Thảm cảnh mẹ hơn bố
Người ta bảo gia đình có “chồng chúa vợ tôi” song gia đình mình thì ” Vợ chúa chồng tôi”.
ảnh minh họa
” Trời ạ, con đã bảo bà bao nhiêu lần là đừng thả chó ra sân.
Tôi…
Thôi, bà nhìn thấy không? Con Lu tiểu tiện đầy sân đây này.
Khách khứa đến nhà nhìn thế này lần sau ai người ta dám đến.
Con chỉ nhắc bà nốt lần này thôi đấy!”
Tiếng dép loẹt quẹt của bà nội lê bước, tiếng cọt kẹt của chiếc cổng sắt được đóng lại rồi tiếng chổi tre sàn sạt trên nền sân xen lần tiếng vòi nước phì phì.
“Em mới về đấy à?
…
Con Lu vừa tuột xích chạy ra ngoài, bà mệt nằm từ sáng vừa mới dậy có thả con Lu lúc nào đâu.
Anh cứ ở trong nhà thì làm sao mà biết được.
Video đang HOT
Nhưng mẹ có tuổi rồi, em không thể nói mẹ kiểu như vậy.
Kiểu gì chứ, mẹ tai điếc thì em nói to, anh đừng suy diễn vả lại không nhắc thì làm sao bà nhớ.”
Tiếng chân thình thịch lên cầu thang, tiếng mở tủ lách cách.
“Đúng là gàn dở, sĩ diện hão, mẹ con giống nhau thế không biết!
Con My đâu?
Dạ!
Thế bộ quần áo của mẹ con đã là chưa?
Dạ, rồi mẹ à, con treo trên mắc gần chiếc áo dài xanh đó.
Dào ơi, sao nhăn nhúm thế này, đúng là đồ con gái đoảng vị, cấm nhờ được việc gì!”
Tiếng thở dài ngao ngán, tiếng cầu là dập mạnh, tiếng mắc quần áo cành cạch trên giường.
“My!
Dạ!
Gọi điện cho thằng Tuấn về đây, suốt ngày lông nhông, xin gì mà lắm tiền thế!
Chỉ phá là giỏi!”
Tiếng quát, tiếng than vẫn tiếp tục, đó là thứ âm thanh quen thuộc của gia đình tôi mỗi khi mẹ tôi về nhà.
Hình như đối với mẹ, ở bên người thân sau khi kết thúc công việc thì chỉ còn một thú vui là quát, quát và quát. Từ bà nội, người lớn tuổi nhất đến bố rồi đến hai đứa con. Nếu một ngày mẹ trở về mà không có những âm thanh ồn ã thì chắc con nghĩ gia đình mình đang ngồi trên cỗ máy thời gian của Đôrêmon để trở về quá khứ. Ngày ấy mẹ còn là một cô giáo bình thường chứ không phải là một giám đốc kinh doanh thời mở cửa.
Thời mâm cơm còn đơn sơ, bố mẹ vừa cho chị em con ăn, vừa bàn công việc ở trường, những bài giảng, những trang giáo án đầy công sức.
Con không trách mẹ thành đạt bởi nếu mẹ không cố gắng như vậy, không bỏ nghề giáo viên thì kinh tế gia đình ta chẳng được như ngày nay. Mẹ phải hi sinh nghề giáo để gồng gánh gia đình khi sức khỏe của bố con quá yếu. Vết thương chiến tranh đã đầy ải bố, ông chỉ có thể tiếp tục đam mê dạy học chứ không thể lo cuộc sống no đủ cho vợ con.
Nhưng mẹ ơi, con cám ơn ông trời đã cho mẹ con nghị lực để vượt qua khó khăn bao nhiêu thì con trách ông ấy bấy nhiêu khi lấy đi của mẹ vẻ nữ tính ngày trước. Mẹ trở nên gai góc, lạnh lùng, cứng rắn pha chút ngang tàng.
Người ta bảo gia đình có “chồng chúa vợ tôi” song gia đình mình thì ” Vợ chúa chồng tôi”. Tiếng nói của bố không còn sức nặng đối với mẹ. Con biết bố là người bản lĩnh, có chí khí nhưng thời của bố đã qua. Mẹ có biết không, con thường nghe thấy bố thở dài không chỉ một lần và cử chỉ ấy của bố đều có nguyên nhân từ mẹ.
Mẹ đã quen với phong cách chỉ đạo giống như ở công ty mẹ là sếp vậy. Mẹ bây giờ chỉ cần ra chỉ thị mà không cần lắng nghe. Mẹ bây giờ thích quyền lực chứ không ưa nhẹ nhàng. Mẹ có thể tự mình xây nhà, bài trí theo sở thích, mua sắm theo nhu cầu của mình, ban phát cho ai cái gì thì người đó được sử dụng. Không thắc mắc, không chê bôi.
Mẹ có thể thuyết giảng cả bữa cơm cho tất cả mọi người, ít khi mẹ yên lặng để thu lại những phản hồi. Mẹ cảm thấy thích thú khi không ai nói cái gì, có nghĩa mọi người sẽ cứ thế mà thực hiện. Nhưng mẹ ơi, con nhận ra một điều, mâm cơm nhà mình bây giờ đâu còn dân chủ và đoàn kết. Ai cũng cố gắng ăn nhanh để về phòng cho yên tĩnh bởi có tham gia cũng chẳng ích gì.
Tình hình này liệu có ổn không mẹ, gia đình ta sẽ mãi như thế này sao? Con cảm thấy tù túng và chán nản. Nếu cứ tiếp tục con stress mất. Con là con gái, con sẽ bị ảnh hưởng từ mẹ rất nhiều!
Mẹ ạ, con không muốn mất đi một chỗ dựa vững chắc, con muốn mẹ trở về như ngày nào, ước mơ ấy có thể thành hiện thực được không hả mẹ?
Con hoang mang quá mẹ ơi!
Theo VNE
Ân hận vì trót qua đêm với vợ cũ
Đâu ngờ lần quan hệ ấy lại để lại hậu quả là một đứa trẻ nữa ra đời, vợ cũ đã giấu chuyện đó đến tận ngày sinh nở.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã hai năm, tình cảm gắn bó như vợ chồng tưởng không bao giờ chia cắt được nữa, nhưng nay đã rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và chắc sẽ không còn gì nữa.
Bản thân tôi là một người đàn ông đã có một đời vợ, khi yêu cô ấy đã chấp nhận thực tế trên và đến với tôi không toan tính. Nhưng có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đó là trước khi quen cô ấy ba tháng, trong một lần về Tết cùng gia đình, vợ cũ tôi có đưa con về thăm bố mẹ tôi. Gia đình tôi thương cháu thiếu tình cảm cha mẹ nên khuyên tôi hãy thử trở về với vợ cũ để xem có thay đổi được không cho con đỡ khổ.
Tôi vì thương con nên đã đồng ý và đêm 30 Tết đó tôi đã quan hệ cùng vợ cũ một lần duy nhất, nhưng sau đó dù cố gắng tôi và vợ cũ không còn ràng buộc gì nên chúng tôi đã chấm dứt tất cả để đến với người con gái tôi yêu hiện tại.
Tôi cũng nói thật với cô ấy rằng tôi chỉ có một đứa con duy nhất, đâu ai ngờ rằng lần quan hệ ấy lại để lại hậu quả là một đứa trẻ nữa ra đời. Và cho đến tận ngày vợ cũ sinh nở, tôi và gia đình mới biết được sự việc trên vì vợ cũ tôi giấu kín. Khi biết sự thật này tôi không biết phải làm sao để giải thích cho người yêu tôi được.
Ảnh minh họa: InImages.
Tôi đã tìm cơ hội để nói, nhưng chưa kịp thì cô ấy đã tìm hiểu ra. Đồng thời thêm một số vấn đề khác nên cô ấy đã đòi chia tay và nói không còn yêu tôi. Trong khi đó tôi rất yêu cô ấy và không thể xa rời được. Cô ấy thì lạnh nhạt, quay lưng hoàn toàn, không cho tôi một cơ hội nào quay lại. Còn tôi vật vã, khổ sở và chờ đợi.
Ngày 28 Tết cô ấy trốn tôi đi vào miền Nam ăn Tết cùng chị gái và lấy lý do là để thanh thản suy nghĩ lại nhưng sau khi về thì cô ấy dứt khoát hơn. Tôi quá bức xúc vì sự đối xử cạn tình của cô ấy nên đã lên tận công ty em dọa nạt và làm um lên vì tôi không kiềm chế được.
Từ đó, cô ấy trốn hẳn tôi và cắt hết liên lạc, tôi ra đi mà lòng đau như cắt, nhớ thương, tiếc nuối, ân hận và tìm mọi cách tiếp xúc với cô ấy mong cô ấy nghĩ lại, nhưng vẫn chỉ là im lặng... Tình yêu trong tôi giờ đây còn lớn hơn rất nhiều và tôi quyết tâm phải chờ đợi cô ấy quay lại và thề rằng cô ấy sẽ không thể đến với ai ngoài tôi (tuy đó là sự ích kỷ nhưng tôi sẽ làm).
Tôi không có ý định quay lại với gia đình cũ, hai đứa con đã an bài bên mẹ chúng nên tôi chỉ cần thực hiện trách nhiệm của người cha theo pháp luật và nghĩa tình cảm. Giờ đây tôi quên thì không thể, để đến với người con gái khác thì càng không. Tôi còn xăm ảnh cô ấy lên người nên không thể xóa, càng xóa thì càng sẹo càng đau càng nhớ.
Bây giờ tôi phải làm thế nào để có được cô ấy và để tình cảm quay lại như xưa, tôi yêu cô ấy rất chân thành và trong chuyện này tôi không có ý định lừa dối em gì hết, chỉ là quá khứ buồn mà tôi không đủ dũng cảm nói ra thôi. Tôi thực sự đau và tuyệt vọng lắm rồi. Hãy giúp tôi!
Theo VNE
Phụ thuộc chồng, tôi không dám ly hôn Chúng tôi hay cãi vã nhau và anh còn đánh tôi nữa nhưng chia tay bây giờ, tôi không biết làm gì để nuôi con. Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một bé gái 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc...