá) loại 50 chỗ, gần 80 "hành" khách chủ yếu là lao động nghèo đã phải đứng, nằm trên sàn, núp sau các hàng ghế... để được về quê ăn tết với giá 700 ngàn đồng/người. Trên chuyến xe cuối năm đó, phóng viên Báo Lao...